Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 43: Buổi sáng tốt lành, Duncan tiên sinh

**Chương 43: Chào buổi sáng, ngài Duncan**
Duncan trả sách về chỗ cũ, kiểm tra những nơi khác trong phòng, nhưng không phát hiện vật gì có giá trị -- đồ đạc trong căn phòng ngủ nhỏ này ít đến đáng thương, hơn nữa dường như không thường xuyên được sử dụng. Manh mối giá trị nhất chính là quyển sách kia, cùng hai cuốn bút ký cũ đặt trong ngăn kéo bàn đọc sách.
Trong cuốn bút ký viết đầy những nội dung liên quan đến cơ quan hơi nước và nguyên lý công trình, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu phàn nàn về một vài giáo viên hoặc bạn học.
Điều này giúp người ta dễ dàng đưa ra phán đoán: Người ở đây là một thanh niên trẻ tuổi còn đang trong độ tuổi đi học.
Duncan từ từ cắt tỉa những mảnh vỡ ký ức trong đầu, sau khi đưa mọi đồ vật trong phòng về nguyên trạng thì trở lại phòng ngủ chính.
Ngồi bên mép giường suy tư một hồi, hắn lại đứng dậy đi đến trước tủ đứng bên cạnh, gần như là lần theo ký ức trong cơ thể mà kéo cửa tủ ra, mở một ngăn kéo bên trong.
Mấy bình rượu mạnh lặng lẽ giấu sâu trong ngăn kéo, còn có nửa hộp thuốc viên dùng để giảm đau, thư giãn thần kinh, đây là những vật mà tà giáo đồ tên là "Ron" lưu lại trên đời.
Hắn mắc bệnh nặng, hơn nữa đã chuyển biến xấu đến mức vô phương cứu chữa, rượu mạnh kém chất lượng và thuốc giảm đau chỉ có tác dụng nhất thời là những thứ trong ngăn kéo, nhưng những thứ này hiển nhiên không giúp ích gì cho việc kéo dài tuổi thọ của một người mắc bệnh nan y.
Thế là, người đàn ông đã mất đi hy vọng vào cuộc sống này liền hướng về phía giáo phái Thái Dương, người truyền giáo nói với hắn rằng, lực lượng chữa trị của Thái Dương Thần có thể giải quyết mọi bệnh tật thế gian, tịnh hóa thể xác và tinh thần của người quy y, mà ở một mức độ nào đó, những giáo đồ kia xác thực đã thực hiện lời hứa:
Bọn họ có nghi thức huyết tinh quỷ dị, lợi dụng máu tươi làm môi giới, đưa sinh cơ của người vô tội vào trong cơ thể tín đồ bị bệnh. Duncan không biết nguyên lý của nghi thức này là gì, cũng không biết nó có thể chữa khỏi bệnh nan y hay không, chỉ là dựa vào nội dung còn sót lại trong mảnh vỡ ký ức, tà giáo đồ tên là "Ron" đúng là sau nghi thức bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, đồng thời càng thêm tin tưởng vào tín đồ thái dương, thậm chí quyên hơn nửa gia tài cho "Sứ giả".
Bất quá Duncan cũng không quan tâm giữa những tà giáo đồ đã chết kia từng xảy ra chuyện gì.
Hắn đưa tay sờ sâu hơn vào trong ngăn kéo, thuận lợi tìm thấy một hốc tối, lại loay hoay mấy lần bên trong, tìm được một khẩu súng lục ổ quay, còn có một hộp đạn tình trạng tốt.
Thành bang Prand không cấm công dân sở hữu súng, chỉ là cần thủ tục hợp pháp, mà một kẻ buôn đồ cổ giả sinh sống ở khu hạ thành hiển nhiên thiếu vốn liếng và thân phận để xin giấy phép sử dụng súng, cho nên đây không nghi ngờ gì là một món vũ khí sở hữu phi pháp – Xuất phát từ sự cẩn thận, chủ nhân ban đầu của thân thể này đã để khẩu súng ở trong phòng, mà không mang theo nó đến hội trường. Hắn thường dùng thứ này để bảo vệ cửa hàng, nhưng giờ thứ này thuộc về thuyền trưởng.
Duncan đương nhiên biết đây chỉ là một khẩu súng bình thường, đừng nói so với "Vật dị thường" trên Thất Hương Hào, cho dù là khẩu súng kíp có vẻ lỗi thời của mình trên thuyền, có lẽ đều có uy năng đặc thù áp đảo khẩu súng lục này -- nhưng hắn là người thực tế, hắn biết mình hành động ở thành bang Prand không thể so với trên thuyền, thân thể hắn đang dùng bây giờ là thân xác bằng xương bằng thịt, mà nhiều nơi trong thành phố này tuyệt đối không thể nói là an toàn.
Dù sao, hắn cũng không thể gặp chuyện gì cũng để bồ câu gọi người bồ câu -- Aie hoạt động ồn ào quá, dễ dàng gây nên sự chú ý không cần thiết của lực lượng giáo hội trong thành phố.
Đúng lúc này, một tiếng động rất nhỏ đột nhiên thu hút sự chú ý của Duncan.
Hắn nghe thấy tiếng chìa khóa ma sát từ hướng cửa hàng ở tầng một truyền đến, ngay sau đó là tiếng mở cửa, tiếng bước chân dồn dập.
Duncan nhanh chóng cất kỹ khẩu súng lục vào người, đồng thời lúc này mới chú ý tới ngoài cửa sổ trời đã sáng choang -- mình đã bận rộn cả đêm trong tiệm đồ cổ này. Bồ câu Aie thì đột nhiên đứng bứt rứt trên vai hắn: "Ngươi có tin nhắn mới!"
"An tĩnh," Duncan lập tức liếc nhìn bồ câu, vừa đi về phía cửa vừa nói nhanh, "Ngươi ở lại trong phòng chờ mệnh lệnh của ta. Mặt khác, nếu có người ngoài ở đây, không được mở miệng."
Aie lập tức vỗ cánh bay về phía tủ đựng đồ gần đó: "Aye captain!"
Duncan nhanh chóng rời khỏi phòng, khi hắn vừa đi đến đầu cầu thang, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đã đạp lên bậc thang, ngay sau đó, là một giọng nữ trẻ tuổi vừa vội vàng truyền đến từ phía dưới: "Chú Duncan? Là chú về rồi sao?"
Một giây sau, một cô gái mặc váy dài màu nâu và áo sơ mi trắng, để tóc dài màu nâu đậm liền lọt vào tầm mắt của Duncan.
Cô gái trông chỉ khoảng 17~18 tuổi, dáng người gầy gò nhỏ nhắn, trên tóc dường như còn dính một chút sương sớm, dung mạo không quá nổi bật, chỉ là có vẻ thanh tú trẻ trung vốn có ở độ tuổi này, nàng trừng lớn mắt nhìn Duncan đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai, trên mặt kinh ngạc và mừng rỡ.
Duncan không đáp lại, hắn chỉ im lặng đứng ở tầng hai, ánh nắng từ một cửa sổ hẹp phía sau cầu thang chiếu vào người hắn, khiến nét mặt của hắn đều ẩn trong mơ hồ, hắn cứ như vậy im lặng nhìn cô gái mấy giây, mới từ từ mở miệng: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Duncan. . . Chú?" Trên mặt cô gái có một lát kinh ngạc, ngay sau đó liền có chút khẩn trương, nàng đỡ lan can cầu thang bên cạnh, cẩn thận quan sát, dường như muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông trung niên ở tầng trên trong ánh sáng ngược, "Có gì không đúng ạ? Ngài. . . Ngài lại uống rượu sao? Ngài mấy ngày không về nhà. . . Ta vừa rồi thấy tầng một đèn sáng rỡ. . ."
Vẻ mặt và giọng nói của cô gái đều lọt vào mắt và tai Duncan, nàng hiển nhiên còn chưa hiểu (hoặc là hoàn toàn không nghĩ tới) che giấu cảm xúc của mình.
Căn cứ vào ký ức mà mình thôn tính được, cô gái này hẳn là "Cháu gái" của chủ nhân ban đầu của thân thể này, cũng là người thân duy nhất của hắn.
Duncan mơ hồ xác định, cô gái này hoàn toàn không cho rằng lời mình nói có chỗ nào không đúng, không ý thức được "chú Duncan" trong miệng nàng là một cách xưng hô sai lầm ngay từ đầu.
Chỗ nào có vấn đề? Tại sao về lý thuyết cô gái vốn không thể biết bí mật của hắn lại tự nhiên gọi hai chữ "Duncan" này?
Những suy đoán khó hiểu nhanh chóng cuồn cuộn trong lòng, cùng lúc đó, Duncan cũng tìm được một chút thông tin tương ứng với cô gái này trong những mảnh ký ức trong đầu -- đứa trẻ có mái tóc màu nâu đậm đó, là chút lưu luyến cuối cùng của chủ nhân ban đầu của thân thể này trên nhân thế.
"Nina," Biểu cảm Duncan không thay đổi, ngữ khí bình thản, cơn bão tư duy trong đầu hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, "Hôm qua ngươi ở lại trường học?"
"Mấy ngày nay ta đều ở lại trường học," cô gái dưới cầu thang trả lời ngay, "Ta tưởng ngài lại giống như trước đây, ở bên ngoài ít nhất một tuần, cho nên thu dọn xong trong nhà liền đi tìm bạn học ở nhờ. . . Quản lý ký túc xá, phu nhân White đồng ý. Hôm nay đột nhiên phát hiện có một quyển sách để quên ở nhà, ta mới vội về. . . Ngài không sao chứ? Ta cảm thấy ngài. . . Lạ lạ. . ."
"Ta không sao, chỉ là vừa rồi có chút chưa tỉnh ngủ." Duncan tự nhiên đáp lại, sau đó cất bước đi xuống tầng một, trong lòng hắn đã dâng lên một loại suy đoán cực đoan khác thường, hiện tại hắn phải đi xác nhận.
Hắn và Nina lướt qua nhau, cô gái trẻ tuổi trên cầu thang vừa nghiêng người sang một bên, vừa tò mò nhìn mắt Duncan, đến khi người phía sau gần như đi đến tầng một, nàng mới đột nhiên hỏi: "Chú Duncan, ngài còn ra ngoài nữa không? Ngài. . . Sẽ ở nhà thêm mấy ngày không?"
". . . Xem tình hình," Duncan không quay đầu lại, bởi vì hắn còn chưa xác định biểu cảm trên mặt mình có đủ tự nhiên hay không, hắn chỉ là dựa theo ngữ khí vốn có trong ký ức mà trả lời câu hỏi của "Cháu gái", "Ta đi ra cửa xem một chút, nếu như không có việc gì, ta mấy ngày nay đều ở nhà."
"A được, vậy ta quay đầu đi mua đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không nhiều lắm. . ."
Cô gái vừa nói rất nhanh, vừa bạch bạch bạch chạy lên lầu, bước chân nhanh chóng, ngữ khí cũng mang theo một loại nhẹ nhõm.
Duncan thì đi tới cửa hàng, hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, đẩy cửa lớn ra.
Hắn xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu treo lơ lửng ở cửa hàng, trên tấm bảng hiệu cũ kỹ bẩn thỉu, một hàng chữ rõ ràng đập vào mắt: Tiệm đồ cổ Duncan.
Mấy chữ cái mở đầu cũng cổ xưa như những chữ cái phía sau, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu sửa chữa tạm thời, cứ như thể nó vốn đã như thế ngay từ đầu.
Duncan nhíu mày, từ từ đi tới bên cạnh tủ kính, hắn nghiêng người về phía trước, mượn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính bẩn thỉu để quan sát khuôn mặt mình.
Đó đúng là một khuôn mặt xa lạ, không thuộc về thuyền trưởng u linh uy nghiêm lại u ám, mà là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, hốc mắt hõm sâu, mang theo vẻ mệt mỏi, thuộc về tà giáo đồ tên là Ron đã tắt thở trong cống thoát nước.
Duncan từ từ đứng thẳng người lên, hắn nghe thấy thành khu đang dần náo nhiệt ngay bên cạnh mình, tiếng chuông va chạm thanh thúy từ cửa hàng mở cửa vào sáng sớm ven đường truyền đến, tiếng chuông xe đạp và tiếng người qua đường nói chuyện dần dần tràn ngập khu phố, có người đi qua phía trước tiệm đồ cổ, đó dường như là hàng xóm sống sát vách, tiếng chào hỏi truyền vào tai Duncan:
"Chào buổi sáng, ngài Duncan -- Ngài xem báo hôm nay chưa? Thâm Hải giáo hội dường như đã phá hủy một cứ điểm tà giáo đồ rất lớn, đây thật là chuyện lớn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận