Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 182: Bình hòa ngày mai vẫn sẽ tới

**Chương 182: Bình Hòa Ngày Mai Vẫn Sẽ Đến**
Trong đầu tạp âm chợt cao chợt thấp, hệt như một nguồn quấy nhiễu cực lớn ở xung quanh đầu óc mình, khi thì tới gần, khi thì rời xa. Trong tầm mắt, tiệm đồ cổ vẫn duy trì vẻ ổn định, thế nhưng, thi thoảng giữa những kệ hàng lại có những vật thể âm u thoáng hiện, phảng phất muốn biểu hiện ra chân lý hiểm ác đến từ á không gian cho những kẻ lỗ mãng đến thăm dò.
Morris cẩn thận ngồi trước quầy, thu liễm suy nghĩ và cảm xúc của mình. Trong khoảnh khắc lý trí ngắn ngủi mà Trí Tuệ Chi Thần Lakhmids ban cho, hắn cố gắng hết sức suy nghĩ từng vấn đề một.
Cuộc nói chuyện này vẫn còn tiếp diễn, trước khi "Duncan tiên sinh" đối diện tận hứng, "bạn nói chuyện" như hắn đây còn phải phụng bồi đến cùng.
Thế nhưng, Duncan giờ phút này lại không nói gì – hắn cũng đang chìm trong suy tư, suy tư về những chuyện liên quan đến Mặt Trời Đen và lịch sử ô nhiễm.
Sự tĩnh mịch nhưng lại tràn ngập tiếng ồn bén nhọn này kéo dài không biết bao lâu, Morris mới đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp từ đối diện truyền đến: "Một vấn đề cuối cùng, nếu quả thật có thứ gì đó đang ô nhiễm lịch sử, vậy phải giải quyết vấn đề này như thế nào?"
"Thật sự có người... ô nhiễm lịch sử?" Morris hơi chậm chạp ngẩng đầu, hoang mang nhìn Duncan, "Ngài đang nói ai?"
"Bất kể là ai," Duncan thong thả nói, "có thể là á không gian, có thể là Mặt Trời Đen, có thể là những dị đoan thần chỉ khác, tóm lại, nếu có thứ gì đang toan tính ô nhiễm lịch sử, vậy phải giải quyết như thế nào? Các truyền hỏa giả đã ứng phó với loại nguy cơ này như thế nào?"
Morris ngơ ngác một chút, chần chờ lắc đầu: "Cái này... thật xin lỗi, ta không thể trả lời ngài, điều này đã vượt ra khỏi phạm trù kiến thức của ta, hơn nữa, ngay cả các truyền hỏa giả, e rằng cũng chỉ có những Thánh Đồ mạnh nhất hoặc thiên tuyển giả, bọn họ mới biết được bí mật bên trong sự vận hành của lịch sử - đại bộ phận truyền hỏa giả kỳ thật cũng giống như người thủ vệ của Phong Bạo giáo hội, bình thường công việc chỉ là diệt trừ dị đoan, tịnh hóa ô nhiễm, dù sao thì ô nhiễm lịch sử chân chính gần như không thể xảy ra..."
"... Cũng phải, vấn đề của ta quá sâu xa, để ngươi trả lời những điều này đúng là ép buộc," Duncan khẽ thở dài, hắn ý thức được lòng hiếu kỳ của mình đã quá mức, e rằng đã tạo thành áp lực tâm lý không nhỏ cho lão tiên sinh trước mắt, thế là dứt khoát kết thúc chủ đề hiện tại, "Vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây đi."
Một cảm giác buông lỏng chưa từng có đột nhiên nổi lên trong lòng, Morris lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đầu óc hắn từ vừa rồi đã hỗn loạn, suy nghĩ đứt quãng, có rất nhiều vấn đề hiện lên trong đầu, nhưng lại không thể tổ chức nổi, lúc này Duncan nguyện ý chủ động kết thúc chủ đề, hắn thực sự cầu còn không được.
Mà Duncan thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài qua tủ kính cách đó không xa.
Về mặt thời gian, hiện tại cách mặt trời lặn còn một lúc, nhưng sắc trời u ám đã khiến bên ngoài tối đen hoàn toàn, đèn đường gas đã sớm sáng lên, ánh sáng màu vàng chiếu sáng khu phố bên ngoài, trong bối cảnh mây đen âm trầm, khu hạ thành Prand phảng phất như bị ném vào màn đêm từ sớm.
"Sắc trời thật không tốt," Duncan thu tầm mắt lại, nhìn về phía lão nhân đối diện, "Có muốn ở lại không? Nina bên kia cũng đã làm cơm xong rồi."
Trong lòng Morris nhất thời thình thịch nhảy loạn, chợt nhớ đến một câu nói lưu hành trong Chân Lý học viện, dùng để miêu tả những kẻ truy đuổi tri thức điên cuồng nhất và cũng là đám người cầu học truyền kỳ nhất –
Trong á không gian bơi qua lặn, Tà Thần trước mặt thổi qua trâu, Chúng Thần chi tranh tại hiện trường, thân thuộc nấu cơm cọ chén canh.
Nếu như coi căn tiệm đồ cổ đã bị "Duncan tiên sinh" chiếm cứ này là á không gian, nếu như Duncan tiên sinh có vị cách ngang hàng với thần chỉ, nếu như vị bóng ma á không gian này thật sự tồn tại tranh đấu với Trí Tuệ Chi Thần, vậy thì hiện tại hắn đã thực hiện được ba trong bốn đại kỳ tích...
Lúc này lên lầu uống chén canh, sợ không phải thật sự muốn tại chỗ tấn thăng Truyền Kỳ!
Morris trong lòng kinh ngạc vì mình lúc này lại còn có dư lực nghĩ đến những thứ loạn thất bát tao này, đồng thời cẩn thận tổ chức lại ngôn ngữ: "Kỳ thật..."
"Kỳ thật ngươi muốn rời đi, đúng không?" Duncan không đợi lão tiên sinh nói xong đã chủ động gật đầu, hắn lúc này vẫn có chút tự biết rõ, "Mặc dù ta muốn nói hiện tại thời tiết không tốt, ở lại uống chén canh nóng có lẽ sẽ tốt cho thân thể hơn, nhưng có vẻ như so với sự thoải mái dễ chịu mà một bát canh nóng mang lại, ngươi ngồi trước mặt ta lúc này chịu áp lực còn lớn hơn."
Morris tranh thủ thời gian đứng dậy, thuận thế gật đầu: "Thẳng thắn mà nói, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò – đương nhiên, ta không có ý mạo phạm, chỉ là..."
"Không cần nói, ta đều hiểu," Duncan khoát tay áo, biểu hiện trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, "Nếu như thay đổi bằng một phương thức gặp mặt thoải mái hơn, kỳ thật ta vẫn rất muốn cùng ngươi nói chuyện về lịch sử và phương diện Chúng Thần, ta rất hứng thú với tri thức – không phải loại hứng thú có ác ý, nhưng lần này xem bộ dạng là không được rồi."
Morris đứng cạnh quầy hàng, nghe đối phương nói xong liền trầm mặc xuống, một lúc lâu sau, hắn mới đón lấy ánh mắt của Duncan: "Nói thật, ta vừa rồi mấy lần hoảng hốt, cơ hồ muốn quên đi những chân tướng mà mình đã thấy, ngài... hiếu kỳ và hữu hảo đều chân thật như vậy, tựa như một người bạn trò chuyện với ta, đây là lần đầu tiên ta thấy có người hữu hảo giống như ngài..."
Lão tiên sinh hơi tạm dừng, tựa hồ nhất thời không tìm được từ ngữ ca ngợi, Duncan thấy thế bèn mỉm cười: "Không tìm được từ thì thôi, quay đầu ngươi rời đi đừng tìm người báo cáo ta là được."
"Không không không! Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy!" Morris nghe xong lập tức xua tay liên tục, phảng phất như sợ Duncan hiểu lầm điều gì, "Bất kể thế nào, ngài quả thật đã cứu mạng Heidi, hơn nữa ngài vẫn luôn giữ thái độ hữu hảo, ta không có lý do gì để đi báo cáo – huống chi..."
Lão tiên sinh do dự một chút, cười khổ xòe tay ra: "Nhìn dáng vẻ của ngài, hẳn là cũng không sợ gì báo cáo..."
"Sẽ khiến ta cảm thấy phiền phức," Duncan thuận miệng nói ra, "nhưng cũng có thể không phải phiền toái quá lớn."
Sau đó hắn hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, rồi lại nhìn về phía Morris: "Ngày mai nếu như thời tiết chuyển biến tốt đẹp, Nina sẽ đến trường như thường lệ."
"Nina..." Morris nháy mắt mấy cái, hắn nhớ lại đạo hình cung liệt diễm mà mình đã thấy, cũng nhớ lại những chuyện vừa rồi mình đàm luận cùng Duncan, nhất là phần liên quan đến Mặt Trời Đen, lại liên tưởng đến thái độ mà Duncan vừa biểu hiện ra, trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được điều gì đó, "Nina nàng... có phải hay không cùng những Thái Dương dị đoan kia sùng bái..."
Hắn không hỏi tiếp, bởi vì Duncan khẽ lắc đầu.
"Nina chính là Nina, ngươi không cần hiếu kỳ bí mật sau lưng nàng," Duncan nhẹ nhàng nói, "cứ đối xử với nàng như thường ngày là được, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"... Ta hiểu rồi," Morris hơi cúi đầu xuống, không hiểu vì sao, sau khi nghe Duncan nói xong, trong lòng hắn ngược lại càng thêm nhẹ nhõm so với vừa rồi, sau đó hắn lui về phía sau hai bước, "Vậy ta nên cáo từ rời đi, xin hãy thay ta gửi lời cáo biệt tới Nina – trạng thái hiện tại của ta... không thích hợp để gặp lại nàng."
Duncan ừ một tiếng, rồi đi vòng ra sau quầy, đưa vị lão tiên sinh này ra đến cửa chính.
Trên đường phố gần như không còn bóng người qua lại, chỉ có từng dãy đèn đường chiếu sáng khu thành mây đen dày đặc, gió lạnh xuyên qua giữa các kiến trúc vật, xen lẫn hơi ẩm càng nồng nặc.
Morris nắm chặt áo khoác của mình, đè ép chiếc mũ dạ trên đầu, nhưng trước khi đi về phía xe của mình, hắn vẫn không nhịn được dừng bước, quay đầu nhìn Duncan vẫn đang đứng ở cửa tiệm.
Hắn nhìn thấy, là một tr·u·ng niên nhân với dáng tươi cười bình hòa, cảnh đường phố phía xa ngẫu nhiên r·u·n r·u·n một chút, nhưng không còn k·h·ủ·n·g b·ố dị thường như ban đầu.
"Duncan tiên sinh," Morris đột nhiên nói, "Ngài kỳ thật rất thích nơi này, đúng không?"
"Không sai, ta vẫn luôn rất thích nơi này," Duncan mỉm cười, khoát tay với lão nhân, "Cho nên an tâm về nhà đi, Prand sẽ bình an nghênh đón ngày mai – và cả những ngày sau đó."
Morris tháo mũ xuống, khẽ vẫy với Duncan, rồi quay người đi về phía chiếc xe đang đỗ ven đường.
Duncan thì đứng đó cho đến khi chiếc xe kia khởi động rồi biến mất ở cuối đường mới thu hồi ánh mắt.
Nhưng hắn không trực tiếp trở về phòng, mà đứng ở cửa suy tư.
Hắn suy tư vấn đề thứ nhất, chính là lão gia tử kia sau khi trở về rốt cuộc có báo cáo mình hay không...
Kết luận là khả năng cực kỳ nhỏ - nếu như mình chỉ là một tà giáo đồ bình thường, hoặc cho dù là một thần quan Thái Dương cao cấp một chút, như vậy thân là tín đồ Chính Thần, Morris quay đầu báo cáo tỷ lệ sẽ là 100%, nhưng hôm nay xem ra, hình tượng của mình trong mắt đối phương sợ không phải là tư thái Cổ Thần, lão gia tử báo cáo tỷ lệ ngược lại cơ hồ thành số không.
Nguyên nhân rất đơn giản – báo cáo mấy cái tà giáo đồ, đến hai quan trị an liền tận diệt, báo cáo cái tà giáo thần quan, đến mấy cái người thủ vệ cũng có thể tại chỗ c·h·é·m lăn, nhưng nếu nơi này chiếm cứ chính là một á không gian Tà Thần, vậy thì, ngươi định báo cáo đến cấp bậc nào?
Đừng nói cộng đồng giáo đường, chính là báo cáo cho thành bang chủ giáo cũng vô dụng...
Quay đầu tìm tín ngưỡng của mình Trí Tuệ Chi Thần thì thầm hai câu còn đáng tin cậy hơn báo cáo cho giáo hội.
Mà cho dù không cân nhắc những điều này, Morris thật sự tìm giáo hội báo cáo, Duncan kỳ thật cũng không hề để ý.
Dù sao thì ngay cả Vana, thẩm phán quan thuộc về đỉnh cao võ lực trong Phong Bạo giáo hội, trong mắt hắn kỳ thật cũng có chút... non nớt.
So với chút chuyện nhỏ không đáng kể này, điều mà Duncan quan tâm hơn hiện tại lại là trạng thái của Nina.
Hình cung liệt diễm bùng cháy dữ dội... Đây là "chân tướng" mà Morris dùng Chân Thực Chi Nhãn được Trí Tuệ Chi Thần ban cho để nhìn thấy trên thân Nina.
"Thái Dương mảnh vỡ a..." Duncan ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, nói một mình giống như khẽ lẩm bẩm, "Thái dương của thế giới này rốt cuộc là thứ quỷ gì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận