Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 803: Bén nhạy Agatha

Chương 803: Agatha Nhạy Bén
Rời khỏi màn che biên cảnh, mở ra hành trình dài "Tận cùng thế giới" này. Sau đó, thuyền viên đoàn của tàu Mất Quê Hương và tàu Tinh Thần Rực Rỡ đã dần dần hình thành một loại liên hệ ăn ý hoàn toàn mới. Đôi khi, thuyền viên hai tàu sẽ qua lại thăm hỏi lẫn nhau, có lúc lại bổ sung cho nhau. Trong phần lớn tình huống, Aye đều là cầu nối giao tiếp giữa hai thuyền —— mà những liên hệ này cùng với "thường ngày" được xây dựng dựa trên cơ sở liên hệ dường như đang lặng lẽ trở thành một loại điểm neo "nhân tính" duy trì cho mỗi người trên thuyền.
Bởi vì đã rời xa thế giới văn minh, rời xa đám đông và xã hội, người đi xa mới đặc biệt cần đến sự giao lưu giữa người với người —— khi sương mù cuối cùng của thế giới bao phủ hết thảy, có thể xác nhận sự tồn tại của nhau trong sương mù trở nên rất quan trọng.
Vốn dĩ Nina, Sherry và những người khác đang tụ tập tại phòng ăn, gần như trong nháy mắt đã chạy sạch, tất cả đều mang theo dao, nĩa và bát cơm của riêng mình (Sherry vẫn kiên định mang theo chậu cơm lớn của nàng) cùng với tâm trạng vui vẻ. Hiện trường rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, cuối cùng chỉ còn lại Duncan ngồi ở bên bàn ăn, mang theo nụ cười bất đắc dĩ nhìn một chậu "canh" sền sệt nổi bong bóng và một đống đồ ăn cháy đen không rõ hình thù trên bàn.
Một lát sau, hắn lắc đầu, không nhịn được lẩm bẩm: "Không biết Merce lúc còn trẻ đi thám hiểm khắp nơi đã giải quyết vấn đề ăn cơm như thế nào... Chẳng lẽ dựa vào hệ tiêu hóa ngạnh kháng?"
Hắn vừa dứt lời, liền thấy bóng dáng Agatha phản chiếu trên một cái thìa sáng loáng bên cạnh bàn ăn: "Cái này ta ngược lại thật ra có nghe hắn nói qua —— một phần ba tình huống gặm lương khô, một phần ba tình huống tìm được cái gì ăn cái đó, còn lại một phần ba tình huống thì biến mình thành hình thái rèn đúc rồi uống dầu máy, gặm phế kim, giao phần cơ thể cho thần minh..."
Duncan: "...Giống như là việc hắn có thể làm được."
Agatha nhún vai: "Kỳ thật những điều này ta đều có thể hiểu được, nhưng lão gia tử nói lần cực hạn nhất hắn bị kẹt trong một khe nứt sâu thẳm đến mấy tuần, sau khi ra ngoài cảm thấy mùi vị của Chim báo tử cũng không tệ lắm —— độ tin cậy của chuyện này trong lòng ta cần phải đ·á·n·h dấu hỏi."
Agatha còn chưa dứt lời, dấu chấm hỏi trong lòng nàng đã chuyển dời lên trán Duncan —— người sau trợn mắt há hốc mồm mà nghe, không nhịn được thốt ra một câu: "Gặm sống Ác Ma sâu thẳm?! Không phải... Món đó có thịt sao?"
Agatha xòe tay, từ mặt sau cái thìa đi tới bên cạnh dao ăn: "Ai biết được? Hắn lần trước uống rượu nói với ta, ngài cũng biết, lão nhân gia uống rượu kể lại trải nghiệm mạo hiểm của bản thân, thường thường chỉ có dấu chấm câu cuối cùng là có thể tin."
Khóe miệng Duncan giật giật, quyết định không kết liễu ở đề tài này.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ mạn tàu cách đó không xa —— qua tấm ván cửa sổ mở rộng, có thể thấy được mảnh bối cảnh màu xám trắng đều đặn vẫn đang kéo dài vô hạn bên ngoài tàu Mất Quê Hương, phảng phất như toàn bộ thế giới đều đã hòa tan vào trong mảnh xám trắng vô biên vô tận này.
"Ngài đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói hơi từ tính của Agatha truyền tới từ phía bên cạnh, bóng dáng của nàng không biết từ lúc nào đã phản chiếu trên một chiếc đèn chụp treo ở bên cạnh, trong ngọn lửa lay động không ngừng, mặt mũi nàng có vẻ hơi mơ hồ.
"...Chúng ta đã rời đi một thời gian rất dài," Duncan trầm mặc vài giây, đột nhiên khẽ nói, "Bây giờ ngươi còn tưởng niệm Hàn Sương không?"
"Có chút," Agatha không chút do dự nói, nàng nhìn Duncan, trong ánh mắt chỉ có sự thành khẩn, "Ta sẽ không giấu diếm ý tưởng chân thật của bản thân trước mặt ngài —— ta cũng không thể coi nhẹ ký ức và tình cảm trong mấy chục năm qua, cho dù những ký ức và tình cảm kia chỉ là một phần hàng nhái... Ta vẫn sẽ nhớ lại những ngày tháng ở Hàn Sương, có đôi khi từ trong hoảng hốt tỉnh dậy, ta thậm chí còn cho rằng mình vẫn đang ở trong tòa đại giáo đường kia, đang chờ gặp mặt chủ giáo Igor."
Nàng nói đến đây dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn chăm chú vào mắt Duncan.
"Ngài có an bài khác cho chúng ta, đúng không?"
Duncan có chút ngoài ý muốn nhìn "người giữ cửa" đang chiếu rọi trong ánh đèn: "...Sao lại nghĩ vậy?"
"Ta có thể cảm giác được, ngài có một kế hoạch, ngài đang 'hành hương' dọc theo biên giới thế giới này, mà tàu Mất Quê Hương mỗi khi đến một nơi, đều có một loại... ấn ký nào đó lưu lại," Agatha chậm rãi nói, "Ta không biết đó là thứ gì, nó vượt ra khỏi hiểu biết của ta, nhưng ở thế giới bóng ngược, ta có thể thấy rõ có thứ gì đó lưu lại trong vệt đuôi của tàu Mất Quê Hương, từ tiết điểm của nữ thần Gió Bão, đến tiết điểm của Trí Tuệ chi thần, rồi đến đoạn đường hàng hải hiện tại..."
"Ngài đang dùng một phương thức nào đó để 'vờn quanh' toàn bộ thế giới, mà ở trong những 'ấn ký' vờn quanh thế giới kia, ta ngửi được... khí tức kết thúc."
"Ngài muốn làm một chuyện lớn, trận 'hành hương' dọc theo tận cùng thế giới này chỉ là bước đầu tiên của chuyện này, khi ngài hoàn thành bố trí ở biên cảnh, mới là thời điểm kế hoạch cuối cùng khởi động, mà ta có thể cảm giác được... Ngài dường như không tính để chúng ta đi theo ngài đến cuối cùng."
Duncan im lặng, yên lặng nhìn chăm chú vào mắt Agatha.
"Đôi mắt của người giữ cửa có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người thường không thể thấy, mà sau khi biến thành một đạo bóng ngược, ta bắt đầu nhìn thấy càng nhiều... Ngài cứ coi như là đúng vận mệnh nhìn trộm đi," Agatha khẽ cười, lại từ từ lắc đầu, "Ta từng bị ác mộng làm tỉnh giấc trong bóng đêm, sau khi tỉnh lại nhìn thấy chiếc thuyền này đang vận hành trong một mảnh hư vô vô biên vô tận, mà trên thuyền trống rỗng, chỉ có ngài đứng ở đuôi thuyền học lái —— ta nói chuyện với ngài, gọi tên ngài, hỏi thăm những người khác đi đâu, ngài lại không nhìn thấy ta, cũng không nghe được âm thanh của ta, vào thời điểm này, ta liền mơ hồ đoán được... Trong đoạn lữ trình tiếp theo của ngài, dường như không có chỗ cho chúng ta."
Agatha hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Mà bây giờ, ngài lại đột nhiên hỏi ta có còn tưởng niệm Hàn Sương hay không... Ta liền càng thêm tin vào phán đoán của mình."
Nghe đối phương nói, Duncan rất lâu không mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng suy tư, qua hồi lâu mới phá vỡ sự trầm mặc: "x·á·c thực như ngươi nói, tàu Mất Quê Hương đang tiến hành một lần 'hành hương' vờn quanh thế giới, mà sau khi trận hành hương này kết thúc... Ta muốn làm một chuyện đủ để khởi động lại 'thế giới' này, trước đó, các ngươi cần phải rời đi."
Agatha không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn phía bên này —— nàng biết rõ thuyền trưởng còn chưa nói xong.
"Đó không phải là xua đuổi," sau một lát trầm ngâm, Duncan quả nhiên tiếp tục nói, "Các ngươi là thủy thủ đoàn của ta, vẫn luôn là vậy, mà ta đang đi trên đường một mực an bài sẵn vị trí cho các ngươi, chỉ là khi ta chấp hành bước cuối cùng, các ngươi có những nhiệm vụ khác."
"Có thể nói cho ta biết ngài rốt cuộc dự định làm gì không?" Agatha nhẹ giọng hỏi.
"...Bước đầu tiên, ta sẽ hủy diệt thế giới này," sau khi suy tư hồi lâu, Duncan bình tĩnh nói, "Mà trong quá trình này, các ngươi phải làm 'điểm neo' cho ta, thay ta chứng kiến, bởi vì ở giai đoạn đó, ta có lẽ đã không thể dùng ánh mắt của mình để quan trắc vạn vật..."
Agatha lẳng lặng nghe kế hoạch của thuyền trưởng, trong một thời gian dài không mở miệng, mãi đến khi Duncan kể xong rất lâu, nàng mới chần chừ phá vỡ sự trầm mặc: "Trách không được ngài lại mang theo tàu Tinh Thần Rực Rỡ, mà không phải để tiểu thư Lucrecia trực tiếp ngồi tàu Mất Quê Hương đồng hành..."
"Dù sao cũng phải có một con thuyền phụ trách trở về điểm xuất phát," Duncan nói, "Lucy là một cô nương rất thông minh, nàng hẳn là cũng ý thức được an bài sau này của ta."
"Nàng có lẽ có thể ý thức được, nhưng ngài cuối cùng vẫn phải chính miệng nói cho những người khác toàn cảnh kế hoạch," Agatha rất nghiêm túc nhìn thuyền trưởng của mình, "Ngài vẫn luôn có thể tin tưởng chúng ta."
"Ta tin tưởng các ngươi, nhưng ta cũng phải mất rất lâu mới có thể sơ bộ chỉnh lý được mạch suy nghĩ của kế hoạch này," Duncan thản nhiên đón nhận ánh mắt của người giữ cửa nữ sĩ, "Trên thực tế, mãi cho đến khi rời khỏi Gormona lĩnh vực, ta mới làm rõ được trật tự tầng dưới chót của thế giới này, mới xác định được nhất định phải chấp hành chương trình 'ngưng đóng' đối với toàn bộ nơi ẩn núp mới có thể giải quyết phiền phức do đại yên diệt để lại —— mà trước đó, việc mang theo tàu Tinh Thần Rực Rỡ chẳng qua chỉ là một 'phương án dự bị' xuất phát từ sự cẩn thận."
Nghe Duncan giải thích, Agatha nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đột nhiên lại lộ ra vẻ tươi cười: "Vậy ta liền yên tâm hơn nhiều."
Nàng nhảy xuống từ chụp đèn pha lê, bóng người hiện ra giữa những chén đĩa sáng loáng trên bàn ăn, cuối cùng dừng lại ở trong chén nước trong tay Duncan.
"Ngài có một phen an bài kín đáo, vậy chúng ta liền có thể yên tâm lớn mật chấp hành, bất kể lúc nào, mệnh lệnh của thuyền trưởng đều tốt hơn là không có mệnh lệnh."
Duncan cười cúi đầu nhìn thoáng qua bóng ngược của Agatha trong chén, gõ gõ vào chén nước, khiến người giữ cửa nữ sĩ vỡ thành từng mảnh.
"Vậy thì tốt quá, hiện tại ta có một mệnh lệnh."
Bóng dáng Agatha xuất hiện ở bên cạnh đĩa sứ: "Xin ngài phân phó."
"Đem thủy thủ gọi tới, để hắn dọn dẹp nơi này một chút," Duncan vừa đứng dậy vừa khoát tay, "Gia hỏa kia từ khi không cần đến học lái nữa dứt khoát ngay cả mặt mũi đều không lộ, thật đúng là coi là đến tàu Mất Quê Hương vĩnh viễn, vé tàu về sau liền cái gì cũng không cần làm a."
Trong thanh âm Agatha mang theo ý cười: "Vâng, thuyền trưởng!"
Duncan gật gật đầu, quay người rời khỏi phòng ăn.
Hắn chuẩn bị trở về phòng thuyền trưởng của mình, trước khi đến "tiết điểm" tiếp theo thì ngủ một giấc, mà trước đó, còn có thể tiện đường đi một chuyến tới bệ điều khiển, xem xét tình huống của tiểu thư nhân ngẫu —— mặc dù trên lý thuyết Alice hiện tại chính là cái "x·á·c không" bị khóa lại ở bánh lái, trừ việc làm bộ lái thuyền ra thì mọi thứ khác đều giao cho bản năng của "hoa tiêu số 3" làm, nhưng cứ để cái thanh kia ngơ ngơ ngác ngác ở lại bệ điều khiển chung quy là một chuyện không khiến người ta yên tâm.
Trong lòng chuyển ý nghĩ như vậy, Duncan không nhanh không chậm hướng về boong tàu đuôi thuyền đi đến, ngay lúc đang chuẩn bị bước lên cầu thang tiến về bệ điều khiển, hắn lại đột nhiên dừng bước.
Phanh phanh phanh.
Có tiếng gõ cửa sổ đột nhiên truyền vào tai.
Duncan thoáng giật mình, vô ý thức tìm kiếm phương hướng âm thanh truyền tới, nhưng một giây sau hắn liền phát hiện xung quanh mình căn bản không có cửa sổ —— tiếng gõ cửa sổ vẫn đang tiếp tục vang lên không ngừng, nhưng dường như là trực tiếp vang lên trong đầu hắn.
Duncan nhíu mày, ngay sau đó cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Thanh âm kia là trực tiếp từ "nhận biết" của bản thân truyền tới!
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước cách đó không xa chính là tấm "cánh cửa Mất Quê Hương" đang lẳng lặng đứng đó. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận