Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 330: Học sinh

**Chương 330: Học trò Alice và Vana**
Alice và Vana ẩn mình vào một góc tối nơi đường phố vắng vẻ, các nàng sẽ ở tại đây chờ lệnh, đồng thời chú ý động tĩnh của những công trình kiến trúc xung quanh.
Duncan và Morris thì đến trước dãy kiến trúc có cánh cửa lớn màu đen kia.
Bên trong công trình rất yên tĩnh – đây là điều đương nhiên, dù sao hiện tại mặt trời còn chưa mọc, mà ban đêm ở thế giới này xưa nay không thích hợp cho người bình thường hoạt động, phần lớn người bình thường sau khi trời tối đều không có hoạt động gì về đêm, sớm chìm vào giấc ngủ chờ đợi trời sáng mới là trạng thái bình thường.
Nhưng "vật phục chế" trở về từ dưới biển sâu cũng sẽ hô hấp như người bình thường sao?
Duncan ngẩng đầu, chú ý tới một cái nút bấm bắt mắt ở góc khung cửa, liền đưa tay ấn hai lần.
Thoáng như, có thể nghe được bên trong công trình kiến trúc truyền đến tiếng chuông điện lanh lảnh mà dồn dập – trong đêm tối yên tĩnh này, âm thanh chuông điện nghe có vẻ đặc biệt đột ngột.
"Có lẽ chúng ta không nên đến vào thời điểm cấm đi lại ban đêm," Morris sờ trán, trong giọng nói mang theo chút do dự, "Kinh động hàng xóm sẽ khiến người ta hoài nghi."
"Nhưng vị bằng hữu kia của ngươi rất có thể không đợi được lâu, có thể sớm một chút thì tốt hơn," Duncan từ tốn nói, "Còn lại không cần lo lắng, gây nên giáo hội hoài nghi hay là kinh động chính quyền thành bang đều là một phần của cuộc sống, ngươi nên thích ứng với thân phận một thành viên của Thất Hương Hào."
Morris há miệng, nhưng không nói gì, mà lúc này Duncan lại vươn tay ấn thêm hai lần chuông cửa.
Cuối cùng, bọn họ nghe được bên trong công trình kiến trúc truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, kèm theo tiếng bước chân còn có tiếng thứ gì đó bị đụng ngã – sau đó đèn phòng khách được bật lên, ánh đèn dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ bên cạnh hắt lên đường phố.
Âm thanh khóa cửa lách cách vang lên, cánh cửa lớn màu đen kia mở ra một khe nhỏ, có một con mắt cảnh giác xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, đồng thời truyền đến một giọng nói trẻ tuổi mà khẩn trương: "Ai vậy?"
Nghe vào là giọng một nữ nhân trẻ tuổi.
Duncan và Morris liếc nhau, người trước hơi kinh ngạc, người sau lại trầm ngâm, cũng phảng phất nghĩ tới điều gì.
"Là Galone sao?" Morris thăm dò, "Brown · Scott tiên sinh có ở nhà không? Ta là bạn của thầy ngươi."
Nói rồi, hắn lại quay sang Duncan, hạ giọng nói nhanh: "Có thể là người học trò kia của Brown · Scott, ta từng nghe hắn nhắc qua."
Duncan hiểu rõ gật đầu, cùng lúc đó, chủ nhân giọng nói trẻ tuổi sau cánh cửa kia rõ ràng có chút chần chờ sau khi nghe Morris nói, mới do dự mở miệng: "Xin lỗi, trời quá muộn, mà lão sư cũng đang ngủ, có chuyện gì sáng mai nói được không?"
Morris nhíu mày, tình huống không giống như hắn mong muốn ban đầu, hắn không ngờ rằng sau sáu năm Brown · Scott qua đời, học trò của đối phương vẫn còn ở trong căn phòng này, nhưng sau khi suy nghĩ ngắn gọn, hắn liền sắp xếp lại ngôn ngữ: "Chúng ta đến quá muộn, bây giờ còn chưa tìm được chỗ ở -- mặt khác, lão sư của ngươi trước kia có viết cho ta một bức thư, là hắn mời ta tới."
Nói rồi, vị lão học giả này dừng một chút, tiếp tục nói: "Tên ta là Morris · Underwood, lão sư của ngươi hẳn là đã nhắc ta với ngươi."
Trong phòng, giọng nói trở nên yên tĩnh, vị "Galone" kia dường như đang hồi ức và suy nghĩ, vài giây sau, giọng nàng mới lại vang lên: "Vậy... Các ngươi chờ một chút, ta mở khóa liên động."
Tiếng kim loại va chạm và tiếng xích ma sát vang lên trong màn đêm, người trong phòng mở chốt an toàn treo ở bên trong cửa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, trong ánh đèn ấm áp sáng ngời, Duncan thấy được một... thân ảnh cao lớn mà có chút quái dị.
Thân ảnh kia gần như chỉ thấp hơn Vana vài centimet, chiều cao gần một mét chín lộ ra đặc biệt bắt mắt, nhưng khác với Vana thân hình cao lớn mà vẫn giữ được vẻ thon thả, vị nữ sĩ trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào này toàn thân đều có thể thấy được hình dáng cơ bắp cường tráng hữu lực – nhưng điều càng làm người ta chú ý lại không chỉ là chiều cao của nàng, mà là làn da màu xám trắng như nham thạch, cùng những đường vân màu vàng nhạt ẩn hiện trên làn da đó.
Nhưng trừ những đặc thù phi nhân loại bắt mắt này, gương mặt của nàng ngược lại không khác gì những nữ tính trẻ tuổi bình thường, thậm chí còn có vẻ hơi... thanh tú.
Bởi vì bị đánh thức vào đêm khuya, vị nữ sĩ trẻ tuổi phảng phất như tảng đá này chỉ khoác trên mình một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc dài màu nâu có vẻ hơi lộn xộn rối tung sau ót, nàng vịn khung cửa, mang theo ánh mắt cẩn thận đánh giá hai vị khách không mời mà đến.
Cũng như Duncan đang tò mò quan sát nàng, nàng cũng đang tò mò quan sát Duncan – một vị khách khôi ngô mặc áo khoác đen, đội mũ dạ rộng vành, khe hở giữa quần áo thậm chí không nhìn thấy bất kỳ đặc thù dung mạo nào, chỉ có những lớp băng vải.
Dù người Hàn Sương đã quen với "băng vải", dáng vẻ của vị khách này cũng có chút quá mức áp bách.
Cơ thể nàng căng cứng có thể thấy bằng mắt thường.
"A, ta quên nói," giọng Morris đột nhiên vang lên, kịp thời phá vỡ bầu không khí có chút xấu hổ lại có chút khẩn trương này, hắn quay sang Duncan, "Học trò Galone của Brown là một người Senjin – ở phương bắc thành bang xác thực không quá phổ biến."
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Galone đang đứng ở cửa: "Vị này là Duncan tiên sinh, hắn là..."
"Bạn của Morris tiên sinh, một nhà thám hiểm đang trong chuyến du hành, rất hứng thú với nghiên cứu của Brown · Scott tiên sinh, do đó tiện đường ghé thăm," Duncan chủ động nói, "Hi vọng điều này không mang đến phiền nhiễu cho các ngươi."
"... Lão sư đang nghỉ ngơi, không biết khi nào tỉnh, nhưng hắn xác thực có nhắc qua Morris tiên sinh có thể sẽ đến thăm," Galone nói, khác hẳn với dáng người cường tráng cao lớn, giọng nói của nàng luôn có vẻ hơi nhẹ nhàng, chần chừ, còn mang theo cảm giác không tự tin phảng phất như e ngại, khi nói chuyện, nàng thậm chí không dám đối mặt với Duncan và Morris, chỉ là vừa lẩm bẩm vừa né sang một bên, "Các ngươi vào trước đi, bên ngoài rất lạnh."
Morris nói tiếng cảm ơn, rồi cùng Duncan bước vào tòa nhà.
Tiếng trục cửa xoay đánh vỡ sự yên tĩnh của ban đêm, cánh cửa màu đen đóng lại, trên đường phố lại lần nữa tĩnh lặng.
Vào trong cửa lớn, đập vào mắt là một gian sảnh phòng có chút mộc mạc, cách bài trí trong phòng khách xem ra đã được sử dụng một hai chục năm trở lên, một bên sảnh phòng nối với phòng bếp và phòng ăn, phía bên kia có một cầu thang dẫn lên tầng hai, dưới chân cầu thang còn có thể nhìn thấy một cánh cửa hẹp, có thể dẫn đến tầng hầm hoặc hầm rượu.
Dưới ánh đèn điện sáng tỏ, phòng khách này trông không có bất kỳ góc tối âm u khả nghi nào, lọt vào tầm mắt, mọi thứ đều rất ấm áp mà... bình thường.
Duncan và Morris không tỏ ra quá mức hiếu kỳ, chỉ đơn giản quan sát xung quanh một chút rồi ngồi xuống phòng khách dưới sự hướng dẫn của Galone, sau đó vị nữ sĩ người Senjin có thân hình cao lớn kia liền đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn pha trà và chuẩn bị điểm tâm.
"Có muốn chút bánh rán ngọt và xúc xích không? Hiện tại chỉ có những thứ này..." Galone ở trong phòng bếp nói vọng ra, trong giọng mang theo vẻ áy náy.
"Chỉ cần một chén nước nóng là được rồi, không cần phiền phức như vậy," Morris khoát tay, đợi Galone đi tới thì lại lơ đãng hỏi một câu, "Đúng rồi, ngươi vẫn luôn ở đây sao?"
"Ừm, vẫn luôn ở đây," Galone khẽ gật đầu, "Lão sư trước đó có ra ngoài một thời gian, hắn giao chìa khóa cho ta, bảo ta giúp hắn quản lý nơi này – ta liền dứt khoát chuyển từ chỗ thuê trước kia tới đây, cho tới bây giờ. Gần đây hắn trở về, ta liền tiếp tục ở đây chăm sóc hắn."
"Ra ngoài một thời gian?" Morris vô thức nhíu mày, "Là lúc nào?"
"... Năm sáu năm rồi," Galone nghĩ nghĩ, không quá chắc chắn nói, biểu cảm lại có chút xấu hổ, "Ta luôn nhớ không quá rõ thời gian, lão sư thường xuyên nói ta."
Morris và Duncan nhìn nhau.
"Brown tiên sinh trở về lúc nào?" Duncan phảng phất thuận miệng hỏi.
"Đại khái một tháng rồi," Galone dường như không nghĩ nhiều, chỉ đáp lại vấn đề của khách như nói chuyện phiếm, "Hắn đột nhiên trở về, nói rằng du hành rất mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một thời gian... A, chính là sau đó hắn có nhắc đến việc muốn mời Morris tiên sinh tới nhà chơi."
"Khi vừa nhận được thư của hắn, ta cũng hết sức kinh ngạc," Morris thuận thế nói tiếp, "Hắn đã rất nhiều năm không liên lạc với ta, nhiều năm trước lần cuối cùng ta nhận được tin tức của hắn, là nghe nói hắn phải ra biển bằng thuyền... A, hình như là một chiếc tàu chở khách cỡ nhỏ tên là Hắc Diệu Thạch Hào chạy định kỳ?"
Vừa nói, hắn vừa lặng lẽ chú ý phản ứng của người trước mặt.
Thế nhưng Galone khi nghe đến "Hắc Diệu Thạch Hào" căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, nàng chỉ nhớ lại một chút, rồi lắc đầu: "Ta đây cũng không biết, lúc ra ngoài hắn không nói với ta quá nhiều..."
Khi vị nữ học sinh này trả lời, ngữ khí và thần thái đều không có vấn đề gì.
Tuy nhiên bản thân câu trả lời của nàng đã rõ ràng không thích hợp.
Nàng không biết lão sư của mình ra ngoài ngồi trên chiếc thuyền nào!
Nếu là quan hệ thầy trò bình thường, điều này đương nhiên không có gì, nhưng quan hệ giữa nàng và vị học giả dân tục học kia hiển nhiên vượt qua mức sư đồ bình thường – Brown · Scott có thể giao chìa khóa nhà mình cho người học trò này, mà người này còn ở lại đây suốt sáu năm, đồng thời sau khi lão sư "về nhà" lại không chút do dự gánh vác trách nhiệm chăm sóc, có loại quan hệ thân mật lại tin tưởng lẫn nhau này, Brown không thể nào khi ra ngoài lại không thông báo cho Galone hành trình của mình.
Galone thản nhiên đón nhận ánh mắt của khách, biểu cảm trên mặt nhạt nhòa bình tĩnh.
Phảng phất như mọi chuyện xảy ra bên cạnh nàng, đều là chuyện đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận