Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 131: Tránh thoát mộng cảnh

**Chương 131: Thoát khỏi ác mộng**
Duncan nhìn A Cẩu đang cuống cuồng vội vã, cố gắng nở một nụ cười thân thiện nhất — hắn cảm thấy giữa mình và đối phương có thể có chút hiểu lầm, hiểu lầm này nên nhanh chóng được giải quyết thì tốt hơn.
Nhưng ngay khi hắn định mở miệng, lại đột nhiên nhìn thấy huyết quang trong hốc mắt A Cẩu chợt lóe lên — mặc dù không thể từ một bộ xương khô mà nhìn ra bất kỳ biến hóa tâm tình nào, nhưng hắn lại phảng phất có thể cảm giác được tâm tình dao động kịch liệt trong nháy mắt của U Thúy Liệp Khuyển này.
Một giây sau, hắn liền nghe được thanh âm lắp bắp của A Cẩu truyền đến: "Ngươi... Ngài chính là Duncan tiên sinh mà chúng ta liên hệ hai ngày nay sao?"
Duncan sửng sốt, ngay sau đó liền liếc nhìn Sherry bên cạnh.
Hắn không thấy được A Cẩu và Sherry có bất kỳ giao lưu nào, nhưng rất hiển nhiên, hai cá thể được nối liền với nhau bằng xiềng xích này có thủ đoạn chia sẻ thông tin tiện lợi.
"Là ta." Duncan lộ ra vẻ tươi cười, ngữ khí chậm rãi nói, "Vậy còn cần ta giải thích thứ gì nữa không? Hoặc là các ngươi có gì muốn biết?"
"Không có!" A Cẩu gần như là kêu hoảng lên, cả người đều đang lùi về phía sau.
"Chúng ta không cần biết bất luận tri thức hay chân lý nào, chúng ta không có bất kỳ mục đích nhìn trộm nào đối với huyền bí của ngài!"
"... Ta luôn cảm thấy giữa ta và các ngươi vẫn còn có chút hiểu lầm, nhưng hình như càng ngày càng giải thích không rõ ràng." Duncan thở dài, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Thôi được, cứ để thời gian từ từ giúp chúng ta xây dựng được lòng tin lẫn nhau đi, còn bây giờ, ta có một số việc muốn làm rõ."
A Cẩu rũ đầu xuống: "Ngài... Ngài mời nói."
Duncan nhíu mày, hắn kỳ thật rất ngạc nhiên tại sao một u linh thuyền trưởng có hung danh hiển hách trong thế giới hiện thực như mình lại có ảnh hưởng lớn như vậy giữa đám U Thúy Ác Ma, bởi vì theo ấn tượng của hắn, U Thúy Thâm Hải là một "địa phương" đặc biệt gần với á không gian, đám Ác Ma chiếm cứ ở độ sâu U Thúy hẳn là càng gần với những "bóng ma tầng dưới chót" tương ứng kia hơn so với phàm nhân trong thế giới hiện thực, bọn chúng đối với Thất Hương Hào trở về từ á không gian cũng hẳn là không có sợ hãi và mâu thuẫn như vậy mới đúng.
Mà bây giờ xem ra, những Ác Ma vốn thuộc về "tồn tại nguy hiểm" đối với nhân loại kia lại sợ hãi Thất Hương Hào giống như nhân loại, điều này khiến hắn cảm thấy hoang mang.
Bất quá trước khi làm rõ vấn đề này, điều hắn chú ý đầu tiên chính là màn "ác mộng" trước mắt này — ác mộng đến từ ký ức sâu thẳm của Sherry, rất có khả năng tái hiện chân tướng của mười một năm trước.
"Ta muốn biết tình huống của giấc mộng này." Hắn vừa nói, ánh mắt vừa rơi vào trên người Sherry, "Ta biết đây là hồi ức rất thống khổ đối với ngươi, nếu như ngươi không muốn nói, có thể cự tuyệt."
"... Không có gì không muốn nói." Sherry lại chỉ khẽ lắc đầu, "Ngược lại ta thật ra hẳn là cảm tạ ngài, ngài đã đánh gãy cơn ác mộng này, ta còn có thể ít chịu khổ một chút... Giống như ngài thấy, đây chính là sự tình ta trải qua lúc ban đầu."
"Đại hỏa à..." Duncan khẽ gật đầu, rồi lại nhìn về phía A Cẩu, "Ta thấy rồi, là trải qua gặp gỡ ban đầu của ngươi và Sherry sao?"
A Cẩu quay mặt đi chỗ khác: "Ta lúc đó vẫn chỉ là một U Thúy Ác Ma mà thôi."
"Vậy làm sao ngươi đột nhiên có được Tâm?" Duncan tò mò hỏi, "Theo ta vừa thấy, ngươi năm đó gần như đã g·iết c·hết Sherry."
".... Ta không biết." A Cẩu trầm mặc vài giây, khẽ rung nhẹ cái đầu xấu xí, "Khi ta lần đầu tiên sinh ra ý thức của bản thân, nhìn thấy đã là cảnh tượng Sherry hấp hối ngã trên mặt đất."
Duncan nhìn sâu U Thúy Liệp Khuyển này một chút, ánh mắt sau đó di chuyển dọc theo xiềng xích trên cổ đối phương, thấy được nửa người đen kịt vặn vẹo, cộng sinh dung hợp cùng xiềng xích của Sherry.
"Sau đó, các ngươi liền... dung hợp ở cùng nhau?"
"Xem như vậy đi." Sherry thấp giọng nói, nàng cúi thấp đầu, giấu ánh mắt và biểu lộ vào trong bóng tối của tóc, "Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ lắm, dù sao khi đó ta chỉ mới 6 tuổi, sau đó một khoảng thời gian rất dài cũng trải qua mơ mơ hồ hồ... Nếu như ngài thật sự rất ngạc nhiên ta làm thế nào mà từ từ biến thành quan hệ như bây giờ với một U Thúy Ác Ma suýt chút nữa g·iết c·hết mình, vậy có thể đi bắt một Tinh Thần Y Sư tới thôi miên ta xem thử, có lẽ..."
"Không cần."
Lời nói của Sherry đột nhiên bị đánh gãy, ngay sau đó, nàng liền kinh ngạc cảm giác được có một bàn tay rất lớn đặt lên đỉnh đầu mình.
Bàn tay kia lại có nhiệt độ.
"Thật xin lỗi, ta không phải muốn khơi lại vết sẹo của các ngươi, ta chỉ là muốn biết các chi tiết của mười một năm trước." Duncan nhẹ nhàng ấn tóc cô gái, hắn biết câu hỏi của mình không hề dễ chịu đối với Sherry vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, "Ngươi hẳn phải biết, trong sự kiện mười một năm trước không chỉ có Thái Dương mảnh vỡ hiện thân, mà còn có vô số tà giáo đồ hoạt động, mà U Thúy Liệp Khuyển... trên lý luận hẳn là vật triệu hồi của Yên Diệt giáo phái."
Sherry có chút ngây người ngẩng đầu, nàng nghe được Duncan tiếp tục nói: "Một sinh vật Ác Ma đến từ U Thúy Thâm Hải đột nhiên có được nhân tính, bản thân đây chính là một loại dị biến, các ngươi có nghĩ tới không, loại dị biến này có khả năng cũng là chịu ảnh hưởng từ nguyên nhân nào đó vào năm đó?"
Sherry chớp mắt mấy cái, có chút chậm lụt nói: "Thái Dương mảnh vỡ?"
"Ta không xác định... Không ai biết Thái Dương mảnh vỡ rốt cuộc là hình thái gì, hoặc là có uy năng gì, chỉ là trong giáo nghĩa mà Thái Dương giáo đồ tuyên truyền, Chân Thực Thái Dương Thần căn bản không hề giao phó nhân tính hoặc là quyền hành tương tự." Duncan lắc đầu, "Cho nên dẫn đến A Cẩu xuất hiện nhân tính, có thể là một thứ nào đó... ngoài Thái Dương mảnh vỡ."
"Ngài là nói, thứ xuất hiện tại Prand thành bang mười một năm trước có khả năng không chỉ có Thái Dương mảnh vỡ?!" Sherry rốt cục tỉnh táo lại, nàng đột nhiên mở to hai mắt.
"Chỉ là một chút hoài nghi." Duncan nhẹ nhàng vỗ vai Sherry, sau đó thu tay về, "Bởi vì ta vẫn cảm thấy chuyện này tồn tại một điểm rất không hài hòa: Thái Dương mảnh vỡ là thánh vật chỉ hướng Thái Dương giáo đồ, theo như đám tà giáo đồ kia miêu tả, uy năng của nó kỳ thật rất đơn thuần, trên phương diện thần bí học cũng chỉ liên quan đến Chân Thực Thái Dương Thần, nhưng mà trong cuộc hỗn loạn mười một năm trước, chỉ riêng trong văn bản tài liệu mà phía quan phương công bố, tà giáo đồ bị bắt đã bao gồm cả Yên Diệt giáo đồ và Chung Yên Truyền Đạo Sĩ, những kẻ căn bản không liên quan gì đến Chân Thực Thái Dương Thần... Bọn hắn xen vào làm gì?"
"Đương nhiên, cũng có thể giải thích là uy năng của Thái Dương mảnh vỡ quá lớn, đến mức ngay cả những người không tín ngưỡng Thái Dương Thần cũng chịu ảnh hưởng, khiến bọn hắn phát điên cùng một ngày, nhưng điều này không thể giải thích tại sao lại xuất hiện một hiện tượng cổ quái như A Cẩu... Một Ác Ma vốn có thuộc tính cuồng loạn, ngược lại trong sự kiện lại đột nhiên có được lý trí, đây là chuyện gì?"
"Thậm chí suy luận theo đó, còn có rất nhiều điểm khả nghi, bao gồm nhưng không giới hạn ở màn che bao phủ bên ngoài hỏa hoạn, ký ức lưu lại trong đầu ngươi và Nina, hiện tượng cổ quái ở Khu Ngã Tư Thứ Sáu... Chúng ta vẫn luôn đổ hết những điểm không đúng này cho Thái Dương mảnh vỡ, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, đây thật sự đều là uy năng trong lĩnh vực của Thái Dương sao? Cái gọi là Chân Thực Thái Dương Thần kia chẳng phải quá mức không gì làm không được sao?"
Duncan nói ra nghi hoặc trong lòng mình, mà trong đó có một vài nghi hoặc kỳ thật đã sinh ra từ trước hôm nay, chỉ là sau khi nhìn thấy dị biến của A Cẩu mười một năm trước, hắn mới càng thêm kiên định một phần hoài nghi trong lòng.
Trận đại hỏa mười một năm trước có lẽ thật sự là do Thái Dương mảnh vỡ dẫn đến, nhưng tuyệt đối còn có thứ khác phát huy tác dụng trong toàn bộ sự kiện!
Sherry thì vẫn còn có chút choáng váng, nàng kỳ thật không quá am hiểu suy nghĩ những thứ phức tạp này, mà trong lúc ngây người, nàng nghe được thanh âm của A Cẩu gấp rút vang lên trong đầu mình: "Sherry ngươi không sao chứ? Hắn vừa rồi sờ đầu ngươi có phải là đang phóng thích nguyền rủa không? Thần trí của ngươi hoàn toàn tỉnh táo chứ? Ngươi..."
"Ta không sao." Sherry có chút dở khóc dở cười trả lời trong đầu, "A Cẩu ngươi quá khẩn trương rồi."
"Nói nhảm, ta có thể không khẩn trương sao! Ngươi trực tiếp tiếp xúc với nguồn ô nhiễm đủ để khiến người bình thường nháy mắt điên cuồng!" Thanh âm A Cẩu hoảng đến nỗi biến dạng, "Vậy ngươi có cảm giác gì?"
Sherry nghĩ nghĩ, không quá xác định sờ lên đỉnh đầu mình.
Trong trí nhớ của nàng, lần cuối cùng có người mang hình dáng như vậy vuốt ve tóc mình, giống như đối đãi với một đứa trẻ mà nhẹ giọng tự an ủi mình, đã là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm trước.
"... Ấm áp."
Nàng chợt nhẹ giọng mở miệng.
A Cẩu lập tức giật mình: "Sherry đầu óc ngươi thật sự có vấn đề rồi sao?"
"... Ngươi im miệng đi!"
Duncan lại không biết A Cẩu và Sherry trong nháy mắt ngắn ngủi này đã trao đổi những gì, hắn chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn cửa sổ đang tràn ngập ánh sáng đỏ mờ ảo, đột nhiên hỏi một câu: "Bên ngoài có cái gì?"
Sherry sửng sốt: "Hả?"
Duncan giơ tay lên, chỉ vào cửa sổ: "Bên ngoài căn phòng, có cái gì?"
"Ta... không biết." Sherry chớp mắt, đột nhiên ý thức được trong cơn ác mộng không ngừng quấy nhiễu mình này, giờ phút này dường như đột nhiên xuất hiện một lựa chọn vốn không thể xuất hiện, "Ta chưa bao giờ suy nghĩ qua vấn đề này, mỗi lần nằm mơ, ta đều bị nhốt trong căn phòng này..."
"Nhưng bây giờ ngươi đã thoát ra rồi." Duncan đi tới cửa ra vào phòng nhỏ, quay đầu lại nhẹ nhàng nói, lời nói kia phảng phất như dụ dỗ trong bóng tối, đặt một lựa chọn chưa từng có trước mặt Sherry và A Cẩu, "Có muốn thử một chút nhìn xem, trong tình huống thanh tỉnh... đi xem thử ranh giới giấc mộng của mình có bộ dạng gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận