Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 183: Vào đêm sau xâm lấn

Chương 183: Xâm lấn trong đêm tối
"Lão sư cứ thế mà đi sao?" Nina đi vào tầng một, sau khi nghe được tin tức Morris đã rời đi liền kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp đó lại có chút oán trách, "Chú à, sao chú không giữ lão lại một chút, thời tiết tệ hại như thế này mà còn để lão sư rời đi. . ."
"Chậm thêm nữa trời liền tối mất, " Duncan xoay người khóa kỹ cửa lớn, sau đó vừa đi về phía cầu thang vừa thuận miệng nói, "Hắn lái xe tới, hơi có chút mưa cũng không ảnh hưởng lớn lắm."
"Nhưng lão sư nhìn qua thân thể giống như không được khỏe lắm, " Nina theo sau, vừa lên lầu vừa lẩm bẩm, "Hắn hẳn là nên nghỉ ngơi thêm một lát. . ."
Duncan nghĩ nghĩ, thầm nghĩ lão gia tử nếu quả thật ở lại đây nghỉ ngơi thêm một hồi thì chỉ sợ không phải là thân thể không thoải mái, mà chưa biết chừng chính là cái thập liên ý chí kiểm định đại thất bại, đừng nói là mặt trời ngày mai, ngay cả Thế Giới Chi Sáng tối nay cũng không nhìn thấy được. . .
Nhưng những lời này hắn cũng không cách nào giải thích với Nina, cũng chỉ có thể thuận miệng qua loa vài câu, rồi đi đến bên cạnh bàn ăn ở lầu hai.
Nina đã làm xong đồ ăn nóng hổi —— canh củ cải đường, bánh mì nướng, rau quả cuốn, còn có cả thịt nguội cắt miếng.
Rõ ràng là nhiều hơn một phần."Ăn không hết thì để đến sáng mai đi, " Nina lầu bầu một câu, rồi lại có chút tò mò ngẩng đầu nhìn về phía Duncan, "Ngài đã nói những gì với lão sư vậy? Ta vừa rồi ở trên lầu không nghe rõ, nhưng cảm giác hai người trò chuyện vẫn rất náo nhiệt. . ."
Duncan lẳng lặng nhìn Nina, từ nãy tới giờ hắn cứ như vậy nhìn, nhìn dáng vẻ bận rộn của cô gái này.
Nàng vẫn như thường ngày, luôn luôn tươi cười, dù là oán trách cũng không có biểu lộ tức giận thực sự, cứ mãi bận bịu hết việc này đến việc khác, giống như vĩnh viễn có việc làm không xong, không dùng hết sức lực, vĩnh viễn luôn mong đợi ngày mai.
Duncan chỉ có thể nhìn thấy Nina như vậy, hắn không có "khám phá chân thực con mắt" như Morris, cũng không nhìn thấy được liệt diễm cuồn cuộn trong cơ thể Nina.
Nếu như không phải vừa mới chính tai nghe được, hắn thật sự không thể ngờ tới cái Thái Dương mảnh vỡ kia, thứ đã dẫn tới vô số kẻ điên cuồng, vậy mà lại cứ thế lẳng lặng "ngủ say" ở nơi này, ngay dưới mí mắt hắn.
Thái Dương mảnh vỡ. . . Rốt cuộc là thứ gì?
Duncan từng cho rằng đó là một vật phẩm siêu phàm có hình có chất, sau đó lại thông qua đủ loại manh mối x·á·c nhận nó là một vầng mặt trời bị bóc tách xuống, mà bây giờ, hắn lại p·hát hiện thứ này rất có thể đang ngủ say trong thân thể Nina. . .
Nếu như vật kia thật sự đến từ "Hằng tinh" mà hắn quen thuộc, vậy thì một viên hằng tinh rốt cuộc phải p·hát sinh biến hóa như thế nào, mới có thể bóc tách ra một khối quỷ dị như vậy. . ."Mảnh vỡ" ?
"Duncan thúc thúc?" Nina chú ý tới ánh mắt từ phía đối diện bàn truyền đến, nàng có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể, "Trên mặt ta dính thứ gì sao?"
". . . Không có, không có gì cả, " Duncan khẽ lắc đầu, vừa cúi đầu đẩy bánh mì ra vừa phảng phất trong lúc lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, gần đây thân thể có gì không thoải mái không? Cơn ác mộng trước kia. . . Còn xuất hiện không?"
"Không có ạ, " Nina khoát khoát tay, "Lần trước Heidi tiểu thư thôi miên ta vẫn rất có tác dụng, sau đó ta không còn gặp ác mộng nữa, mà lại mỗi ngày đều rất tỉnh táo."
Nàng dừng lại một chút, sau đó liền có chút lo lắng nhìn Duncan: "Thúc thúc, ngài sao vậy? Ta cảm thấy. . . Ngài có chút là lạ, ngay sau khi ngài trò chuyện xong với Morris tiên sinh. . . A, không phải là do thành tích kiểm tra lần trước của ta đấy chứ. . ."
"Không phải, đừng có đoán mò, lão sư của ngươi không phải đến để mách lẻo đâu, " Duncan lập tức nhướn một bên lông mày, "Ăn cơm trước, ăn cơm trước đã."
Nina lên tiếng, lúc này mới cúi đầu ăn cơm, mà đúng lúc này Duncan lại phảng phất cảm ứng được điều gì, hơi nghi hoặc nhìn về phía một hướng khác ngoài cửa sổ.
Hạ thành khu, trong con hẻm nhỏ cũ nát tối tăm, ngọn đèn gas vội vàng được thắp lên, cuối cùng cũng xua tan đi hắc ám xung quanh trước khi màn đêm hoàn toàn bao phủ khu phố. Dưới ánh sáng lờ mờ mà ngọn đèn gas mang tới, Sherry nằm nhoài trước bệ cửa sổ, có chút thất thần nhìn khu phố đen kịt bên ngoài.
Tiếng xích sắt ma sát soàn soạt từ phía sau truyền đến, theo đó là thanh âm của A Cẩu: "Lại thò đầu ra ngoài nhìn cái gì thế? Có gì đáng xem?"
"Không ngủ được thôi, sớm như vậy, cũng không có việc gì để làm, " Sherry lẩm bẩm, "Thật nhàm chán. . ."
". . . Hay là ngày mai ra ngoài tiếp tục tìm phiền phức của đám tà giáo đồ?"
". . . Cảm giác vẫn sẽ không thu hoạch được gì, " Sherry nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Cũng không biết có phải đám người giáo hội kia thật sự đột nhiên học được bản sự hay không, gần đây đám tà giáo đồ trong thành bang giống như bị tóm sạch cả rồi, ngay cả ngươi cũng không ngửi được mùi thối của chúng. . ."
"Gần đây đám Thái Dương giáo đồ hoạt động trong thành bang x·á·c thực đã b·iến m·ất, có thể thật sự là bị bắt sạch rồi, " A Cẩu lại gần, lười biếng nằm sấp xuống bên chân Sherry, "Nhưng ta cảm thấy ngươi căn bản không phải là vì chuyện này mà nhàm chán. . ."
Sherry lập tức trợn mắt trừng một cái: "Vậy còn có thể là vì cái gì?"
". . . Có phải ngươi nhớ Bên kia rồi không?" A Cẩu ngẩng đầu lên, trong hốc mắt trống rỗng huyết sắc toát ra ánh sáng nhạt, "Nhớ căn phòng ấm áp kia, nhớ gian phòng sáng tỏ kia, nhớ đồ ăn nóng hổi, nhớ có người gọi ngươi rời giường, thúc giục ngươi ăn cơm, hoặc là. . . Nhớ người thân thuộc á không gian tên là Nina kia? Thậm chí là nhớ vị Du. . ."
"Con m* nó im lặng! Phiền c·hết đi được!" Sherry lập tức dùng sức nhấc xích sắt trong tay lên, thô bạo đ·á·n·h gãy lời A Cẩu, "Ta cũng không phải đứa trẻ con mít ướt, nào có yếu đuối như vậy!"
A Cẩu đối với phản ứng thô bạo của Sherry không hề để ý chút nào: ". . . Hướng tới quang minh và ấm áp không phải là yếu đuối, chuyện này chỉ có thể chứng minh ngươi vẫn là một nhân loại."
"Y. . ." Sherry lại đột nhiên rùng mình một cái, ngay sau đó mặt mày lộ rõ vẻ ghét bỏ, "Ngươi mẹ nó sao đột nhiên buồn n·ô·n thế? Nói chuyện còn ra vẻ nho nhã nữa chứ? Còn chứng minh ta vẫn là một nhân loại. . . Ngươi đây là khen ta đấy, hay là nói ta bao nhiêu năm qua không có tiến bộ gì?"
". . . Đừng tưởng rằng cùng ta, một U Thúy Ác Ma, dung hợp mười một năm, thì ngươi liền thật sự biến thành Ác Ma, thản nhiên thừa nhận mặt nhân tính của mình không có gì không tốt cả, " A Cẩu lắc lư cái đầu to xấu xí, "Huống chi ngươi đừng quên, thứ gắn kết ta với ngươi không chỉ có xiềng xích này —— ngươi trên phương diện cảm xúc có thay đổi gì, ta còn có thể không rõ sao?"
". . . Im miệng, " Sherry quay mặt đi, có chút bực bội nhìn ra bên ngoài, "Ngươi mà còn lải nhải, ta ngày mai liền thật sự mang ngươi đi tìm Nina chơi, đến lúc đó ta bồi Nina, ngươi bồi Duncan tiên sinh, hai ta đều có tương lai tươi sáng —— dọa không c·h·ết ngươi!"
A Cẩu rốt cục không lên tiếng nữa.
Sherry sau một lát yên tĩnh, không nhịn được dùng mũi chân đá đá U Thúy Liệp Khuyển bên cạnh, chủ động phá vỡ im lặng: "Đừng có quan tâm mù quáng nữa, không phải vẫn còn có ngươi ở bên cạnh ta sao?"
"Ngươi buồn n·ô·n còn ghê hơn cả ta, " A Cẩu nhúc nhích một chút, xích sắt kêu loảng xoảng, "Đừng nói nữa, lại nói ta muốn n·ô·n —— đến lúc đó trên sàn nhà lại có thêm một cái hố mới."
U Thúy Liệp Khuyển lải nhải, nhưng xuyên thấu qua kết nối tinh thần giữa hai bên, Sherry có thể cảm giác được, cái "A Cẩu" đã từng suýt chút nữa ăn tươi nuốt sống nàng, rồi lại nuôi dưỡng nàng trưởng thành này, tâm tình đột nhiên tốt hơn.
Trong ánh hoàng hôn mờ tối và ánh sáng nhạt của đèn đường, cô gái gầy yếu nhếch miệng, che giấu một chút ý cười mỏng manh.
Như vậy là rất tốt, hết thảy đều quay về quỹ đạo, những ngày tháng quen thuộc đã trở lại, cứ tiếp tục sống như vậy là được —— đừng đi mơ tưởng những bình yên và ấm áp không thuộc về mình, nhất là nơi bình yên ấm áp kia, còn có một cái bóng ma đến từ á không gian chiếm cứ.
Sự ấm áp đó thực sự quá mức nguy hiểm.
Sherry nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, nàng liền hơi nhíu mày lại, phảng phất cảm giác được có thứ gì đó mang theo ác ý đang đến gần, cảm giác được cả lông tơ sau lưng cũng hơi dựng lên.
A Cẩu cũng đột nhiên từ tư thế nằm sấp đứng lên, trên thân con U Thúy Liệp Khuyển khổng lồ này bỗng nhiên tràn ngập ra khói bụi màu đen và hỏa diễm, trong hốc mắt trống rỗng huyết sắc, hồng quang đại thịnh, tràn ngập cảnh giác cùng đ·ị·c·h ý quét mắt gian phòng.
Trong phòng tối đen, vì tiết kiệm tiền, ngay khi đèn đường bật sáng, Sherry liền tắt ngọn đèn trên bàn, hiện tại chỉ có ánh sáng đèn đường từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, những tia sáng không rõ lắm tràn ngập, những đồ đạc bài trí đơn sơ hắt bóng đổ cổ quái lộn xộn lên mặt đất và trên tường.
Trong căn nhà đơn sơ, tất cả mọi thứ đều liếc qua là thấy ngay, quen thuộc lại trực quan.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, Sherry đột nhiên cảm thấy những bài trí trong nhà có chút lạ lẫm —— tại nơi giao thoa giữa sáng và tối, tại nơi góc khuất của bàn ghế và khe hở cuối giường, một khí tức lạ lẫm mà không hài hòa đang không ngừng thẩm thấu ra!
Sherry vô ý thức nắm chặt xiềng xích trong tay: "A Cẩu!"
"Ta biết, " A Cẩu đồng thời phát ra một tiếng gầm nhẹ, "Ta đang nhìn! Có thứ gì đó đang tiến vào nơi này. . . Đang bao vây chúng ta. . . Thảo! Cái quái gì vậy, mắt của ta sắp nổ tung rồi!"
Lời còn chưa dứt, Sherry liền đột nhiên chú ý tới ánh sáng đèn đường hắt vào gian phòng từ ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên vặn vẹo mà mờ nhạt!
Phảng phất một tầng màn đen nặng nề bỗng nhiên bao phủ cả tòa nhà, cảnh sắc đường phố trước đó một giây còn có thể thấy rõ ràng, đột nhiên biến thành mơ hồ một mảnh, ánh sáng đèn đường bị cắt chém vỡ vụn, hóa thành ánh sáng nhạt tái nhợt rơi vào trong phòng, ngay sau đó, những ánh sáng nhạt tái nhợt kia cùng bóng tối ở khắp mọi nơi liền đồng loạt nhúc nhích, nương theo một chuỗi âm thanh nỉ non trầm thấp làm cho người ta buồn n·ô·n quỷ quái, mấy thân ảnh đột ngột từ giữa những mảng sáng tối nổi lên ——
Bọn hắn khoác trên mình áo choàng đen rách rưới, phía dưới áo choàng lộ ra cánh tay khô gầy như củi, bên hông bọn hắn treo những cuốn sách đen kịt, trong những cuốn sách đó phảng phất thấm đầy mực nước bẩn thỉu, không ngừng có chất lỏng đen kịt đáng ngờ từ trong sách thẩm thấu nhỏ giọt xuống, trên ngực mỗi người bọn họ đều đeo một huy hiệu bằng sắt phảng phất quấn quanh bụi gai, tại trung tâm của huy hiệu kia, toát ra ngọn lửa tái nhợt đục ngầu.
Kẻ cầm đầu đám người áo đen đưa tay chỉ về phía Sherry, âm tiết khàn giọng mơ hồ, không cách nào phát ra từ nhân loại, truyền đến từ dưới mũ trùm của áo choàng: "Ngươi sẽ diệt vong. . ."
Tiếng kinh hô của A Cẩu lúc này rốt cục truyền vào trong tai Sherry: "CNM đúng là đám Chung Yên Truyền Đạo Sĩ! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận