Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 583: Dần dần hội tụ tình báo

**Chương 583: Dần dần hội tụ thông tin**
Nghe Morris đọc những dòng chữ ghi chép từ một đoạn thơ tự sự cổ xưa nào đó của Tinh Linh, Duncan dần dần lộ ra vẻ mặt suy tư.
"Bởi vì lịch sử xa xưa lại vượt qua thời kỳ hắc ám trước cả thời đại Thành Bang, những câu này trải qua chuyển dịch ngôn ngữ cổ đại cùng với sự chữa trị, bổ sung của học giả đời sau, khả năng không thể 100% khôi phục nguyên trạng ghi chép, nhưng ta tin rằng chúng vẫn rất có ý nghĩa," Morris nói thêm, "Đối với việc chúng ta hiểu rõ Sáng Thế Chi Mộng và hiện tượng Vô Danh Giả Chi Mộng hiện tại, hẳn là rất có ích."
Duncan sờ cằm, vừa suy tư vừa nói: "Sasloka ở trong mộng cảnh sáng tạo vạn vật, lại không biết mộng cảnh là vật gì... Ngươi cảm thấy câu nói này nên lý giải ra sao?"
Morris nghĩ nghĩ: "Theo ta lý giải, đây khả năng chỉ là sự khác biệt giữa góc nhìn quan sát thế giới của Thần Minh và phàm nhân, hoặc là nói trong thần thoại Sáng Thế của Tinh Linh, Sasloka – vị nhập mộng giả Ban sơ này có đặc tính nào đó —— đối với một Thần Minh quanh quẩn trong mộng cảnh mà nói, có lẽ ranh giới giữa mộng và hiện thực không có ý nghĩa? Đối với hắn mà nói, có lẽ thế giới hiện thực chẳng qua chỉ là một giấc mộng có thể tùy thời sửa chữa, mà mộng cảnh cũng tùy thời có thể dùng để thay thế hiện thực, bởi vậy hắn mới không biết mộng là vật gì..."
"Đây là một... cách giải thích tương đối hợp lý," Duncan từ từ gật đầu, "Vậy câu phía sau thì sao?"
"Liên quan tới hai câu phía sau, các học giả Tinh Linh kỳ thật cũng có giải thích," Morris hồi đáp, "Bọn họ cho rằng, hai câu này chỉ là Đại Ma Thần Sasloka có một ngày hiểu được Tinh Linh do chính mình sáng tạo có nhận biết khác biệt đối với thế giới mộng cảnh, cho nên lần đầu tiên nghi hoặc về biên giới giữa hiện thực và mộng cảnh, đây có thể là một lần nguy cơ, lần nguy cấp này, Sasloka suýt chút nữa tỉnh lại, mà ở trạng thái không ổn định này, hắn đã sáng tạo ra Vô Mộng Giả trong Tinh Linh."
"Vô Mộng Giả..." Duncan khẽ gật đầu, "Ta nhớ Tinh Linh xem đây là một loại khiếm khuyết tiên thiên."
"Đúng vậy, điều này trùng khớp với truyền thuyết —— Vô Mộng Giả sinh ra tại thời khắc Sasloka không ổn định, bọn họ là kết quả của sự hoảng hốt của Tạo Vật Chủ, cho nên bọn họ có khiếm khuyết, cả đời không cách nào tiến vào mộng cảnh an vui, bất quá..."
Morris nói đến đây dừng một chút, hơi hồi ức rồi mới tiếp tục: "Bất quá chính vì như vậy, trong số ít truyền thuyết, cũng có thuyết pháp cho rằng Sasloka là thần hộ mệnh của Vô Mộng Giả —— nhưng loại giải thích này trong xã hội Tinh Linh có độ tán thành rất thấp, hiện đại còn tốt một chút, trong những niên đại cổ xưa, đây cơ bản là một loại thuyết pháp 'ly kinh bạn đạo'."
"Sasloka là thần hộ mệnh của Vô Mộng Giả..." Một bên, Vana nói thầm, "Nếu ta không đoán sai, đây cũng là lúc trước, nhóm Vô Mộng Giả bị xã hội kỳ thị và chèn ép đã đề xuất khi 'bão đoàn sưởi ấm' —— có lẽ ban đầu chỉ là vì tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần cho quần thể của mình."
"Xác thực là vậy," Morris gật đầu, "Thuyết pháp này ban đầu xuất hiện tại thời đại hắc ám, lưu truyền ở một số hòn đảo lưu vong dưới sự khống chế của các thành bang Tinh Linh —— thời điểm đó Tinh Linh cho rằng Vô Mộng Giả là những người bị nguyền rủa, khiếm khuyết tiên thiên của người sau sẽ dẫn đến xuất hiện 'Đại không động' trong thế giới mộng cảnh, từ đó đưa tới ác mộng và bóng ma thôn phệ lòng người, nên mới có những đồng bào khiếm khuyết bị lưu đày tới những hòn đảo hoang ở biên giới thế giới văn minh..."
Tại những quần cư cách xa khu văn minh hạch tâm đó, xuất hiện thuyết pháp ban đầu liên quan đến việc Sasloka là thần hộ mệnh của Vô Mộng Giả, những kẻ lưu vong dùng cái này làm chỗ dựa, để vượt qua đêm dài đằng đẵng gian nan.
"Sau đó, theo sự phát triển của thời đại và ảnh hưởng của tín ngưỡng Tứ Thần dần dần mở rộng, cùng với sự quật khởi của bản thân những người lưu vong, loại hành vi lưu vong này dần dần bị phế bỏ, mà văn hóa đặc thù sinh ra trong lưu vong cũng theo đó chảy ngược về xã hội chủ lưu của Tinh Linh, nhưng rất hiển nhiên, mặc dù xã hội chủ lưu có thể tiếp nhận những đồng bào từng bị lưu vong, lại không thể tiếp nhận những văn hóa 'ly kinh bạn đạo' của họ..."
Duncan im lặng lắng nghe, trong đầu không khỏi xâu chuỗi những tin tình báo này với những sự kiện dị thường và manh mối để lại ở cảng Khinh Phong gần đây —— tin tức tái dựng trong đầu, thấp thoáng, hắn cảm thấy mình dường như sắp chạm đến mắt xích logic quan trọng nhất kia.
Nhưng hắn còn thiếu một chút tham khảo hữu hiệu hơn, một chút thông tin hữu dụng hơn...
Trong suy tư, một đạo khí tức quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong cảm nhận của hắn.
Hướng cửa sảnh truyền đến âm thanh nô bộc mở cửa và ân cần thăm hỏi, sau đó là tiếng bước chân, một lát sau, thân ảnh Lucrezia xuất hiện trong phòng khách.
Búp bê dây cót Renée thì đi theo sau Lucrezia —— nữ bộc mặc váy búp bê dây cót này trong ngực còn ôm một con thỏ vải phong cách quỷ dị lại kinh dị, đặc biệt lớn.
Một giây sau, con thỏ vải phong cách quỷ dị kinh dị kia đột nhiên nhúc nhích, ngay sau đó liền nhanh chóng từ trong ngực Renée nhảy xuống đất, vừa nhảy cà tưng vừa phát ra âm thanh lanh lảnh: "Cuối cùng cũng đến rồi cuối cùng cũng đến rồi! Rabbi cuối cùng cũng vào thành! Rabbi hôm nay phải đại náo một..."
Duncan yên lặng nhìn con thỏ vải này, những ánh mắt khác trong phòng khách cũng nhao nhao đổ dồn vào con thỏ quỷ dị kia.
Con rối quỷ dị một giây trước còn đang nhảy nhót trong phòng khách tuyên bố phải đại náo một phen trong nháy mắt tĩnh lại, nó từ từ ngẩng đầu, đôi mắt làm bằng cúc áo xác nhận tình huống trong phòng khách, qua hai ba giây, nó rốt cục run run một chút, sau đó từ từ đi đến góc tường xa Duncan nhất, "Phốc chít chít" một tiếng ngồi xuống, bắt đầu làm bộ mình là một con búp bê vải thực sự.
Tất cả đều phát sinh rất nhanh, Nina và Sherry ngồi đối diện Duncan thậm chí còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Hai giây sau, âm thanh Lucrezia rốt cục phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng khách: "Không cần để ý, nó đôi khi không thành thật, cho nên ta rất ít khi mang nó vào thành."
Sau đó nàng lại chuyển hướng Duncan, mang theo vẻ mỉm cười khẽ gật đầu: "Nhưng ngài ở đây, Rabbi hẳn là sẽ ngoan ngoãn hơn bất cứ lúc nào trước kia."
Búp bê Renée cũng tiến lên phía trước, xoay người cúi đầu trước mặt Duncan: "Nhật an, lão chủ nhân."
Chào hỏi xong, búp bê dây cót này liền ngẩng đầu lên, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.
"Alice ở phòng bếp," Duncan không nhịn được bật cười, "Muốn tìm nàng thì đi đi."
Renée quay đầu, lại xác nhận với nữ chủ nhân của mình, sau khi được cho phép liền vui vẻ rời khỏi phòng khách.
Ánh mắt Duncan thì theo đó rơi trên người Lucrezia: "Hết thảy thuận lợi?"
"Hết thảy thuận lợi, ta đã tìm Sara · Meire, sau đó lại trở về một chuyến Thôi Xán Tinh Thần Hào, cùng Tirian nhắc tới chuyện xảy ra ở đây..."
Nghe Lucrezia thuật lại hành động hôm nay của nàng, Duncan khẽ gật đầu, sau đó thở ra một hơi thật dài.
"Tốt, tình hình cơ bản ta đã hiểu rõ, như vậy nếu hiện tại người đã đông đủ... Cũng là lúc nói cho các ngươi biết tình huống ta phát hiện ở đây."
Tất cả mọi người trong phòng khách lập tức vô thức điều chỉnh tư thế ngồi, thậm chí ngay cả Sherry từ nãy giờ có chút ngủ gật cũng lập tức tỉnh táo.
Bởi vì bọn họ nghe được từ trong giọng nói của thuyền trưởng chút ý vị khác thường.
Duncan cũng không úp mở, hắn rất nhanh liền đem tình huống mình nắm giữ trước mắt, nhất là liên quan tới suy đoán về "đầu dê rừng" nói ra.
Bất quá hắn không bàn luận quá nhiều những "chi tiết" không thích hợp trên Thất Hương Hào hiện tại —— bởi vì phần nội dung này chỉ có thể làm tăng thêm sự bất an của những người khác, ở giai đoạn này đối với việc giải quyết dị biến ở cảng Khinh Phong cũng không có ích gì.
Chỉ riêng phỏng đoán khả năng tồn tại liên hệ giữa đầu dê rừng và Sasloka, cũng đã đủ làm cho cả phòng khách lâm vào tĩnh mịch hoàn toàn.
Sau khi Duncan nói xong tình hình đại khái, trong thời gian rất lâu hiện trường đều không có người mở miệng.
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, cho đến khi Nina phá vỡ sự trầm mặc: "Cái đầu dê rừng suốt ngày lải nhải không ngừng kia... Có thể có liên hệ với Đại Ma Thần Sasloka trong truyền thuyết của Tinh Linh? Có phải hơi..."
"Một phỏng đoán không hợp thói thường, nhưng trước mắt dường như có một ít manh mối đang chỉ hướng này," Duncan biểu lộ nghiêm túc nói, "Bản thân đầu dê rừng cũng không rõ ràng về lai lịch của mình, mà chiếc thuyền đi trong sương mù, bầu không khí quỷ dị Thất Hương Hào lại vừa lúc xuất hiện ở thời điểm ảnh hưởng của Vô Danh Giả Chi Mộng mạnh nhất – nửa đêm, trên cửa chính phòng thuyền trưởng của chiếc thuyền đó lại viết những dòng chữ như 'Nguyện hắn ở trong mộng cảnh quanh quẩn một chỗ' —— câu nói này hiển nhiên có liên hệ với truyền thuyết cổ xưa của Tinh Linh, lại thêm trạng thái kỳ quái của đầu dê rừng khả nghi trên chiếc thuyền đó và phản ứng cổ quái của nó khi nhắc tới Celantis... Tất cả những điều này không thể nào là trùng hợp."
Biểu cảm Lucrezia biến hóa nhanh chóng, sự ngưng trọng bất an dị thường hiện lên trong đáy mắt nàng, nàng không khỏi nhìn cha mình nhiều hơn mấy lần, mới chần chờ mở miệng: "Đầu dê rừng... Ta nhớ ngài nói qua, nó là tồn tại đến từ á không gian... Không nói đến Sáng Thế Chi Thần trong truyền thuyết cổ xưa của Tinh Linh tại sao lại biến thành bộ dáng kia, cho dù đầu dê rừng thật sự có quan hệ với Sasloka, vậy thì Thất Hương Hào sao lại..."
Nàng dừng lại, dường như không tìm được từ ngữ thích hợp để nói tiếp, qua mấy giây sau mới tiếp tục: "Thất Hương Hào làm sao lại dính líu tới tất cả những chuyện này?"
Duncan đã nhận ra nguồn gốc phần bất an này của Lucrezia.
Nàng đang nói về Thất Hương Hào —— nhưng mà tất cả khẩn trương của nàng, dường như đều rơi trên người mình.
"Đừng sợ, Lucy, hết thảy đều không mất kiểm soát," Duncan chậm rãi nói, giọng nói hắn trầm ổn, phảng phất mang theo lực lượng trấn an, "Á không gian có quá nhiều bí mật, cho dù là ta, cũng không nói rõ nó rốt cuộc ảnh hưởng tới Thất Hương Hào bao nhiêu, nhưng có một điều có thể xác định: Chỉ cần ta còn nhân tính, chiếc thuyền kia sẽ không mất kiểm soát lần nữa, mà ta hiện tại rất tỉnh táo."
"Đúng đúng đúng," Sherry bên cạnh tranh thủ thời gian nói, nàng bị những thông tin kinh người vừa nghe được làm cho toàn thân khẩn trương, lúc này nghe được Duncan nói, nàng phảng phất như vì tăng cường dũng khí của mình mà lập tức nói, "Có thuyền trưởng, chiếc thuyền kia không thể xảy ra vấn đề, thuyền trưởng hắn rất có nhân tính..."
Duncan: "…?"
Mấy đạo ánh mắt xung quanh trong nháy mắt liền tập trung trên người Sherry, nhưng mà người sau còn chưa kịp phản ứng, còn đang nói: "Thất Hương Hào bình thường là có chút kỳ kỳ quái quái, bất quá..."
A Cẩu cuối cùng cũng từ trong bóng tối bên cạnh ghế sô pha chui ra, một móng vuốt đập vào đầu Sherry: "Ngươi im miệng đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận