Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 491: Quỷ dị công quán

Chương 491: Công quán quỷ dị
Duncan đứng trên đỉnh của cầu thang xoắn ốc cao cao kia, quan sát, quét mắt khắp tòa dinh thự cũ kỹ mà hoa lệ này, một lần nữa xác nhận phán đoán của mình: Tòa đại trạch thần bí này và gian phòng mà Hàn Sương Nữ Vương Le · Nola ngủ say trước đây, có phong cách kiến trúc giống nhau như đúc!
Trong lòng khẽ động, hắn lập tức quay đầu lại, nhìn về một hướng khác của đỉnh cầu thang xoắn ốc.
Đó là một hành lang sâu thẳm ở tầng hai, trên vách tường hai bên treo những bức tranh quỷ dị không thấy rõ chi tiết, giữa các bức tranh lại có giá cắm nến bằng sắt đen nhánh như bụi gai, ánh nến trên giá cắm nến tái nhợt, quang ảnh trong hành lang mờ ảo, mà ở nơi sâu nhất trong hành lang, giữa bóng tối mông lung mờ ảo kia, phảng phất có một cánh cửa lập lòe.
Đó chính là gian phòng của chủ nhân dinh thự sao?
Duncan lập tức bước nhanh tới, hướng về nơi sâu thẳm của hành lang mờ tối kia, sàn nhà gỗ cổ xưa dưới chân hắn phát ra tiếng kẽo kẹt đơn điệu, giá cắm nến tái nhợt hai bên hành lang thì phảng phất bị gió nhẹ mà hắn mang theo làm nhiễu loạn, lay động không theo quy tắc, hành lang vốn đã âm trầm quỷ dị này lập tức ánh sáng lập lòe, nhìn càng thêm mông lung mờ ảo.
Duncan dừng bước ở cuối hành lang, lông mày nhíu chặt, nhìn hắc ám trước mắt.
Nơi này không có cánh cửa —— cánh cửa lớn trước đây xuất hiện trong bóng tối phảng phất chỉ là ảo ảnh thoáng qua, trước mắt hắn chỉ có một đoạn hành lang dừng lại đột ngột, sàn nhà, vách tường và trần nhà của hành lang ở chỗ này bày ra trạng thái phá nát, đứt gãy, mà ở phía đối diện chỗ đứt gãy đó, chỉ có một khoảng không gian hắc ám trống rỗng đáng sợ.
Duncan cẩn thận từng li từng tí đi đến rìa của sàn nhà phá nát rời rạc kia, thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, rồi quay đầu, nhìn bốn phía chỗ đứt gãy.
Bên ngoài là không gian hư vô không thấy bờ, hành lang dưới chân hắn thì đột ngột, đơn độc trôi nổi giữa không trung không nơi nương tựa, bốn phía không nhìn thấy những bộ phận khác của dinh thự, càng không nhìn thấy gian phòng và cửa lớn theo lý thuyết phải ở cuối hành lang.
Duncan lui trở về, lặng lẽ nhìn nơi trống rỗng này.
Nơi này vốn dĩ phải có thứ gì đó, có một căn phòng, có một cánh cửa, mà bây giờ nó biến mất, giống như bị "xé rách" ra khỏi tòa dinh thự này vậy, biến mất ở trong mảnh hư vô này.
Đột nhiên, một trận âm thanh ồn ào vang lên từ phụ cận, đánh gãy sự trầm tư của Duncan.
Hắn đột nhiên nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Một thân ảnh không đầu mặc áo khoác đen đang đứng ở bên tường cách đó không xa, khom người cẩn thận lau chùi một đài trang trí làm bằng đá cẩm thạch.
Duncan suy tư một lát, sau đó đi về phía thân ảnh không đầu kia.
Thân ảnh không đầu đó không giống những thân ảnh lóe lên rồi biến mất trước đó bỏ chạy, mà là từ từ đứng thẳng người lên, khi Duncan đến gần, hắn thậm chí còn hơi khom người một cái, giống như một quản gia được huấn luyện nghiêm chỉnh, thể hiện ra tư thái đắc thể.
Chỉ là kết cấu trống trơn phía trên bả vai hắn càng làm cho tư thế lễ phép đắc thể này thêm quỷ dị đáng sợ mấy phần.
"Vị khách nhân, ngài tìm ai?" Một thanh âm khó chịu phát ra từ trong lồng ngực của thân thể không đầu kia, nghe vào nho nhã lễ độ.
Cảm giác quỷ dị hiển hiện trong lòng, nhưng Duncan dù sao cũng đã va chạm không ít với những thứ tà môn trên thế giới này, rất nhanh liền không để ý đến chút quỷ dị này, vẫn bình tĩnh nói chuyện với thân thể không đầu trước mắt: "Gian phòng ở cuối hành lang đâu rồi?"
"Nó đã rời đi," thân thể không đầu đáp, "Rất sớm rất sớm trước kia đã rời đi."
Duncan nhíu mày, ngay sau đó lại hỏi: "Còn người trong phòng thì sao? Trong phòng vốn dĩ phải có người chứ?"
"Nữ chủ nhân của gian phòng cũng đã rời đi, cùng gian phòng rời đi —— từ rất lâu trước kia rồi." Thân thể không đầu đáp.
"Từ rất lâu trước kia?" Duncan không thể kiềm chế sự không hài hòa trong lòng, "Không phải vừa mới rời đi sao?"
"Đúng vậy, vị khách nhân, vừa mới rời đi, chính là rất lâu trước kia," thân thể không đầu kia rất lễ phép trả lời, "Ở chỗ này bất luận một sự tình nào đã phát sinh đều phát sinh ở rất lâu trước kia —— mà việc tiếp theo, thì lại phát sinh ở rất lâu về sau."
Lời nói của thân thể không đầu này cổ quái khó hiểu, thế nhưng Duncan lại không khỏi bị những ngôn ngữ cổ quái tối nghĩa này dẫn ra rất nhiều phỏng đoán —— thời gian không liên tục? Đứt gãy? Tòa dinh thự này đang ở trong một loại đứt gãy thời gian nào đó sao?
Duncan đột nhiên nghĩ đến chiếc chìa khóa đồng thau kia, hắn là sau khi xoay chìa khóa mới đi đến dinh thự quỷ dị này, mà chiếc chìa khóa đồng thau đó, thì lại đến từ một Chung Yên Truyền Đạo Sĩ thần trí thanh tỉnh —— một quần thể thời gian không liên tục.
Chìa khóa đồng thau sao?
Trong lòng Duncan khẽ động, bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, lập tức nhìn vào trong tay mình —— cảm giác lạnh buốt phảng phất trì trệ thật lâu, giờ phút này mới đột nhiên truyền vào lòng bàn tay, một chiếc chìa khóa đồng thau đang lặng lẽ nằm ở đó.
Mà cùng lúc hắn nhìn thấy chiếc chìa khóa đồng thau kia, thân thể không đầu đứng đối diện cũng rất giống đột nhiên chú ý tới điều gì, thân thể này lay động một chút, thanh âm trầm muộn lập tức truyền ra từ lồng ngực của nó: "A, thì ra ngài là vị khách quý nắm giữ chìa khóa —— thứ lỗi cho ta đã lãnh đạm, xin hỏi ngài tìm đến nữ chủ nhân sao?"
"Nữ chủ nhân?" Duncan bỗng cảm thấy nghi hoặc, "Ngươi không phải vừa nói nữ chủ nhân đã theo gian phòng rời đi sao? Hơn nữa là từ rất lâu trước kia rời đi. . ."
"Nữ chủ nhân có hai người," thân thể không đầu chậm rãi nói, giống như một vị quản gia kiên nhẫn giải đáp nghi vấn của khách nhân, "Một vị là nữ chủ nhân của gian phòng, nàng trước nay không ra khỏi phòng, mà bây giờ nàng đã theo gian phòng cùng rời đi, một vị khác là nữ chủ nhân của công quán —— nàng trước nay không tiến vào công quán."
Lời nói của thân thể không đầu này càng thêm cổ quái, Duncan bị nó làm cho không hiểu ra sao, nhưng hắn vẫn rất nhanh đoán được cái "trước nay không ra khỏi phòng nữ chủ nhân" kia hẳn là Hàn Sương Nữ Vương Le · Nola, đồng thời cũng có phỏng đoán lờ mờ về một "nữ chủ nhân" khác.
"Một nữ chủ nhân khác, tên là gì?" Hắn nhìn chằm chằm thân thể không đầu trước mắt hỏi.
"Nơi này là Alice công quán," thân thể không đầu kia rất nhanh trả lời, "Tên của nữ chủ nhân, đương nhiên là Alice."
Duncan không hề chớp mắt, khống chế biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt.
Mọi thứ đều nằm trong dự liệu —— chính mình là sau khi xoay lỗ khóa phía sau lưng Alice mới tiến vào tòa dinh thự này, vậy thì tòa đại trạch cổ quái này làm sao có thể không có quan hệ với "Alice" chứ?
Tên của tòa dinh thự này, là "Alice công quán", Alice mới là nữ chủ nhân của tòa đại trạch này, mà Le · Nola chỉ là nữ chủ nhân của gian phòng —— người sau chưa bao giờ bước ra khỏi gian phòng của nàng, bởi vậy so với việc nói là "nữ chủ nhân" thì nghe càng giống một tù nhân đặc biệt, mà điều này cũng phù hợp với tin tức mà Le · Nola tiết lộ:
Nàng là vì khống chế "Cổ Thần phục chế thể" dưới biển sâu mà bị trói buộc ở "Phiêu lưu".
Hiện tại, bởi vì sự "giúp đỡ" của bóng ma á không gian nào đó, vị tù nhân đặc biệt này đã mang theo lồng giam của mình cùng vượt ngục.
Mà "giám ngục quan" của tòa nhà giam này lại quanh quẩn ở bên ngoài ngục giam sao?
Trong đầu Duncan không tự chủ được hiện lên khuôn mặt tươi cười đơn thuần khoái hoạt của Alice, làm sao đều không thể đem cái nhân ngẫu ngốc nghếch kia liên hệ với thân phận như "nữ chủ nhân của Alice công quán" hoặc "giám ngục quan của Phiêu lưu".
Thế là hắn tranh thủ thời gian khống chế suy nghĩ lung tung trong đầu, vừa chỉnh lý biểu cảm vừa ngẩng đầu nhìn thân thể không đầu trước mặt: "Tại sao nữ chủ nhân của công quán trước nay không tiến vào công quán?"
"Nàng đang nghỉ ngơi trong hoa viên," thân thể không đầu đáp, "Nàng đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa đến lúc trở về công quán."
Nghỉ ngơi trong hoa viên sao?
Trong lòng Duncan suy nghĩ, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình thản: "Ta có thể đi gặp vị nữ chủ nhân kia không?"
"Đương nhiên có thể," thân thể không đầu lập tức nói, mặc dù không có đầu, nhưng Duncan lại cảm thấy đối phương phảng phất có một đạo "ánh mắt" đang rơi trên chiếc chìa khóa đồng thau kia, "Ngài là vị khách nhân cầm chìa khóa, ngài có thể mở bất kỳ cánh cửa nào của tòa công quán này —— đương nhiên bao gồm cả cánh cửa lớn thông đến hoa viên. Mời đi theo ta, ta đưa ngài đến hoa viên."
Duncan gật đầu "ừ" một tiếng, liền đi theo sau thân thể không đầu này, hướng về cầu thang xoắn ốc nối tầng một và tầng hai của đại trạch trước đây đi đến.
Mà trên đường đi đến hoa viên, hắn lại ôm ý nghĩ thu thập thêm thông tin mà thử bắt chuyện với đối phương: "Ngươi ở chỗ này là thân phận gì?"
"Ta là quản gia ở đây, vị khách nhân," thân thể không đầu tự xưng quản gia nói, "Bình thường người hầu và nữ bộc không dám đến gần ngài, ta liền tới."
"Nơi này còn có rất nhiều người hầu và nữ bộc sao?" Duncan nhớ tới những tiếng xôn xao bàn tán và ảo ảnh ngẫu nhiên nhìn thấy trước đó trong đại sảnh, "Nghe nói nơi này ngày thường rất náo nhiệt?"
"Phiêu lưu tiếp nhận những người phiêu lưu, còn có tất cả những linh hồn lầm lạc vào nơi đây, ở chỗ này, tất cả mọi người đều không nhà có thể về —— cho nên nó ít nhất là một nơi ẩn náu không tệ."
"Ngươi tên là gì?" Duncan lại hỏi.
"Ta không có tên, vị khách nhân, ngài gọi ta là quản gia là được," quản gia không đầu nói, "Đại bộ phận người hầu và nữ bộc ở đây đều không có tên, có tên, cũng sẽ dần dần mất đi —— người thất hương cuối cùng rồi sẽ mất đi tên của mình, đây là vận mệnh của chúng ta, mà ta là người đến đây sớm nhất, tên của ta đã mất đi từ rất lâu trước kia."
"Người thất hương. . ." Duncan đột nhiên dừng bước, vô thức lặp lại cụm từ này.
"Vị khách nhân?" Quản gia không đầu cũng dừng lại, quay đầu tò mò "nhìn" Duncan.
"Không sao, chỉ là có chút thất thần." Duncan nhanh chóng hoàn hồn, lắc đầu nói.
Nhưng ngay lúc hắn sắp bước chân lần nữa, một bức tranh trên vách tường phụ cận lại đột nhiên hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận