Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 263: Gõ cửa

**Chương 263: Gõ Cửa**
Morris rời đi, mang theo vẻ mặt cổ quái, ôm một viên đạn pháo có được trăm năm lịch sử rời đi. Duncan đứng trong quầy nhìn bóng lưng lão tiên sinh rời đi, trong nụ cười mang theo vui sướng.
" . . . Ngài thật sự đem đạn pháo cho Morris tiên sinh ạ." Alice ở bên cạnh nói nhỏ.
"Thật sự đem đạn pháo cho Morris lão sư. . ." Nina đi theo nói nhỏ.
"Ta không thích đạn pháo." Alice nhỏ giọng nói: "Đặc biệt không thích."
Nina tò mò hỏi: "Vì cái gì?"
Alice vẻ mặt thành thật: "Bởi vì thuyền trưởng đã từng cho ta tám cái đạn pháo. . ."
"Đừng thì thầm." Âm thanh của Duncan đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, hắn bất đắc dĩ liếc nhìn Alice mang theo oán niệm cùng Nina rõ ràng đã bị khơi dậy lòng hiếu kỳ ở bên cạnh: "Sherry đi đâu rồi?"
"Nàng nói nàng đọc bảng chữ cái hoa mắt chóng mặt, muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Nina thè lưỡi: "Nhưng ta đoán nàng lúc này hẳn đã chạy đến khu ngã tư sát vách rồi."
"Trong dự liệu." Duncan thở dài: "Với trình độ văn hóa cùng tu dưỡng cá nhân của Sherry, nàng có thể kiên trì mỗi ngày không nói tục trước mặt ta đã rất đáng gờm rồi. . ."
Trong cảm thán, hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xuyên qua tủ kính sáng sủa, cảnh tượng đường phố thường ngày mà bình tĩnh của Prand đập vào mắt.
Người đi đường nhộn nhộn nhàng nhàng, đám dân thành thị bận rộn trải qua cuộc sống của mình, hạ thành khu hôm nay vẫn như cũ không có chuyện gì phát sinh —— Dị Tượng 001 trục trặc ngắn ngủi, nhục mắt gần như không thể thấy khuyết tổn trên thái dương Phù Văn Hoàn, lặn sâu hành động đã bị người quên lãng ở phương bắc xa xôi, một ký hiệu thần bí mà cổ vương quốc Kriti để lại, hết thảy những điều này dường như còn rất xa xôi với mảnh khu ngã tư dưới ánh mặt trời này.
Hắn hơi híp mắt lại, thật lâu sau, mới như lẩm bẩm một mình: "Tirian quả nhiên muốn sớm trở về."
Bến cảng Đông Nam thành bang, chiến hạm thép khổng lồ Hải Vụ Hào đã chuẩn bị kỹ càng để xuất phát.
Chiếc chiến hạm đã từng bị Thất Hương Hào trọng thương này trải qua mấy ngày "tự tu dưỡng" ngắn ngủi, giờ đã khôi phục hơn phân nửa, vỏ thép cùng boong thuyền của nó với rất nhiều vết thương vết rách giờ phút này đã hoàn toàn khép lại, thậm chí nhìn không ra mảy may dấu vết từng bị tổn hại, các thủy thủ Bất Tử Nhân thì bận rộn qua lại giữa cầu tàu và chiến hạm, đem đồ tiếp tế và lễ vật chia tay mà Prand hào phóng cung cấp vận chuyển lên thuyền.
Vana thân hình cao lớn đi tới trên bến tàu, tự mình tiễn biệt thuyền trưởng Hải Vụ Hào.
"Chúng ta không nghĩ tới ngươi lại nhanh chóng rời đi như vậy." Vana nói: "Đại chủ giáo thế nhưng đã làm xong chuẩn bị cho Hải Vụ Hào làm khách ít nhất hai tuần."
"Kỳ thật ta vốn cũng cho rằng mình sẽ dừng lại ở đây rất lâu —— nhưng có chút ngoài ý muốn phát sinh." Tirian nhẹ nhàng vuốt vuốt trán: "Có một số việc ở phương bắc, ta phải trở về xử lý một chút."
Đây dường như chỉ là lý do, nhưng Vana không có hứng thú dò xét phần người khác không muốn nói, nàng chỉ hơi đánh giá Tirian, lông mày hơi nhíu lại: "Thứ ta mạo muội. . . Thuyền trưởng tiên sinh, mặt của ngài là sưng phù sao?"
"Ngoài ý muốn nho nhỏ, ngoài ý muốn nho nhỏ." Tirian lập tức khoát khoát tay, trong lòng tự nhủ may mà đã trải qua một ngày khôi phục, nếu như là hôm qua bị vị thẩm phán quan này trông thấy, hắn thật không biết làm thế nào giải thích cái đầu to hơn một vòng của mình.
Ngay sau đó, dường như để phòng ngừa xấu hổ tiếp tục, hắn vội vàng chuyển chủ đề: "Thời gian làm khách tại Prand vô cùng vui vẻ, cũng cảm tạ lễ vật của các ngươi."
"Ngươi thích là tốt rồi." Vana mỉm cười gật đầu, ngay sau đó liền có chút hiếu kỳ ngẩng đầu, nhìn mạn thuyền cao ngất của Hải Vụ Hào, cùng pháo đài chủ pháo có thể nhìn thấy từ mặt bên: "Mặc dù từng có nghe thấy, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cảm giác rất không thể tưởng tượng nổi, chiếc thuyền này lại thật sự cứ như vậy tự lành, thậm chí ngay cả những chủ pháo đã bị xóa bỏ triệt để kia cũng đều mọc trở lại?"
Tirian quay đầu liếc nhìn chiến hạm của mình, ánh mắt rơi vào ba tòa chủ pháo rõ ràng là vừa mới phục hồi như cũ, giờ phút này nhìn qua dường như nhỏ hơn một vòng so với những chủ pháo khác, nụ cười trên mặt mang theo tự hào: "Hải Vụ Hào biết mình nên có bộ dáng gì, nó kiểu gì cũng sẽ có khuynh hướng để cho mình ở vào trạng thái tốt nhất, bất quá mấy môn chủ pháo kia hiện tại còn không quá có thể phát huy được tác dụng, chúng còn nhỏ, còn phải lớn thêm mấy ngày nữa mới có thể phát xạ đạn pháo đường kính tiêu chuẩn toàn trang thuốc như những chủ pháo khác."
Vana ngẩn ngơ, luôn cảm thấy đối phương khi nhìn chủ pháo trên thuyền mình thì lộ ra nụ cười cùng ngữ khí khi nói chuyện giống như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào. . .
Bất quá, may mắn nàng cũng không phải là người sẽ xoắn xuýt loại chi tiết này.
3 giờ 12 phút chiều, nương theo một trận tiếng còi du dương, đầu tàu chiến hạm thép cao ngất chậm rãi tăng tốc, rời đi tòa thành bang này.
Vana đứng trên bến tàu, đưa mắt nhìn chiếc chiến hạm kia dần dần biến thành một bóng đen không đáng chú ý trên mặt biển, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay người ngồi lên chiếc xe hơi nước màu đen đã đợi từ lâu bên cạnh.
Bộ hạ phụ trách lái xe ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thẩm phán quan lộ ra vẻ mệt mỏi qua kính chiếu hậu: "Ngài có vẻ rất mệt mỏi?"
"Sự tình liên tiếp, công việc giấy tờ so với việc mang theo đại kiếm chiến đấu cùng dị đoan còn tốn sức hơn nhiều." Vana hoạt động vai cổ, rất không có hình tượng tựa ở trên ghế sau: "Mà gần đây còn chịu đủ khốn nhiễu của mất ngủ."
Hơi nước hạch tâm truyền đến chấn động và tiếng vang trầm thấp, bánh răng cùng cần đẩy vận chuyển nhẹ nhàng, bộ hạ nghe trưởng quan mình phàn nàn, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười: "Nhưng ít ra thành bang gần đây rất hòa bình —— không có dị đoan, không có quái vật, không có kẻ xui xẻo bị vây trong màn đêm, đội tuần tra ban đêm đã liên tục mấy ngày không gặp phải hiện tượng vặn vẹo trong màn đêm, sau cơn bão luôn có ngày nắng, không phải sao?"
Vana nghe bộ hạ cảm khái, một lát sau mới chậm rãi nói: "Xác thực, gần đây ban đêm yên bình hơn bất cứ lúc nào trước kia, ngay cả hạ thành khu cùng trong đường cống ngầm thường bị bóng tối bao phủ, cũng không còn tiếng ồn truyền đến."
"Đây không phải chuyện tốt sao?"
"Đương nhiên, là chuyện tốt." Vana nhẹ nhàng nói, sau đó điều chỉnh tư thế một chút trên ghế, nhắm mắt lại: "Ta chợp mắt một hồi, đến đại giáo đường thì đánh thức ta."
"Vâng."
Lúc bộ hạ đáp lại, Vana đã cảm giác mình tiến vào trạng thái ngủ nông hỗn loạn, tiếng máy móc vận chuyển của xe cùng tiếng vang ngoài cửa sổ đều đang dần dần đi xa.
Nàng xác thực rất buồn ngủ, nàng đã rất nhiều ngày không có nghỉ ngơi thật tốt.
Trật tự thành bang đã hoàn toàn khôi phục, tất cả công việc giải quyết hậu quả đều đã đâu vào đấy đi vào hồi cuối, văn thư cũng đã xử lý xong, báo cáo cho đại giáo đường cùng các loại bàn bạc với tòa thị chính đều không có vấn đề gì —— mà phía sau "hết thảy thuận lợi" này, là mỏi mệt liên tiếp mấy ngày.
Sau khi tiễn biệt Hải Vụ Hào, "khách tới thăm" đặc thù này, nàng rốt cục có thể thở phào.
Chí ít tại Phong Bạo đại giáo đường chống đỡ Prand, trước khi tiếp đãi Giáo Hoàng miện hạ, chính mình hẳn là có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Một trận gió đêm nhu hòa đột nhiên thổi qua mặt, trong gió cuốn theo khí tức tươi mát hơi lạnh, cùng truyền vào trong tai, còn có âm thanh sóng biển đập vào thân tàu.
Vana đột nhiên mở mắt.
Bản thân nàng đang ở trong một gian phòng xa lạ.
Lọt vào trong tầm mắt, là bày biện cổ điển mà tinh xảo, trên vách tường treo thảm treo tường hoa lệ phong cách dường như thế kỷ trước, góc tường đặt giá sách cùng tủ rượu màu sắc trầm tối, trong phòng phủ thảm bện thật dày, trên mặt thảm là bàn tiếp khách và ghế bành mang theo khắc hoa, mà giờ phút này bản thân nàng, đang ngồi ở một trong những chiếc ghế bành đó.
Vana đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó lại cong người lên như mãnh thú lâm chiến, đề phòng hết thảy xung quanh.
Một giây sau, nàng nhìn thấy cửa sổ cách đó không xa —— cửa sổ mở rộng, mặc dù lúc nàng chìm vào giấc ngủ còn đang là ban ngày, nhưng cảnh sắc ngoài cửa sổ giờ phút này lại là màn đêm buông xuống, gió đêm lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, hào quang thanh lãnh trong sáng tràn ngập trên bệ cửa sổ, trong quang huy lại có thể loáng thoáng nhìn thấy mặt biển chập trùng ở phương xa, cùng ánh sáng lấp lánh lăn tăn trên mặt biển.
Ánh sáng lấp lánh kia nhỏ vụn như thủy ngân.
Ánh mắt Vana không tự chủ được rơi vào ngoài cửa sổ, ngay sau đó nàng dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì, đột nhiên đi tới phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Một đồ vật mà nàng khó có thể lý giải được xuất hiện ở đó.
Đó là một vật thể hình tròn phát sáng, nhìn qua giống như chủ thể ở giữa mặt trời, nhưng nó không chói mắt cũng không nóng rực, mà giống như một mâm tròn phát sáng mang theo ý lạnh lẳng lặng treo ở chân trời, trên bề mặt còn loáng thoáng có thể nhìn thấy một ít hoa văn —— toàn bộ vật sáng, đều dường như tản ra một loại khí tức kỳ diệu an bình tĩnh mịch.
Vana kinh ngạc nhìn quang thể quỷ dị kia, trong nháy mắt này, nàng cảm giác tư duy của mình dường như cũng theo thanh huy kia lâm vào trạng thái tĩnh mịch, trạng thái trống rỗng này kéo dài không biết bao lâu, nàng mới chậm lụt nghĩ đến —— đó là cái gì?
Đó là thái dương làm lạnh sao?
Thế Giới Chi Sáng đi đâu rồi?
Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, lại nhìn gian phòng xa lạ này.
Nơi đây là chỗ nào?
Bên ngoài là biển cả gợn sóng chập trùng, bên người là gian phòng xa lạ, ngoài cửa sổ là bầu trời quỷ dị, thiên thể quỷ dị, liên tưởng đến kinh nghiệm mà nàng trải qua mấy ngày nay, đáp án dường như không khó đoán.
Nhưng lần này dường như lại không giống trước đây, lần này, nàng không nhìn thấy u linh thuyền trưởng đáng sợ kia.
Vana nghĩ như vậy, nhưng giống như để đáp lại ý nghĩ này của nàng, một giây sau nàng liền đột nhiên cảm giác được có một khí tức tới gần.
"Cốc cốc cốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận