Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 221: Đoàn tụ

**Chương 221: Đoàn tụ**
Căn nhà quen thuộc lặng lẽ đứng ở cuối con phố yên tĩnh, ánh đèn ấm áp, sáng sủa hắt ra từ cửa sổ tầng một.
Trời đã tối hẳn, ánh đèn đường hai bên khiến xung quanh càng thêm tĩnh mịch, Heidi khẽ giảm tốc độ xe, ở khoảng cách 100 mét cuối cùng đến cửa chính, nàng hít sâu một hơi, chầm chậm điều chỉnh tâm trạng của mình.
Nàng đã giúp Vana ổn định lại tinh thần, nhưng nàng biết, suy nghĩ của mình kỳ thực không hề thản nhiên, bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cảnh tượng tạm biệt phụ thân phảng phất như vừa mới xảy ra, lúc đó nàng còn hoàn toàn không biết trong thành phố sẽ xảy ra chuyện gì —— mà phụ thân hiển nhiên vào lúc đó đã có điều nhận ra.
Đây là một sự ly biệt sinh tử muộn màng.
Phụ thân bảo mình đến đại giáo đường tìm kiếm sự che chở, còn ông thì đi đến cửa tiệm đồ cổ ở khu hạ thành. . . Nhưng vì sao ông lại muốn đến cửa tiệm đồ cổ đó?
Trong lòng Heidi đột nhiên xuất hiện một tia nghi vấn, nhưng rất nhanh, nàng liền tạm thời gác lại tia nghi vấn này —— đèn trong phòng khách sáng rực, đó là đang đợi mình.
Chiếc xe nhỏ màu xám đậm lái vào sân, Heidi đẩy cửa lớn trong nhà, đi vào vài bước, đột nhiên có chút ngạc nhiên dừng lại.
Người đợi mình trong nhà không phải là phụ thân theo lý thuyết đáng lẽ đã sớm về đến nhà, mà là mẹ của mình —— mẹ nàng khoác một chiếc áo choàng lông cừu có hoa văn xanh đậm, ngồi trên ghế bành bên cạnh bàn ăn, đeo một bộ kính mắt tinh xảo, chăm chú nhìn xem báo chí, bên cạnh trên mặt bàn còn chất một xấp báo lớn, dường như cũng là báo cũ được chuyển ra từ trong thư phòng của phụ thân.
Heidi cứ thế đứng ở cửa phòng ăn, nhất thời không kịp phản ứng.
Nàng đã không còn nhớ rõ mẫu thân bao lâu chưa từng ra khỏi gian phòng ngủ kia —— dường như nhiều năm như vậy, mẫu thân trong trí nhớ của nàng vẫn luôn ở trong gian phòng ngủ ánh đèn mờ tối đó, mà bên cạnh bàn ăn trong nhà thì vĩnh viễn giữ lại một chỗ trống, phụ thân nói chỗ ngồi đó là chuẩn bị cho mẫu thân, nhưng chưa bao giờ có ai ngồi ở đó.
Heidi từ đầu đến cuối đều cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ quái, nhưng qua nhiều năm như vậy, nàng cũng đã quen với việc mẫu thân không ra khỏi phòng, cho tới giờ khắc này. . . Nhìn thấy mẫu thân ngồi ở trên ghế đó, nàng lại có một cảm giác không chân thật như đã cách cả thế hệ.
Heidi vô thức đi về phía trước hai bước, tiếng bước chân cuối cùng đã thu hút sự chú ý của lão phụ nhân bên cạnh bàn ăn, người sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái của mình liền lập tức lộ ra nụ cười: "A, Heidi, con đã về."
"Ta. . ." Heidi há to miệng, lại có chút không biết nên làm sao nói chuyện với mẹ của mình, rõ ràng chính mình gần như mỗi ngày đều sẽ đến phòng ngủ của cha mẹ để ân cần thăm hỏi đối phương, lúc này nàng lại cảm thấy mình và mẫu thân giống như đã mấy chục năm không gặp nhau, "Ta ở đại giáo đường bên kia có chút chậm trễ, ngài. . . Ngài vẫn khỏe chứ?"
"Ta rất tốt, ta ở chỗ này, " mẫu thân vui vẻ cười, trong ánh mắt dường như có chút ánh sáng mà Heidi không hiểu được, bà từ trên ghế đứng dậy, chầm chậm đi tới trước mặt con gái, có chút xuất thần mà nhìn xem mặt Heidi, lại đưa tay sờ lên tóc người sau, "Để ta nhìn kỹ con một chút. . . Rất lâu rồi không được nhìn kỹ con. . ."
"Chúng ta không phải mỗi ngày đều gặp mặt sao, " Heidi vô thức nói, ngay sau đó lại có chút lo lắng mà nhìn lão phụ nhân trước mắt, "Ngài làm sao lại ra khỏi phòng ngủ rồi? Hôm nay thân thể khá hơn chút nào không?"
Mẫu thân cười, phảng phất nói một mình, lại phảng phất là đang nói cho con gái nghe: "Đã tốt rồi, đã tốt rồi. . . Đúng rồi, Morris sao còn chưa về?"
"Phụ thân còn chưa về nhà?" Heidi nghe vậy lập tức sững sờ, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, "Ông ấy hẳn là phải đến sớm hơn chứ, nơi đó gần hơn so với đại giáo đường, mà lại không giống như ta bị làm trễ nãi mất nửa ngày. . ."
"Có thể là xe bị hỏng giữa đường, " mẫu thân chậm rãi nói, "Kỹ thuật lái xe của ông ấy trước giờ không được tốt. Đến, chúng ta cùng nhau đợi ông ấy."
Heidi chần chờ gật đầu, đi theo mẫu thân về phía bàn ăn, sau đó nàng chú ý tới trên bàn ăn bày đầy những món ăn phong phú —— đây không phải là mấy món ăn mà người giúp việc tạm thời thường ngày hay làm.
"Đây là ngài làm?" Heidi có chút kinh ngạc ngẩng đầu, "Ngài rất lâu không có xuống bếp."
"Đúng vậy, rất lâu rồi không xuống bếp, cũng không tìm thấy nguyên liệu nấu ăn ở đâu, rất nhiều thứ hay là nhờ cô gái giúp việc tìm giúp, mà lại cũng không biết hương vị thế nào, " mẫu thân mỉm cười, "May mắn, vẫn còn nhớ rõ đại khái quá trình."
Heidi nghe, ánh mắt rơi vào thức ăn trên bàn, không khỏi cầm lấy cái nĩa muốn nếm thử một miếng, kết quả vừa đưa tay liền nghe thấy giọng mẫu thân từ bên cạnh truyền đến: "Đợi phụ thân con về rồi hẵng ăn cơm."
Heidi lập tức dừng động tác.
Câu nói này nàng cũng đã rất nhiều năm chưa từng nghe tới.
Mà đúng lúc này, một trận âm thanh rất nhỏ đột nhiên từ cửa ra vào phụ cận truyền đến, nghe vào tựa như là tiếng vỗ cánh của một loài chim rất lớn, lại xen lẫn tiếng nổ lách tách rất nhỏ. Heidi vừa muốn hiếu kỳ đó là âm thanh gì, liền nghe thấy tiếng tra chìa khóa và tiếng xoay tay nắm cửa vang lên, nhìn thấy cửa chính cách đó không xa bị người mở ra.
Phụ thân đã về.
Morris sững sờ đứng tại cửa ra vào, cảm giác choáng váng khi được Aie từ Thất Hương Hào trực tiếp truyền tống tới vẫn chưa tan hết, giác quan hỗn loạn bốc lên khiến ông chóng mặt, đến mức trong một khoảng thời gian mười mấy giây, ông đều cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Ông nhìn thấy vợ của mình đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chờ đợi mình về nhà ăn cơm.
Sau đó, ông mới ý thức được đây không phải là ảo giác.
"Kỳ tích" mà ông đã hướng á không gian khẩn cầu mười một năm trước rốt cục sau khi ngọn lửa và lịch sử giao thoa đã được cố hóa ở phía bên này bức màn che —— chuyện mà ông trong mơ cũng không dám mơ ước đã thành hiện thực.
Phảng phất như một pho tượng đứng lặng nửa ngày, Morris rốt cục hướng về phía trước bước đi, từng bước một càng chạy càng nhanh.
Cùng thân thuộc trên Thất Hương Hào chia ăn huyết nhục của Thâm Hải dòng dõi, bóng ma á không gian lắng nghe tri thức, trở thành thành viên của bí ẩn liên hợp. . . Không lâu trước đây, những chuyện này còn như gánh nặng đè nặng trong lòng ông, nhưng bất chợt, những gánh nặng này phảng phất biến mất, mà ông dường như đang ở trong đó nhìn thấy một cách giải thích hợp lý nhất —— bất kỳ kỳ tích nào thực hiện đều cần cái giá, mà bây giờ, cái giá này đã rơi xuống người ông bằng phương thức ôn hòa, thân thiết nhất.
Là lúc vui vẻ đón nhận.
Vợ từ bên cạnh bàn ăn đứng lên, Morris cùng nàng ôm chặt lấy nhau.
"Ta rốt cục đã gặp được nàng. . ." Giọng lão học giả trầm thấp, phảng phất sợ Heidi bên cạnh nghe được, lại sợ vợ mình trước mắt không nghe thấy, "Ta. . ."
"Được rồi, con trẻ đang nhìn kìa —— ông còn rất nhiều thời gian để giải thích với ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không cần vội vàng ngay lúc này."
"Nha. . . A, nàng nói đúng, nói đúng."
Morris có chút bối rối đáp lại, ông buông vợ mình ra, quay đầu, liền nhìn thấy Heidi đang mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn bên này.
"Khụ khụ. . . Ta về trễ, trên đường. . . Xe bị hư, ngày mai phải tìm người đi kéo về, " Morris không được tự nhiên giải thích hai câu, tiếp đó tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, "Con không sao chứ? Đại giáo đường bên kia. . . Cũng đều không có sao chứ?"
"Trừ có phần bị kinh hãi và lòng tràn đầy hoang mang, ta giống như những người khác không hề hấn gì, " Heidi đáp lại, lại đánh giá phụ thân trên dưới, "Ngược lại là ngài. . . Sao con cảm thấy ngài lạ lạ? Là trên đường trở về xảy ra chuyện gì sao?"
"Ta có thể có chuyện gì?" Morris lập tức nói ra, phảng phất sợ Heidi đem đề tài hướng hành trình của mình trong thời gian qua dẫn dắt, ngay sau đó, ông liền chú ý đến những món ăn phong phú trên bàn cơm.
Biểu lộ trên mặt lão học giả lập tức trở nên phức tạp.
"Ta. . . Trước khi về đã ăn cơm rồi." Ông do dự nói, "Trên thuyền. . . Ở bên phía Duncan tiên sinh đã ăn."
Trong đầu ông nổi lên những con "cá" xấu xí mà đáng sợ kia.
Tại "á không gian chi yến", ông giống như con U Thúy Liệp Khuyển cổ quái kia, vô cùng khẩn trương với cá, nhưng dưới sự giám sát của Duncan tiên sinh, ông vẫn kiên trì ăn huyết thịt của Thâm Hải dòng dõi —— về sau phát sinh chuyện gì ông không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ rõ rất là thơm.
Bây giờ ông là một miếng đồ vật cũng không ăn được.
Nhưng giọng vợ đúng lúc này truyền tới từ bên cạnh: "Đây là ta tự mình làm."
"Mẫu thân nhiều năm không có xuống bếp, " Heidi cũng theo sát nói ra, "Bà ấy hôm nay cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, cho nên. . ."
"Vậy ta ăn thêm chút nữa." Morris nghe thấy những lời này, không đợi con gái nói xong liền trực tiếp ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trước tiên bưng bát canh trên bàn lên, uống một ngụm lớn.
"Hương vị. . . Thế nào?" Vợ ở bên cạnh mang theo chờ mong hỏi.
"Có chút. . . Mặn, " Morris chần chờ nói ra, nhưng ngay sau đó lại nâng bát lên, ừng ực lại là mấy ngụm, vừa nuốt xuống vừa cười, "Mặn, mặn quá. . . Nàng nấu cơm luôn luôn mặn như thế. . ."
"Không ăn được thì đừng ăn!"
"Ta không nói không thể ăn. . ."
"Vậy thì im lặng ăn cơm —— trên bàn cơm nói nhiều thế làm gì?"
Heidi ngẩng đầu, nhìn phụ thân mình một chút, lại nhìn mẫu thân.
Nàng đã rất nhiều năm không từng nghe qua loại đối thoại này —— mà qua nhiều năm như vậy, hết thảy dường như cũng không thay đổi.
Thế là nàng nở nụ cười, cúi đầu xuống, cắt xuống một miếng thịt thăn rán bỏ vào trong miệng.
Quả thật có chút mặn. . .
Thúc phụ đã ngủ rồi, ngủ rất say —— ông dường như đã rất lâu không được ngủ ngon, đến mức đang nói chuyện với mình một nửa thì đã ngủ gật.
Vana từ từ đi về phía phòng ngủ của mình.
Nàng đã thay quần áo ở nhà, buộc tóc thành đuôi ngựa đơn giản, sau khi cởi bỏ bộ áo giáp đầy vết thương, hạ thanh cự kiếm xuống, vị thẩm phán quan vừa trở về từ chiến trường thu liễm lại sát khí, phảng phất biến thành một cô nương trẻ tuổi bình thường có cuộc sống riêng, có hỉ nộ ái ố của riêng mình.
Khi ở nhà, nàng sẽ không che giấu cảm xúc và tâm sự của mình, cho nên thúc phụ hiển nhiên cũng nhìn ra dáng vẻ tâm sự nặng nề của mình, nhưng trong lúc nói chuyện vừa rồi, ông không hỏi gì cả.
Hai người cũng rất ăn ý không nói ra chuyện liên quan tới "á không gian chúc phúc".
Thúc phụ không muốn tăng thêm gánh nặng cho mình, điểm này rất rõ ràng.
Nhưng Vana tự mình rõ ràng, gánh nặng trong lòng nàng giờ phút này không chỉ là cái gọi là "á không gian chúc phúc", thậm chí còn không liên quan đến sinh tử của mình.
Nàng về tới phòng ngủ, đóng kỹ cửa phòng, đi tới trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra thanh chủy thủ nghi thức trang trí có hình dáng hoa lệ.
Đây là thánh vật của Thâm Hải giáo hội, cũng là món quà mà chủ giáo Valentinus đã tự mình chúc phúc và tặng cho nàng sau khi nàng tiếp nhận lễ rửa tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận