Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 511: "Đáp án "

**Chương 511: "Đáp án"**
Chu Minh trở lại căn hộ độc thân của hắn, mọi thứ ở đây vẫn y hệt như lúc hắn rời đi. Khi bước chân lên sàn nhà quen thuộc nhưng có phần cũ kỹ, nhìn những vật dụng trong phòng trước sau như một không hề thay đổi, nghe bên tai truyền đến tiếng quạt gió vù vù từ chiếc máy tính chủ luôn trong trạng thái khởi động, suy nghĩ của hắn cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Một cảm giác vi diệu khó tả dâng lên trong lòng, Chu Minh bước qua một vài món đồ lặt vặt vương vãi trên sàn, đi đến trước cửa sổ bị đóng chặt, nhìn làn sương mù trắng xóa không ngừng cuộn trào bên ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm màn sương kia hồi lâu, rồi đưa tay đẩy cửa sổ —— đương nhiên, cửa sổ vẫn không hề nhúc nhích.
Bột mì rắc trên bệ cửa sổ và mấy lon nước cố tình xếp chồng lên nhau vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, phảng phất như đang lặng lẽ truyền đạt một bầu không khí cô tịch và tĩnh mịch đến hắn.
Trong một khoảng thời gian rất dài, hắn cứ đứng lặng yên trước cửa sổ như vậy, duy trì tư thế tựa như đang nhìn ra màn sương, trong đầu không hề có bất kỳ suy nghĩ nào, mãi cho đến không biết bao lâu sau, hắn mới đột nhiên trừng lớn mắt, phảng phất một pho tượng đá vừa thức tỉnh, quay đầu sang bên cạnh.
Bên cạnh chiếc giường chưa được dọn dẹp, màn hình máy tính trên bàn sách đang phát sáng mờ nhạt, khung nhắc nhở "mạng chưa kết nối" vẫn thỉnh thoảng hiện ra ở góc dưới bên phải, cuốn sổ ghi chép để lại trước khi rời đi vẫn nằm chỏng chơ ở một góc bàn, cuốn sổ đó đã lâu rồi không được hắn lật giở.
Chu Minh đi tới, ngồi xuống trước bàn, nhìn màn hình trống không ngẩn người một hồi, sau đó đưa tay kéo bàn phím và chuột vốn bị hắn đẩy vào góc, ấn mở trình duyệt, tiện tay gõ một dãy chữ vào khung tìm kiếm ——
"Thế giới bên ngoài nồng vụ, vẫn tồn tại sao?"
Trình duyệt đương nhiên không trả về bất kỳ giao diện tìm kiếm hữu hiệu nào —— sau khi ấn nút Enter, con trỏ trên màn hình nhấp nháy vài lần, sau đó hiện ra giao diện báo lỗi mạng bị gián đoạn và máy chủ từ xa không phản hồi.
Kết quả này dĩ nhiên nằm trong dự liệu, Chu Minh ngay từ đầu đã biết, hắn đã thử rất nhiều lần trước đó, khi nồng vụ vừa mới phong tỏa căn phòng, đã dùng chiếc máy tính lâm vào trạng thái quỷ dị này để tiến hành đủ loại thử nghiệm liên lạc với bên ngoài.
Hắn không hề mong đợi lần này trên màn hình sẽ xuất hiện nội dung khác với trước đó.
Hắn chỉ muốn gõ ra câu nói kia —— không hỏi bất kỳ ai, cũng không mong đợi bất kỳ hồi đáp nào.
Nghe bên tai tiếng quạt gió vù vù đơn điệu, Chu Minh thở ra một hơi, ném bàn phím và chuột trở lại góc, sau đó cầm lấy cuốn sổ ghi chép, tiện tay lật đến một trang trống, cúi người xuống chăm chú viết:
"Gửi tới thế giới bên ngoài nồng vụ, người trong phòng gửi lời hỏi thăm đến các ngươi."
"Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ đến một nơi ở phía bên kia cánh cửa Khác, đó là một tòa thành bang nằm ở vùng biên thùy, ta đến đó là để xác nhận một vài chuyện."
"Nhưng cho dù không xác nhận, ta nghĩ ta cũng đã biết đáp án, bởi vì ở cái thế giới quỷ dị đối diện cánh cửa kia, có vô số chuyện khó mà tưởng tượng được đều đang thiết thiết thực thực xảy ra, mà trực giác của ta ở bên kia, luôn luôn phi thường chuẩn xác."
"Căn cứ vào đây, ta đã không mong đợi nhận được hồi đáp từ bên ngoài nồng vụ, cũng không mong đợi có người xuyên qua nồng vụ kia, đến gõ cửa phòng ta hoặc cửa sổ, ta vẫn không có pháp xác định thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ... Gặp phải biến hóa không phải là ta, mà là các ngươi."
"Trong căn phòng nhỏ chật hẹp yên tĩnh của ta, hết thảy vẫn là bộ dáng trước kia, ta ở đây có một cái giường, có một cái ghế sofa, có bàn trà, bàn đọc sách, còn có ghế, tủ quần áo của ta đặt ở cạnh giường, còn có một cái giá sách rất lớn, phía trên kia hiện tại đại bộ phận địa phương vẫn trống rỗng..."
"Ta đã rất lâu rồi chưa từng quét dọn căn phòng."
"Nơi này hầu như không có bụi —— ta biết, bụi trong nơi ở của con người có hơn phân nửa đều đến từ da chết bong tróc của con người và ô nhiễm tạo thành trong sinh hoạt hàng ngày, mà ta phần lớn thời gian đều không hoạt động ở đây, cho nên đại bộ phận nơi này kỳ thật vẫn rất sạch sẽ."
"Có thể cho dù không có bụi, hiện tại căn phòng này cũng có vẻ hơi lộn xộn, bởi vì ta mấy lần trước quay ngược về phòng đều rất vội vàng, trước khi rời đi đều không có thu dọn đồ đạc."
"Cứ lộn xộn như vậy, không tốt —— nếu như hết thảy đúng như ta suy nghĩ, ta cảm thấy... Ta nên để căn phòng này sạch sẽ, chỉnh tề."
"Mặt khác, có lẽ ta không nên nói như vậy, có lẽ nói những điều này đã không còn chút ý nghĩa nào, nhưng... Hy vọng các ngươi ở bên ngoài nồng vụ hết thảy đều mạnh khỏe."
"Gặp lại, hiện tại ta muốn đi quét dọn căn phòng này."
Chu Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ném bút trở lại ống đựng bút, vừa cẩn thận nhìn lại nội dung mình vừa viết, sau đó gấp cuốn sổ ghi chép lại, đặt ở một góc bàn đọc sách.
Sau đó hắn lặng lẽ đứng dậy, bắt đầu thực hiện kế hoạch đã ghi trong sổ —— quét dọn và chỉnh lý căn phòng này.
Trước tiên bắt đầu từ chiếc giường có vẻ bừa bộn, gấp chăn màn, chỉnh lại gối đầu và ga giường, tiếp theo là đồ trên bàn, đồ trên bàn trà, sau đó là tủ quần áo, giá sách, cùng ghế sofa và đồ đạc trên sàn nhà.
Không có bao nhiêu bụi, cũng không cần lau chùi, hắn chỉ dùng một tờ giấy liền đơn giản lau đi lớp bụi mỏng trên bề mặt tất cả đồ dùng trong nhà, sau đó ném nó vào giỏ rác.
Cuối cùng, Chu Minh đi đến trước cửa sổ.
Hắn lặng lẽ nhìn những vật trên bệ cửa sổ, đứng lặng hồi lâu sau, hắn đưa tay đem những công cụ từng thử dùng để mở cửa sổ —— bao gồm búa và tay quay —— thu vào hộp công cụ bên cạnh, sau đó lại đem những lon nước và đồ đạc khác xếp chồng lên nhau đặt vào đúng vị trí.
Sau đó, hắn làm ướt một tờ giấy, dùng tay phải nắm nó đặt lên bệ cửa sổ, hắn giữ tư thế này trọn vẹn mười giây đồng hồ, cuối cùng hít sâu một hơi, từ từ lau qua bệ cửa sổ.
Lớp bột mì từng dùng để xác nhận xem có người mở cửa sổ, đi vào phòng hay không, bị chiếc khăn tay ướt lau sạch sẽ.
Hiện tại, căn phòng này đã hoàn toàn sạch sẽ gọn gàng.
Chu Minh thở ra một hơi, bình tĩnh nhìn quanh căn phòng, xác nhận thành quả lao động của mình, sau đó xách lên túi rác vừa thu dọn —— chiếc túi nhựa màu đen không nặng lắm, bởi vì bên trong phần lớn là một chút giấy vụn và lon rỗng, nhưng khi cầm chúng lên, hắn vẫn cảm thấy chiếc túi này có chút nặng trĩu.
Hắn mang theo túi đồ cần vứt này đi đến cửa ra vào căn hộ, mở cánh cửa kia ra.
Nồng vụ đen kịt cuồn cuộn vẫn như trước, chập chờn phun trào ở cửa ra vào, trong sương mù dày đặc phảng phất như ẩn giấu tất cả bí mật trên thế giới này, lại hỗn độn đến mức không thể xác minh bằng lý trí.
Đứng trước làn sương mù đen cuồn cuộn này, Chu Minh do dự một chút, sau đó giơ tay lên, ném túi rác kia vào trong sương mù.
Trong khoảnh khắc túi nhựa rời khỏi tay, hắn sinh ra một loại xúc động mãnh liệt, muốn kéo chiếc túi kia trở lại, liền phảng phất như những tờ giấy vụn và lon rỗng kia là bảo vật còn sót lại của thế giới này, mà hắn là con bạc còn sót lại của thế giới này, muốn gắt gao bảo trụ mỗi một khắc vật chất trong căn phòng đó —— thế nhưng, cảm giác kích động này cuối cùng bị hắn áp chế trở về, hắn giang hai tay, bình tĩnh nhìn chiếc túi nhựa rơi vào bên kia cánh cửa, thoáng chốc biến mất trong màn sương cuồn cuộn.
Hắn biết, những vật kia sẽ không "đến bên kia cánh cửa" —— chỉ có bản thân hắn mới có thể lấy thân phận "Duncan" đến thế giới kia, ngoài ra tất cả vật chất, khi xuyên qua cửa lớn đều sẽ biến mất trong làn sương mù cuồn cuộn kia.
Hiện tại, những món đồ nên vứt đã hoàn toàn biến mất tại "thế giới bên ngoài căn phòng".
Chu Minh xoa xoa tay, tiến lên một bước, chuẩn bị rời khỏi nơi này —— ở bên kia cánh cửa, Alice còn đang chờ hắn ăn cơm chiều.
Nhưng ngay lúc sắp vượt qua cửa lớn, có một loại âm thanh yếu ớt thu hút sự chú ý của hắn, đó là tiếng quạt máy tính đột nhiên tăng tốc.
Chu Minh trong nháy mắt dừng lại, thu hồi bước chân nhìn về phía hướng âm thanh truyền tới.
Trên màn hình máy tính phát ra ánh sáng nhạt, giao diện nhắc nhở mạng kết nối gián đoạn và máy chủ từ xa không phản hồi trước đây đang nhấp nháy, sau đó những dòng chữ nhắc nhở kia đột nhiên biến mất, ngay sau đó, thanh tiến trình tải ở phía dưới giao diện từ màu đỏ chuyển thành màu xanh lá, và bắt đầu từ từ di chuyển về phía trước.
Chu Minh cảm giác lồng ngực mình trong khoảnh khắc này phảng phất như nổ tung, cảm giác ngạt thở tràn ngập trong phổi, một giây sau hắn liền đột nhiên đóng cửa phòng lại, trong khoảnh khắc vọt tới trước bàn đọc sách của mình.
Thanh tiến trình tải ở phía dưới giao diện trình duyệt vẫn đang di chuyển về phía trước, màu xanh lá thăm thẳm phảng phất như ánh lửa lan tỏa chậm chạp mà kiên định, mà ở trên trang giấy vốn trống không, thật sự xuất hiện nội dung được tải ra ——
Đó là một bức tranh.
Chu Minh gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh đang dần dần hiện ra kia.
Mặt trăng.
Kia tựa hồ là ở một vị trí nào đó trên cao trong bầu trời trực tiếp quay chụp xuống thị giác, trên hình ảnh bày biện ra tới, là mặt trăng đang trôi nổi trong vũ trụ hắc ám, bề mặt màu xám trắng của nó trải rộng những khe rãnh hình vòng cung do núi hình thành, phảng phất như rất nhiều đường vân quái dị lại sáng tối giao nhau, dù không phải chuyên gia về thiên văn, Chu Minh cũng vô cùng quen thuộc với hình ảnh kinh điển này.
Mà hắn cũng lại một lần nữa xác nhận, bức họa mình nhìn thấy trong văn phòng của Tirian quả thật miêu tả chính là mặt trăng —— chi tiết không sai chút nào, rõ ràng chỉ có thể là một người tận mắt nhìn thấy mặt trăng ở khoảng cách gần cẩn thận quan sát miêu tả mới có thể vẽ ra bức tranh như vậy.
Chu Minh từ từ ngồi xuống ghế, thân thể ngả về phía sau, biểu lộ như ngưng kết nhìn chăm chú lên hình ảnh mặt trăng gần như chiếm cứ toàn bộ màn hình, qua hồi lâu, ánh mắt của hắn mới di chuyển lên phía trên đến dãy chữ mình vừa nhập vào khung tìm kiếm:
"Thế giới bên ngoài nồng vụ, vẫn tồn tại sao?"
Hắn trầm mặc, trải qua một thời gian rất dài mới đột nhiên từ trạng thái như tượng đá "tỉnh lại" rồi cực nhanh cầm lấy bàn phím, nhập vào khung tìm kiếm dòng chữ mới:
"Đây là trả lời?"
"Đây là ai cho ra trả lời?"
Sau khi cực nhanh gõ ra hai vấn đề này, Chu Minh nhìn chằm chặp màn hình máy tính trước mắt.
Thế nhưng, không có bất kỳ "người" nào trả lời, trên màn hình cũng không xuất hiện hình ảnh mới hoặc thanh tải, chỉ có con trỏ khô khan xoay tròn tại chỗ, giống như một con mắt đờ đẫn im lặng —— ngoài tiếng quạt gió dần dần khôi phục lại trạng thái thấp và nhỏ, bên tai hắn lần nữa chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập của mình.
Một lát sau, hình ảnh mặt trăng trên màn hình do tải thất bại mà bị làm mới mất, giao diện trở về trắng bệch, chỉ còn lại một dãy chữ:
"mạng kết nối gián đoạn hoặc máy chủ từ xa không phản hồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận