Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 116: Ba, ta nhanh không khống chế được gia gia (phần 2)

Chương 116: Ba, ta sắp không khống chế được gia gia (phần 2)
Sau khi về đến nhà.
Lữ Tử Châu đơn giản rửa mặt một chút.
Một lần nữa thay bộ y phục sạch sẽ, gọn gàng.
Sau đó ngồi ở ghế sa lon phòng khách. . .
Bắt đầu chỉnh lý thu hoạch mình kiếm được.
Đem hơn ba mươi tờ 100 tệ gấp gọn lại.
Bỏ vào trong. . . Rương nhân quả của hắn.
Không sai. Chính là rương nhân quả. Bên trong chứa những gì hắn ăn xin được mấy tháng qua.
Mặt trên ẩn chứa nồng nặc Nhân Quả Chi Lực. Có thể giúp hắn trung hòa nhân quả do tiết lộ thiên cơ mang tới.
Một màn này. . . Vừa vặn bị Lữ Khâm thấy được.
Sợ đến tâm can run lên, nhìn chằm chằm Lữ Tử Châu, nuốt nước miếng một cái: "Gia gia, tiền này của ngài. . . Không phải đi cướp ngân hàng đấy chứ?"
Không phải hắn không bình tĩnh. Thật sự là một màn này quá dọa người.
Trong rương nhân quả của Lữ Tử Châu. . . Toàn một màu 100 tệ, liếc sơ qua hắn cũng thấy chí ít có mấy triệu.
Theo lý thuyết, nhà bọn họ cũng không phải gia đình giàu có gì.
Tuy ba mẹ ra ngoài làm ăn, mỗi tháng đều cho bọn hắn tiền sinh hoạt phí. . .
Nhưng làm gì có thể tồn được nhiều tiền như vậy chứ!
Lữ Tử Châu trợn mắt liếc hắn một cái, chững chạc đàng hoàng nói ra: "Những thứ này đều là ta ăn xin được đấy!"
Lữ Khâm: ". . ."
Nói thật. Nếu như không phải ban ngày tận mắt thấy gia gia đi ăn xin.
Hắn căn bản sẽ không tin chuyện hoang đường này.
Phải biết rằng. Gia gia si mê ăn xin mới có mấy tháng thôi.
Mà đã tích lũy được nhiều tiền như vậy. . . Điều này khiến hắn, một sinh viên đại học bây giờ dù cố gắng học tập thế nào.
Về sau cũng làm được cái rắm gì nữa.
Tốt nghiệp trực tiếp đi ăn xin, sau đó mua biệt thự có phải là thơm hơn không?
Cảnh tượng trước mắt này. . . Thật sự làm hắn quá khó tiếp nhận.
Phải một hồi lâu hắn mới tỉnh lại.
Chỉ có thể tự an ủi mình: "Quả nhiên 360 nghề, nhất nghệ tinh nhất thân vinh, không có ngành nào không kiếm được tiền, chỉ có người không biết cách kiếm tiền mà thôi. . ."
Chứng kiến gia gia đưa "cự khoản" vào, Lữ Khâm lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
"Gia gia, ngài. . . Ngày mai đi ăn xin, ta cũng theo một lát đi. . ."
Đối với việc này. Lữ Tử Châu đương nhiên là cầu còn không được, gật đầu: "Ngươi còn trẻ, theo gia gia coi như có ích đấy. Con hãy học hỏi cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học, cho dù không tìm được việc làm, cũng học được một nghề mưu sinh nuôi sống bản thân."
Lữ Khâm: ". . ."
Lữ Khâm không biết mình đã trải qua một ngày thế nào nữa.
Đến khoảng chín giờ tối.
Ba mẹ hắn gọi video về.
"Uy? Tiểu Khâm, chúng ta còn phải tháng sau mới về, tháng này con phải chiếu cố gia gia thật tốt đấy, gia gia lớn tuổi rồi. Thân thể cũng yếu. . ."
Lữ Khâm liên tục gật đầu.
Cuối cùng, Lữ ba lại hỏi: "À phải rồi, gia gia con sau khi về. . . Sẽ không có đi ăn xin đấy chứ?"
Lữ Khâm: ". . ."
Hắn đã không biết phải trả lời như thế nào.
Nói thật. Thu nhập từ ăn xin của gia gia. . . Khiến hắn cũng thập phần động lòng. . .
Ngày hôm sau.
Lữ Khâm sáng sớm đã bị Lữ Tử Châu gọi dậy.
Lữ Tử Châu đã thay bộ quần áo liền thân của hôm qua.
Sau đó hai ông cháu. . . Cùng nhau đến quảng trường.
Gặp ba người ăn mày hôm qua.
Chỉ có điều. . . Phía sau ba người đó còn có hơn mười người ăn mày khác đi theo.
"Cái này. . . Lữ lão sư, bọn họ đều là bạn bè chúng tôi quen khi đi ăn xin, nghe nói ngài muốn giảng bài. Cho nên muốn đến nghe thử."
Ba người ăn mày bước lên, có chút ngượng ngùng nói.
Lữ Tử Châu không để ý.
Dạy ba người cũng là dạy.
Dạy hơn mười người cũng là dạy.
Lữ Khâm thấy vậy, khóe miệng co giật vài cái.
Cảm giác gia gia mình muốn thống nhất giới ăn mày của Dương Thành rồi.
Vài ngày sau.
Sự thật chứng minh.
Cảm giác này của hắn cũng không sai.
Lữ Tử Châu thật sự muốn thống nhất giới ăn mày của Dương Thành.
Hắn giảng bài dễ hiểu, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu để giảng giải các kỹ năng ăn xin.
Thu hút một đám lớn ăn mày.
Một truyền mười, mười truyền một trăm.
Rất nhanh. . . Toàn bộ ăn mày Dương Thành đều biết ở Dương Thành xuất hiện một Lữ lão sư.
Chuyên môn giảng giải làm thế nào để đi ăn xin.
Đồng thời ngày kiếm được 3000+.
Mỗi lần Lữ Tử Châu giảng bài, người tụ tập càng lúc càng đông.
Gần 2000 ăn mày của Dương Thành. . . Cuối cùng đều tập hợp dưới trướng Lữ Tử Châu.
Vì hơn hai ngàn người tập trung lại, thanh thế quá lớn. . . Cuối cùng Lữ Tử Châu dứt khoát tìm một tòa nhà bỏ hoang.
Mỗi lần giảng bài đều ở bên trong tòa nhà kia.
Mấy ngày nay Lữ Khâm tận mắt chứng kiến "thế lực" của gia gia từng bước lớn mạnh. . . Trong lòng đã chẳng còn chút gợn sóng nào.
Thậm chí còn muốn kêu "666".
Gia gia của hắn. . . Đi ra ngoài học đại học một chuyến.
Như thể thoát thai hoán cốt vậy.
Mà tâm tình Lữ Tử Châu cũng kích động vô cùng.
Bởi vì. . . Hắn phát hiện ra một biện pháp kiếm nhân quả rất tốt.
Chỉ cần hắn dạy những người này cách ăn xin, sau này họ kiếm được, một bộ phận nhân quả. . . Đều tính trên đầu hắn.
Dù sao cho người con cá cũng là một chuyện Đại Nhân Quả.
Nói cách khác. . . Sau này hắn chỉ cần không ngừng giảng bài, sẽ có thể liên tục thu được nhân quả.
"Phương pháp này so với mình tự đi ăn xin kiếm nhân quả nhanh hơn, chờ gặp các bạn học khác, ta sẽ chia sẻ cách này cho bọn họ!"
Sau khi có phát hiện này, Lữ Tử Châu thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch thời gian giảng bài cho mấy tên khất cái này.
Ví dụ như thứ hai, thứ tư, thứ sáu thì giảng bài, học kỹ năng ăn xin, thứ ba, thứ năm, thứ bảy thì thực hành, ra ngoài xin ăn.
Cuối tuần một ngày lại nghỉ ngơi.
Theo bài giảng của hắn ngày càng đi sâu. . . Ngày càng nhiều người ăn mày học được bản lĩnh thật sự.
Thực hiện thu nhập tăng vọt.
Ba người ăn mày nghe giảng đầu tiên, hiện tại thu nhập một ngày cũng dần vượt quá 500 tệ.
Có tấm gương tươi như vậy ở đó. . . Càng làm động lòng người 133.
Đám khất cái này học hành vô cùng chăm chỉ.
Cuối cùng. . . Ba người ăn mày cầm đầu bèn đề nghị với Lữ Tử Châu: "Lữ lão sư, hôm qua chúng ta đã thống kê, có hơn hai ngàn học viên. Mấy ngày này thu nhập đều tăng lên gấp bội."
"Chúng tôi cảm thấy, không có quy tắc, không thành nề nếp, có muốn hay không thành lập một Cái Bang, thiết lập điều lệ, chế độ, về sau thậm chí có thể thôn tính luôn cả đám ăn mày huyện bên, không ngừng lớn mạnh. . ."
Bọn họ càng nói càng hăng say: "Thôn tính toàn thành phố, toàn tỉnh, cuối cùng thậm chí là xưng bá toàn quốc, cũng không phải là chuyện không thể!"
Sau khi nghe được đề nghị của bọn họ. . . Lữ Khâm thiếu chút nữa thì bị dọa ngất.
Vội vàng lén lút gọi điện thoại cho lão ba: "Ba, ba có muốn nhanh về không, bên gia gia con sắp không khống chế nổi rồi, phát triển quá nhanh. Ông ấy thậm chí muốn bắt đầu thành lập Cái Bang, thống nhất đám ăn mày cả nước. . ."
Lữ ba nghe xong thì khó hiểu: "Ý gì? Sao ba chẳng hiểu gì hết vậy?"
Đến đường cùng. Lữ Khâm chỉ có thể nói ra sự thật: "Gia gia sau khi về nhà, cứ đi giảng bài cho đám ăn mày của huyện mình. Càng lúc càng có nhiều người, bây giờ đã phát triển lên đến hơn hai ngàn người rồi, bọn họ còn nói muốn chiếm đám ăn mày ở huyện bên, rồi tiến lên toàn thành phố, toàn tỉnh, toàn quốc. . ."
Lữ ba càng ngơ ngác: "Khoan đã, con nói sao giống bán hàng đa cấp vậy? Gia gia con tuổi đã cao rồi, còn giảng bài cái gì nữa?"
Nói đến đây. . . Biểu tình Lữ Khâm hết sức phức tạp, thở dài: "Ông ấy dạy đám khất cái cách kiếm tiền nhờ ăn xin đấy. . ."
Nghe xong, Lữ ba nhịn không được nói: "Gia gia con cũng hiểu cái này sao?"
Lữ Khâm: ". . . Ông ấy không chỉ hiểu, mà còn thập phần tinh thông, mấy ngày này mỗi ngày tiền ăn xin được đều hơn ba ngàn tệ, thậm chí có một ngày ăn xin được đến 1 vạn tệ. . ."
Đầu dây điện thoại bên kia, Lữ ba nghe nhi tử kể càng ngày càng kỳ lạ. . . Cũng dần dần nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Cái gì cơ? Nếu cứ tiếp tục phát triển thế này. . . Vậy cuộc sống của cả gia đình họ còn có bình yên nữa không?
Không được! Tuyệt đối không thể như vậy!
Lữ ba cắn chặt răng, nghĩ ra một biện pháp: "Bây giờ gia gia con đang si mê ăn xin đúng không? Vậy chúng ta nghĩ cách đảo ngược, ba nhớ trước đây ông ấy thích tu tiên lắm, con đến Huyền Dương Quan của huyện mình, tìm Lâm Thành Vân, vị quan trưởng kia. . ."
"Ông ta là bạn học cũ của ba, con đi nhờ ông ta giúp một việc, dẫn gia gia con đi tu tiên đi. . ."
Ý tưởng của ông rất đơn giản.
Dùng cách tu tiên để cai nghiện ăn xin của Lữ Tử Châu.
Nếu không... Thật mà phát triển tiếp. . . Lữ Tử Châu thành lão đại Cái Bang toàn quốc, vậy thì thật là xong đời.
Sau khi có được kế sách của lão ba. . . Lữ Khâm cũng hiểu rõ không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Nghịch ngợm một chút thì không sao.
Nhưng mà thật sự muốn làm lớn chuyện, thống nhất đám ăn mày toàn quốc. . . Vậy thì tai họa quá lớn.
Vì vậy. . . Hắn trực tiếp leo lên Huyền Dương Quan, mời vị Lâm Thành Vân đã hơn 40 tuổi xuống núi.
Đồng thời giới thiệu cho Lữ Tử Châu.
"Gia gia, vị này là quan trưởng Huyền Dương Quan của huyện ta, trước kia ông ấy vẫn luôn tu tiên trên núi, không phải ngài thích tu tiên lắm sao? Hay là ngài theo ông ấy đi tu tiên đi. . ."
Lữ Khâm vẻ mặt mong chờ nhìn Lữ Tử Châu.
Lâm Thành Vân mặc đạo bào, búi tóc dài, trông lại có vài phần ý vị tiên phong đạo cốt.
Nhưng. . . Lữ Tử Châu liếc mắt nhìn hắn, phát hiện trên người ông ta không có chút linh lực nào.
Cảm thấy người này nhất định là kẻ lừa đảo.
Trực tiếp cự tuyệt: "Ta ăn xin chính là tu hành, ngươi bảo hắn về đi."
Lữ Khâm vừa định khuyên. . . Lâm Thành Vân nhất thời không vui, nhìn Lữ Tử Châu, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ là ông không tin trên thế giới có thần tiên sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận