Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 454: Chỉ hướng thần chỉ

Chương 454: Chỉ hướng Thần
Gió lốc cuốn theo đám bụi mờ nhạt dần biến mất trong tầm mắt Duncan. Agatha đã rời đi.
"Ta luôn cảm thấy... Nàng so với trước kia có biến hóa rất lớn," mãi đến khi sợi hôi phong cuối cùng tan biến vào không khí, Vana mới phá vỡ sự im lặng, "Nhất là những lời cuối cùng nàng nói —— hoàn toàn không giống như lời mà một Người giữ cửa trước đây sẽ nói ra."
"Trải nghiệm sẽ thay đổi một người, nhất là những gì nàng đã trải qua," Duncan từ tốn nói, "Mà từ một phương diện khác, vai trò mà nàng đang gánh vác hiện tại đã không chỉ là Người giữ cửa, điều này đã định trước nàng nhất định phải có sự thay đổi."
Vana có chút hiếu kỳ: "Ngài dường như không lo lắng?"
"Bởi vì nàng không dao động —— hiểu thấu đáo rồi thì ngược lại sẽ càng thêm kiên định," Duncan thuận miệng nói, "Nàng là người lý trí, không đến mức vì áp lực sinh tồn của thành bang mà đi đến con đường cố chấp thậm chí sai lầm, mấy câu cuối cùng của nàng có lẽ không thành kính, nhưng ít nhất rất tỉnh táo."
Vana trong lúc nhất thời không trả lời, Duncan thì quay đầu lại, nhìn vị thẩm phán quan trẻ tuổi này với ánh mắt đầy ẩn ý: "Ngươi lo lắng thực ra không phải là Agatha, đúng không?"
"... Tín ngưỡng của ta không cho phép ta nói dối," sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Vana cuối cùng khẽ thở dài, "Đúng vậy, ta đang lo lắng cho trạng thái của mình, từ trên thân Agatha, ta nhìn thấy sự dao động tín ngưỡng tương tự, lời nói và hành động phản lại chính mình."
Duncan không nói gì, chỉ im lặng chờ đối phương nói tiếp.
"... Trước kia ta cho rằng, chỉ cần giữ vững tín ngưỡng kiên định và đấu chí không lùi bước, thì có thể đối diện giải quyết hết thảy vấn đề. Thần Minh đã sắp đặt trật tự vận hành của thế giới, chúng ta giống như bánh răng, chỉ cần an tâm vận hành trong hệ thống là được, nhưng sự thực là... Trật tự lại yếu ớt như bọt biển, đơn thuần tín ngưỡng và đấu chí đều không cứu được thành bang của chúng ta, sự nhận biết về thế giới mà chúng ta đã dày công xây dựng đang phải chịu khảo nghiệm..."
Thái Dương không phải là vĩnh hằng, Phí Kim có thể là sản phẩm của Cổ Thần, chống đỡ sự phát triển của nền văn minh hiện đại, Chúng Thần cũng không phải luôn có thể che chở thành bang, phía dưới biển sâu là những thứ mà bất kỳ kinh điển tôn giáo nào đều không thể miêu tả và giải thích nổi, vô tri tăm tối – sự xuất hiện của ngài, càng làm đảo lộn sự lý giải của ta về á không gian trong hơn hai mươi năm qua."
"Một đầu cuối cùng, ta đề nghị ngươi vẫn giữ lại thái độ —— những điều khác ngươi nói không tệ," Duncan lắc đầu, chậm rãi nói, "Nhân loại đối với thế giới nhận biết vốn dĩ phiến diện, ngay từ đầu, chúng ta không nên cho rằng tồn tại một bộ Logic đơn giản lại vĩnh hằng, có thể thô bạo giải thích thế gian hết thảy, có lẽ loại chân lý đơn giản lại vĩnh hằng này tự nó là tồn tại, nhưng nó không phải thứ mà nhân loại ở giai đoạn hiện tại có thể lý giải, như vậy trên cơ sở này, Thế giới quan bị phá vỡ vốn nên là khâu tất yếu trong quá trình tiến lên của văn minh."
Nghe Duncan nói, Vana vô thức lâm vào suy tư, sắc mặt nàng dần trở nên phức tạp, một lát sau, phảng phất như độc thoại, nàng mở miệng: "Vậy Chúng Thần đang ở vị trí nào?"
"Ta không biết, bởi vì ta chưa từng trực tiếp quen biết bọn họ, có lẽ đã từng nhìn qua từ xa, nhưng như vậy chưa đủ để ta đưa ra kết luận về họ," Duncan thản nhiên nói, "Bất quá ta thừa nhận hai chuyện, thứ nhất, Tứ Thần ở thế giới này quả thực là tồn tại, ít nhất là tồn tại như một loại khách quan cá thể, thứ hai... Bọn họ trong suốt thời gian cho đến nay, đều ở một mức độ nhất định che chở và dẫn dắt thế giới văn minh."
Thần sắc trên mặt Vana trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, bởi vì trong hơn hai mươi năm cuộc đời của nàng, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người dùng loại phương thức này không bao hàm bất kỳ thiện ác và kính úy, như bình luận vật phẩm, để đánh giá Tứ Thần – cách đánh giá này không có chút nào kính sợ, có thể xưng ngạo mạn, song khi một tồn tại trở về từ á không gian nói ra, Vana lại chỉ cảm thấy...
Những câu chữ này lạnh lùng lại chính xác, như một loại thước đo nào đó cân nhắc thế gian.
Đúng lúc này, giọng nói của Duncan lại vang lên, cắt đứt dòng suy tư của Vana: "Vana, đừng suy nghĩ quá nhiều, hiện tại ngươi vẫn tín ngưỡng Gormona, không phải sao?"
"Đúng vậy, tín ngưỡng của ta như một." Vana lập tức nói.
"Không sai, tín ngưỡng của ngươi như một, Agatha cũng vẫn tín ngưỡng vào Bartok —— mà Thần Minh của riêng các ngươi cũng không bởi vì biến hóa trong tư tưởng của các ngươi mà ruồng bỏ các ngươi, chúc phúc vẫn như cũ, điều này nói rõ suy nghĩ của các ngươi tại thời khắc này không rời bỏ bọn hắn," Duncan rất nghiêm túc nói, "Suy nghĩ không nhất định dẫn đến dị đoan, chất vấn cũng như thế, suy nghĩ và chất vấn mà sau đó vẫn lựa chọn tin tưởng, đây mới thực sự là tín đồ chân chính –"
Giữ lại tín ngưỡng thích hợp lại khỏe mạnh, đồng thời giữ lại sự hoài nghi thích hợp lại khỏe mạnh, thử giải thế giới này, tiếp nhận nó không giống như ngươi tưởng tượng, tiếp nhận sự nhỏ hẹp và thiên vị trong nhận biết của mình, tiếp nhận sự dao động của mình – nói thật, Gormona đều có thể tiếp nhận ngươi cầu nguyện hắn trên Thất Hương Hào, ngươi còn có cái gì không thể tiếp nhận?"
Vana giật mình, tiếp đó lại vô thức ngẩng đầu, nhìn về hướng thượng thành khu, nhìn về phía tòa Tịch Tĩnh đại thánh đường cao nhất ở Hàn Sương.
Agatha giờ phút này hẳn là đã thông qua "Hôi phong" trở về thánh điện kia – nàng sẽ trở lại phòng cầu nguyện của mình, sau đó tiếp tục suy nghĩ trước tượng thánh Bartok, suy nghĩ về việc đạt thành hợp tác với "Á không gian bóng ma" sao? Nàng sẽ tiếp tục suy nghĩ về tương lai của thành bang, và đưa ra kết luận "ảnh hưởng sinh tồn là dị đoan, ngoài ra vạn sự đều là đồng ý" sao?
Rất lâu sau, nàng thu hồi ánh mắt nhìn về xa, lẩm bẩm: "... Chủ không quan tâm?"
"Ta không biết, nhưng nếu là ta, ta sẽ không quan tâm," Duncan nhún vai, "Mà từ dấu hiệu hiện hữu cho thấy, tử Vong Chi Thần cùng Phong Bạo nữ thần cũng xác thực không quan tâm – bọn họ quan tâm, có thể là một cái gì đó khác."
Vana lâm vào suy tư, Morris từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, lúc này nhịn không được nhẹ giọng cảm thán: "Không ngờ, ngài tại tín ngưỡng lĩnh vực lại có suy nghĩ sâu sắc như vậy... Ta cho rằng ngài đối với những chuyện này không có hứng thú."
"Sao có thể, chỉ cần là lý luận thử giải thích thế giới này, ta đều luôn luôn cảm thấy rất hứng thú," Duncan biểu lộ mười phần chăm chú, "Tỉ như hiện tại, ta liền muốn tìm hiểu một loại Tín ngưỡng khác đang thử giải thích thế giới này."
Nhìn thấy vẻ mờ mịt trên mặt Vana và Morris (Alice ngoại trừ, nàng chưa từng hiểu), Duncan mỉm cười: "Trong thành bang sự tình tạm thời không cần quan tâm, tiếp theo không sai biệt lắm nên đi xem quyển sách Khinh nhờn kia rồi."
...
Sherry đã ngủ thiếp đi – khi viết đến tấm thẻ tính nhẩm thứ tư.
Tiếng xiềng xích rung động rất nhỏ vang lên trong khoang thuyền, A Cẩu cẩn thận từng li từng tí dùng một móng vuốt giữ lấy sợi xích đen bên cạnh, nửa người trên đứng lên, dùng miệng ngậm tấm thảm đắp lên người Sherry, lại dùng một móng vuốt khác tùy ý gạt mấy lần những tấm thẻ tính nhẩm trên bàn, để tránh chúng bị nước bọt của Sherry làm ướt.
Lúc thu dọn, ánh mắt của A Cẩu lướt qua những tấm thẻ tràn ngập phép tính nhân chia cộng trừ đơn giản, động tác có chút dừng lại: "... Vậy mà đại bộ phận đều tính đúng?"
Nó kinh ngạc lẩm bẩm một câu, vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác, khi thấy Sherry trong giấc mộng điều chỉnh tư thế nằm sấp, lẩm bẩm những chuyện hoang đường, khóe miệng còn nhỏ xuống một vệt nước bọt sáng lấp lánh.
"... Tạm thời xem như chăm chỉ làm đi."
A Cẩu lắc đầu, lại nằm xuống, sau đó nó lấy lại bình tĩnh, phảng phất có chút do dự, cân nhắc một chút, mới duỗi ra móng vuốt, gạt một quyển sách trong đống sách vở thuộc về nó trên sàn nhà.
Bìa sách thường thường không có gì lạ, chẳng qua là loại sách giáo khoa bản mềm có thể mua được ở bất kỳ thành bang nào, phía trên in chữ « Đại số tính toán ».
A Cẩu rủ đầu xuống, ánh sáng nhạt trong hốc mắt đỏ rực lúc sáng lúc tối, nó im lặng nhìn chằm chằm quyển sách trước móng vuốt, qua hồi lâu, mới chậm rãi lật trang bìa ra.
Nhưng ngay sau đó, nó đột nhiên ngẩng đầu, cực nhanh nhìn quanh trong phòng một vòng.
Sách vở chất đống trên giá sách hết thảy bình thường, trong góc tối tăm của căn phòng yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rải vào trong phòng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sóng biển nhu hòa thư giãn.
"... Tốt, hoàn cảnh an toàn, loại trừ yếu tố quấy nhiễu, sách vở loại hình vẫn là toán học... Thử lại lần nữa... Lần thứ ba khảo thí."
A Cẩu lầu bầu, rốt cục cúi đầu xuống, bắt đầu đọc nội dung trong sách vở một cách chăm chú.
Lý giải những công thức kia, ghi nhớ những ký hiệu kia, suy diễn những con số kia, từ tri thức và trí tuệ của tiền nhân, thử giải thế giới vận chuyển.
Lúc đầu điều này rất khó khăn, bởi vì luôn có chút tạp niệm và sự chú ý đến cảnh vật xung quanh làm nhiễu quá trình suy nghĩ, nhưng rất nhanh, suy nghĩ của A Cẩu liền trầm tĩnh lại – giống như thường ngày, toán học luôn luôn có thể giúp nó tập trung tinh lực, để nó đắm chìm vào trong suy nghĩ.
Ký hiệu và số lượng tổ hợp trong đầu, sự nhận biết về thế giới dần được bổ sung cho não hải, A Cẩu học tập một cách chăm chú, dần dần, nó cảm thấy trong đầu mình như xuất hiện một...
Bạn học.
Có người đang cùng nó đọc sách;
Có ai đó đang cùng nó suy nghĩ;
Có tồn tại tò mò quan sát đến nơi này, đó là một cái nhìn thoáng qua không mang theo thiện ác.
A Cẩu nghiêng đầu một chút.
Dưới trang giấy trắng noãn của cuốn sách, trong khe hở giữa các văn tự, trong thành trì tri thức được phác họa bởi ký hiệu và đường cong, một nguồn sáng màu đỏ bị vô số điểm sáng lấp lóe vây quanh, như ma trận, phảng phất như con mắt nhìn chằm chằm nó.
A Cẩu ngây ngẩn cả người.
Nó cũng nhìn chằm chằm hồng quang kia.
Nó không tự chủ được nhìn chằm chằm hồng quang kia.
Nó thậm chí cảm thấy bản thân đang tiến lại gần – đang chủ động tới gần ma trận điểm sáng lấp lánh kia.
Tuy nhiên cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Một giây sau, một cỗ lực lượng đột nhiên truyền đến từ xiềng xích cộng sinh, đem nó "ra" trở về, khiến nó thoát khỏi ảo giác bị hấp dẫn kia.
"Ngọa tào..."
A Cẩu lập tức kêu lên một tiếng kinh hãi, bừng tỉnh từ ảo ảnh ngắn ngủi, một giây sau, nó theo bản năng nhìn về phía xiềng xích đen kịt trên cổ mình.
Vào thời khắc cuối cùng, là lực lượng truyền đến từ xiềng xích này đã kéo nó lại – hiển nhiên, là Sherry kéo một cái.
Tuy nhiên xiềng xích vẫn nghiêng ngả rơi trên mặt đất, không hề căng ra chút nào.
Ở đầu kia của xiềng xích, là Sherry vẫn nằm nhoài trên mặt bàn ngủ say.
Nàng căn bản không hề tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận