Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 300: Lý Khung thân hãm hiểm cảnh Tần Mục xuất thủ.

Chương 300: Lý Khung thân hãm hiểm cảnh, Tần Mục xuất thủ. Chỉ trong chốc lát. Những người đang hỗn chiến bên ngoài đều đã lui vào hang. Chỉ có Lý Khung vì Bạch Viên mà không thể thoát thân, còn ở bên ngoài khổ chiến, chịu đủ hai mặt giáp công. Trong nham động không gian nhỏ hẹp, học viên cùng bầy vượn ai cũng không thể mở rộng ra. Lam Tinh ong ngoại trừ số lượng bị giới hạn thì vẫn hành động như thường. Trong lúc nhất thời, tất cả đều song song bị Lam Tinh ong truy đuổi, xung quanh trốn tránh. Hầu tử nhóm bị đốt, xung quanh phun lửa, Lam Tinh ong bị ngọn lửa tổn thương rơi xuống. Biết Lam Tinh ong sợ lửa, hầu tử nhóm phun lửa càng hăng say. Trong nham động, lưu huỳnh diêm tiêu tích tụ lâu năm bị ngọn lửa làm bén, cả nham động rầm rầm rung động. Trong nham động, tốc hành sơn thể ở chỗ sâu trong nổ ầm, bạo tạc không chỉ làm cho bên trong động sở hữu vật còn sống đều bị liên lụy, mà còn dẫn tới sơn thể hơi rung động. Một vài tảng đá nhỏ đã bắt đầu trượt. Bạch Viên đuổi theo Lý Khung, Lý Khung chỉ có thể bảo những người khác đi trước, hướng xa xa dẫn Bạch Viên đi. "Nhanh khởi động trận pháp." "Học trưởng ngươi còn chưa tiến vào, chúng ta không thể bỏ ngươi lại." Tiếng oanh minh bên tai không dứt, khiến không ít hầu tử chạy ra hang. Sơn thể chấn động càng lúc càng lớn, trong nham động đã có chút lay động. Một vài mảnh đá vỡ trên vách núi dồn dập rơi xuống. "Đi mau, nếu không thì một ai cũng không đi được!" Bên này, Lý Khung bị Bạch Viên một cước đạp bay, nặng nề nện lên trên thạch bích. Điều đó cho mọi người thấy rõ tình huống nguy hiểm. Sở Du cũng biết không thể không đi nữa, nếu không tất cả mọi người không đi được. "Các ngươi khởi động trận pháp, ta đi cứu học trưởng." Hắn đã hạ quyết tâm, nếu cứu không được học trưởng thì hắn sẽ cùng học trưởng chết ở đây. "Ngươi một mình sao làm được? Ta cũng đi, các ngươi đi trước." "Muốn đi thì cùng đi, nếu không chúng ta đều lưu lại!" "Khởi động trận pháp đi, chẳng lẽ các ngươi muốn để Lý học trưởng hy sinh vô ích sao?" Sở Du thúc đẩy đám bạn học vào trong vòng trận pháp, làm cho các bạn học hệ trận pháp nhanh chóng khởi động trận pháp. Theo một trận quang mang sáng lên, một đám người mang theo mấy con khỉ cùng một ít tinh ong biến mất ở hang sâu. Sở Du lúc này trốn ở một khối nham thạch phía sau. Bầy vượn mất đi mục tiêu, ánh mắt có chút mờ mịt. Lam Tinh ong thì coi đám hầu tử vừa phun lửa làm mục tiêu, vẫn điên cuồng công kích tới. Bầy vượn phản ứng lại thì bị ngọn lửa bay loạn. Sở Du khéo léo tránh né rồi cũng thoát khỏi hang. Lúc này, bị đám hầu nhi Đoàn Đoàn vây quanh, bàn tay Bạch Viên nặng nề rơi trên người hắn. Sở Du chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, vừa mới hiện thân thì đã bị hỏa hầu nhấc lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Khung bị ngược đánh mà không cách nào ứng phó. "Lý học trưởng!" Sở Du dùng hết toàn lực muốn tránh thoát, lại bị nhấc lên thật cao. Đám hầu nhi coi hắn làm lá chắn, chống đỡ Lam Tinh ong đốt. Tuy đồng phục học sinh đã trung hòa đại bộ phận lực lượng, thế nhưng mấy trăm quyền đánh xuống, Lý Khung đã lâm vào hôn mê. Sở Du vì đau nhức mà ngất đi. Bạch Viên bị lửa giận làm choáng váng đầu óc. Hóa Hình Thảo không có, hầu tử hầu tôn của hắn cũng bị tổn thương nghiêm trọng, đều là do tên tiểu nhân này trước mắt gây ra. Từng quyền từng quyền đánh tơi bời Lý Khung. Lý Khung, hơi thở trên người càng lúc càng yếu đi, mặt đất rung chuyển đột nhiên bình tĩnh lại. Bạch Viên ngẩn người một chút, đột nhiên giống như bị người ta bóp yết hầu, ngửa đầu từng bước lùi về phía sau. Bàn tay không ngừng vũ động ở trước người, rất muốn bắt lại cái gì đó, nhưng cái gì cũng không bắt được. Lam Tinh ong cũng giống như cảm nhận được cái gì đó kinh khủng, cực nhanh bay khỏi nơi này. Một mảng Lam Hải xung quanh tản đi. Phun Hỏa Hầu giống như đột nhiên bị kích thích, bỏ lại Sở Du, dồn dập vây quanh ở bên cạnh Bạch Viên, cảnh giác nhìn lên trời. Trên đó dường như có thứ gì đó đáng sợ. "Ta đã nói là không thể gây thương tổn đến tính mạng con người." Tần Mục thản nhiên lên tiếng ở trên không. Chỉ thấy Tần Mục một thân hắc trường sam màu xanh lam, y phục phiêu phiêu, đứng lơ lửng trên không. Sở Du bị ném xuống rồi tỉnh lại, nhìn thấy hiệu trưởng vừa xuất hiện đã dọa lui hết hung thú, dáng vẻ Tiên Nhân đứng lơ lửng trên không đó đã khắc sâu vào trong đầu hắn, âm thầm quyết định phải cố gắng tu luyện, lần này trở về phải càng nỗ lực khổ tu hơn. Bạch Viên trợn to hai mắt. "Bọn chúng, phá hủy, ta, Hóa Hình Thảo, làm thương tổn, ta, tử tôn, không thể, tha thứ!" Bạch Viên không lưu loát nói ra những lời này trong đầu Tần Mục. Tần Mục còn chưa đáp lời, đột nhiên linh khí bốn phía ngưng tụ thành luồng khí xoáy, hướng vùng đan điền của Lý Khung mà đi, xem ra Lý Khung sắp đột phá rồi. "Tiên trưởng, cầu ngài, buông tha, hầu nhi nhóm." "Mông Bạch, theo ngài xử trí." Bạch Viên không cảm nhận được tu vi của Tần Mục, chỉ cảm thấy một uy áp không cách nào chống cự, biết con người này đã đánh nó trọng thương như vậy thì sợ là sẽ không tha cho nó, chỉ mong tiên trưởng sẽ buông tha cho đám hầu tử hầu tôn của hắn. Tần Mục từ trong lòng xuất ra một viên đan dược. "Cút, lần sau còn xảy ra tình huống như này thì núi của ngươi đừng mong tồn tại nữa." Mông Bạch chỉ cảm thấy ngực đau nhói, phun ra một ngụm máu tươi. Một viên đan dược cô lỗ lỗ lăn xuống ở trước mắt. "Đa tạ, tiên trưởng, ban cho, Hóa Hình Đan, Mông Bạch, xin cáo lui." Mông Bạch khom người cúi đầu, trên mặt kích động, điều đó khiến bầy vượn cũng vui lây. Bầy vượn vốn vừa rồi còn im thin thít thì bây giờ lại chi chi chi chi không ngừng, như là vì Mông Bạch cảm thấy vui mừng. "Ô ô oh!" Sau đó cả bọn quay đầu đi vào sâu trong Thâm Lâm. Bầy vượn cũng từ từ rút lui vào rừng rậm. Lý Khung dường như không chịu nổi linh khí nhập thể, toàn thân lay động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận