Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 126: Không muốn thi thử ? Đánh một trận thì tốt rồi (phần 2)

Sau khi giao nhiệm vụ giám thị cho 99 học sinh năm hai, Tần Mục trở về phòng hiệu trưởng.
Một lần nữa gọi hệ thống ra.
"Hệ thống, mở thương thành."
Hắn hiện tại cần tìm một nơi có thể đồng thời chứa mấy vạn người...
Trường thi.
Tu tiên đại học nằm trên vách núi ngoài vực sâu vạn trượng.
Hiển nhiên.
Những người không qua kiểm tra tư cách không có đủ điều kiện vào tu tiên đại học.
Muốn tổ chức thi...
Nhất định phải thiết kế một trường thi khác.
"Có rồi! Chính là cái này, Tu Di Giới Tử, một vạn tích phân, có thể chứa mười vạn người!"
Tần Mục bỗng nhiên mắt sáng lên.
Tìm được một Tu Di Giới Tử Không Gian.
Theo giải thích trong thương thành, Tu Di giới tử này có thể tùy ý chia khu vực theo ý hắn.
Vừa hay chia thành 99 trường thi.
"Mua!"
"Mua!"
Không do dự.
Tần Mục trực tiếp lựa chọn mua.
Tuy rằng hiện tại tích phân của hắn chỉ còn hơn hai vạn...
Tích phân kiếm được từ việc thu nhận chín mươi chín học sinh đợt đầu, đều bị hắn tiêu xài gần hết.
Nhưng nếu đợt này học sinh thông qua kiểm tra, mỗi người nhập học, hắn sẽ được thưởng 1000 tích phân.
Một vạn tích phân đối với hắn mà nói... Đã là con số nhỏ bé.
"Cũng không biết lần này có bao nhiêu học sinh có thể vượt qua khảo hạch?"
Mua xong Tu Di Giới Tử, Tần Mục nhìn xuống xấp đề thi trên bàn.
Xấp đề thi này... Là thứ hắn nghĩ ra trong gần hai tháng nay.
Có thể dùng để chọn ra những học sinh hắn mong muốn.
Cũng không biết... Trong mười vạn người, có bao nhiêu người có thể nhận được giấy báo trúng tuyển.
...
Thành phố Tấn Thành.
Vùng ngoại ô.
Bành San San đưa ông nội Bành Tư Nguyên đến ở tại một Nông Gia Nhạc.
Ông chủ Nông Gia Nhạc này rất khôn khéo.
Sau khi tu tiên đại học nổi tiếng...
Trực tiếp bỏ bê công việc kinh doanh Nông Gia Nhạc.
Biến Nông Gia Nhạc thành homestay.
Tiền thuê một đêm đặc biệt đắt.
Nhưng trong hai ngày nay... Lại hết phòng, cung không đủ cầu.
Nếu không phải Bành San San đặt phòng trước trên mạng, e là hai ngày nay đã phải ngủ ngoài trời rồi.
Nhưng ngay khi vừa ở không lâu sau...
Bành San San tốn bao nhiêu cách, mới có thể giúp tâm thái Bành Tư Nguyên ổn định trở lại.
Thì ở ngay phòng bên cạnh... Lại nhìn thấy James, người ngoại quốc trên máy bay kia.
"Hả? Trùng hợp vậy, các ngươi lại ở phòng bên cạnh à? Lão ca, ngươi ôn tập thế nào rồi? « Thần Tiên Truyện » có chỗ nào không hiểu không, chúng ta cùng nhau trao đổi nhé..."
James vô cùng nhiệt tình.
Vừa gặp Bành Tư Nguyên, liền nhào tới, luyên thuyên không ngừng.
"Ta nói cho ngươi, trên đường đi đến đây, ta phát hiện rất nhiều ông lão tham gia thi lần này, ít nhất có mấy vạn người!"
"Ta đến nước này, cảm nhận lớn nhất chính là nước này 'Ngọa Hổ Tàng Long', cao thủ ở dân gian. Trong nhiều người như vậy, khẳng định có không ít người giỏi hơn ta!"
"Nói thật, lần này ta thật sự không có chút tự tin nào, thậm chí còn không muốn thi nữa, định cố gắng học tập thêm một năm, năm sau quay lại kiểm tra..."
"... "
Hắn lôi kéo Bành Tư Nguyên than thở.
Lời nói của hắn làm Bành Tư Nguyên vừa mới ổn định lại tâm tình... Lại lần nữa suy sụp.
Mặt không biểu cảm liếc nhìn James.
Bành Tư Nguyên trực tiếp xoay người trở về phòng mình.
James còn cảm thấy không muốn thi nổi... Vậy hắn thì sao?
Chẳng phải càng thêm mất mặt xấu hổ sao?
Bành San San im lặng trừng mắt nhìn James, chỉ có thể trở về phòng tiếp tục khuyên can ông nội.
Nhưng...
Lần này mặc cho nàng khuyên bảo thế nào.
Bành Tư Nguyên vẫn luôn che đầu, không nói lời nào.
Bành San San cắn môi dưới, nhìn ông nội đang bị đả kích... Lập tức nóng nảy.
Ngày mai là thi rồi.
Hôm nay chính là đêm cuối cùng.
Với trạng thái này của ông nội... Nhất định không thi nổi.
Hai tháng nỗ lực của nàng, toàn bộ hy vọng của nhà họ Bành... Sẽ đều trôi theo dòng nước mất.
Bất đắc dĩ.
Nàng chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tằng Tổ Phụ.
"Tằng Tổ Phụ, con nói ra ngài có thể không tin, nhưng sự thật là như vậy, tình huống của ông nội hiện tại không tốt lắm..."
Giọng nói của nàng vô cùng phức tạp.
Thậm chí không biết phải nói như thế nào.
Ai mà ngờ được... Ông nội đã học xong hết các cổ tịch, lại gặp một người ngoại quốc ngay đêm trước ngày thi.
Còn bị người ngoại quốc kia làm cho tự bế.
Đầu dây bên kia, Bành Thuần Tổ đang ở dược sơn hái thuốc.
Ông đứng trên ngọn đại thụ cao mấy chục mét, cau mày nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ bệnh tim của thằng bé lại tái phát?"
Bành San San cười khổ một tiếng: "Ông nội gặp một người ngoại quốc trên máy bay, sau đó... Bị tự bế rồi ạ."
Nàng kể sơ qua lại tình hình.
Bành Thuần Tổ nghe xong.
Hừ lạnh một tiếng: "Tự bế? Chắc lại sợ thi nên bệnh cũ tái phát thôi, đánh cho một trận là xong."
Bành San San nuốt một ngụm nước miếng.
Nghi ngờ mình nghe lầm.
Đơn giản, thô bạo như vậy sao...
Quả nhiên là ruột thịt.
Không phải ruột thịt thì không nói ra loại biện pháp giải quyết này.
Trong điện thoại, Bành Thuần Tổ lại nói: "Thằng bé này từ nhỏ đã như vậy, cứ đến lúc thi là sợ, lo mình thi không được tốt, chuyện nhỏ thôi, ta mỗi lần cầm gậy đánh một trận là nó sẽ khóc nhè đòi ngoan ngoãn đi thi."
Bành San San: "..."
Nàng mơ hồ có chút hiểu được ý của Tằng Tổ Phụ.
Nhưng... Quan trọng là nàng không dám.
Bảo nàng đánh ông nội sao?
Ba mà biết, chắc chắn sẽ lột da của nàng.
Cũng may Bành Thuần Tổ biết nàng không làm được.
Lại nói trong điện thoại: "Con đưa điện thoại cho nó, ta nói với nó mấy câu là nó hết thôi."
Bành San San nửa tin nửa ngờ.
Đưa điện thoại di động cho ông nội đang tự bế.
Bành Tư Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, có chút không phản ứng kịp.
Cùng lúc đó.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói to đầy khí thế của Bành Thuần Tổ: "Thằng ranh kia, có phải da mày lại ngứa đúng không? Lần này nếu như mày không thi đậu, tao cho mày biết tay. Mày không chỉ không có mụ mà cha mày cũng mất luôn! Tao coi như không có đứa con trai như mày!"
Bành Thuần Tổ nói xong câu đó, liền trực tiếp dứt khoát cúp máy.
Bành San San nuốt nước miếng.
Cẩn thận từng ly từng tí nhìn ông nội.
Trái tim của ông nội chịu đựng không tốt.
Nàng lo Tằng Tổ Phụ kích thích như thế, có khi lại kích động ra chuyện gì không hay.
Trong phòng.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Hơn mười giây sau.
Bành Tư Nguyên rốt cuộc mở miệng: "San San, đưa « Trang Tử » cho ta, ta còn vài chỗ không hiểu..."
Bành San San mừng rỡ không thôi, liên tục gật đầu, tìm « Trang Tử » đưa cho ông nội.
Biện pháp của Tằng Tổ Phụ này, thật sự rất hiệu quả.
Quả nhiên là...
Hiểu con không bằng cha...
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Đường phố phía đông ngoại thành Tấn Thành...
Xuất hiện tình trạng tắc nghẽn hiếm thấy.
Trước đây thì hầu như là không thể.
Nhưng theo hướng đến chân núi phía dưới...
Xe cộ nối liền không dứt, tất cả đều là xe.
Mà Bành Tư Nguyên vì tối hôm qua ôn tập quá khuya.
Nên đến muộn hơn một chút.
Vội vàng mang theo túi, bắt một chiếc taxi, lại gặp phải tắc đường.
Bành San San vừa xem giờ trên điện thoại di động, vừa lo lắng thúc giục: "Sư phụ, có thể nhanh hơn một chút không, chỉ cần đến kịp lúc chín giờ, một ngàn đồng này sẽ là của ông!"
Tài xế nghe xong...
Hai mắt phát sáng.
Nhất thời có động lực.
Đạp ga hết sức, không ngừng vượt qua, rốt cuộc vào lúc chín giờ...
Đến được chân núi.
Mà ở trên đường... Bành Tư Nguyên vẫn đang xem Trang Tử « Tiêu Dao Du », lĩnh ngộ cảnh giới tu hành hư vô phiêu diêu trong đó.
Sau khi xuống xe.
Liền thấy phía dưới chân núi, tất cả đều là lão nhân dày đặc.
Mỗi người tóc bạc trắng đều đeo ba lô, chống gậy, trông qua có phần kỳ lạ.
Mà con gái của bọn họ... Đang "tận tình khuyên bảo" dặn dò những điều cần chú ý khi thi...
... ... ...
Ps: Xin lỗi các vị, hôm nay có việc phải ra ngoài, bây giờ mới về nhà, mới viết xong chương 1. Ta tiếp tục viết Chương 2 đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận