Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 55: Canh cơm tối

**Chương 55: Canh tối**
Vẻ mặt Vana không hề lộ ra chút bất ngờ nào, đương nhiên, điều này không qua mắt được Heidi. Vị "Bác sĩ tâm lý" thường xuyên hợp tác với giáo hội này lập tức đoán được gì đó từ phản ứng của vị thẩm phán quan.
Sau một thoáng do dự, nàng cẩn thận hỏi một câu: "Xem ra... Vấn đề đằng sau sự kiện lần này rất lớn?"
Vana khẽ gật đầu: "Vấn đề rất lớn."
Heidi suy nghĩ một chút, vừa thu dọn hòm thuốc của mình vừa nói nhanh: "Ngày mai ta được nghỉ, cả trận này có thể..."
"Cô Heidi à, có lẽ cô đã tạo thành liên hệ với chuyện này rồi." Vana nhìn Heidi, "Rất xin lỗi, nhưng bao gồm cả ta, tất cả những người có mặt tại hiện trường lúc đó đều đã phơi nhiễm một loại ô nhiễm nhận thức nào đó. Cô phát hiện vấn đề tâm thần trên người những tên tà giáo đồ kia, kỳ thực đã từng xảy ra với mỗi người chúng ta. Chẳng qua... Cảm tạ nữ thần phù hộ, chúng ta chịu ô nhiễm không sâu, cho nên lúc này mới tỉnh lại."
"...Chết tiệt, ta biết làm nghề này sớm muộn gì cũng gặp phải chuyện như vậy." Heidi rốt cuộc dừng động tác thu dọn hòm thuốc, nàng che trán. "Lúc trước thật sự nên nghe lời khuyên của cha ta, đi kế thừa sự nghiệp của ông ấy làm một nhà giám định đồ cổ, hoặc là nghe theo mẹ, đi trường công khu Thập Tự Nhai làm một giáo viên lịch sử cũng được... Như vậy còn an toàn hơn nhiều so với việc dính líu đến tà giáo đồ."
"Nghĩ thoáng một chút, ít nhất công việc của cô bây giờ đủ để cô duy trì cuộc sống thể diện ở thượng thành khu." Vana lắc đầu, trước mặt Heidi – người trạc tuổi mình và quen biết đã nhiều năm, thái độ của nàng có vẻ gần gũi hơn nhiều so với khi ở trước mặt cấp dưới. "Hay là nói một chút về những gì cô phát hiện đi, điều này có thể giúp ích cho giáo hội và tòa thị chính nắm chắc tình hình."
"...Kỳ thật rất đơn giản, một điểm rõ ràng không hài hòa." Heidi thở dài, nói ra manh mối mà mình móc ra được từ tiềm thức của những tên tà giáo đồ kia. "Trong đêm nghi thức hiến tế, một tế phẩm mất khống chế trước đồ đằng Thái Dương, và đảo ngược hiến tế thần quan chủ trì nghi thức. Mà căn cứ vào manh mối chúng ta phát hiện tại hiện trường, tên tế phẩm dẫn đến mất khống chế kia thực ra là một t·h·i thể đã từng bị hiến tế, hắn t·ử v·ong rồi sống lại, đi lên đài cao, đúng không?"
Vana gật đầu: "Đương nhiên, ta nhớ rất rõ ràng."
"Vậy vấn đề là... Nếu tế phẩm này đã bị hiến tế một lần, vậy tại sao lúc đó không một tên tà giáo đồ nào tại hiện trường nhận ra hắn? Phổ thông tà giáo đồ thì thôi đi, tại sao ngay cả bản thân thần quan kia cũng không nhận ra tế phẩm trước mắt không lâu trước đó đã từng bị chính mình tự tay hiến tế qua?"
Vana từ từ nhíu mày: "...Tà giáo đồ tại hiện trường trơ mắt nhìn tế phẩm từng bị hiến tế qua một lần trước đó không lâu lại xuất hiện trước mặt, nhưng không có bất luận kẻ nào phát giác ra dị thường... Trí nhớ của bọn hắn bị xuyên tạc, nhận thức bị bóp méo."
"Ngay cả chúng ta lúc đó cũng không phát giác được điểm rõ ràng không hài hòa này, phải không?" Heidi cười khổ xòe tay, "Trên thực tế, thậm chí cho đến một giờ trước, ta còn không ý thức được rằng mình lại bỏ qua chỗ hiển nhiên này. Mà cho đến bây giờ, ta mới từ miệng của cô biết được, tinh thần của chính ta đã từng chịu ảnh hưởng."
Vana trong lúc nhất thời không nói gì, quay người lại đối diện với tên tà giáo đồ vẫn đang trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.
Tên tà giáo đồ bị thôi miên kép bởi dược vật thần kinh liều cao và huân hương cường hiệu chỉ hơi rung nhẹ đầu, mờ mịt nhìn nữ nhân cao lớn trước mặt.
Vana đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Những tà giáo đồ này tàn sát lẫn nhau sau khi nghi thức mất khống chế, cũng là bởi vì nhận thức rối loạn à?"
"Đúng vậy, ta nhìn thấy một vài hình ảnh lấp lóe trong trí nhớ của bọn hắn." Heidi đáp, "Những hình ảnh này dường như in sâu ấn tượng vô cùng mạnh mẽ trong họ, khiến họ tin chắc rằng những người khác tại hiện trường nghi thức đã bị ác linh hoặc vật tương tự chiếm cứ, khống chế. Bọn hắn cũng không cho rằng mình đang tàn sát đồng bào, mà là cho rằng mình đang đuổi ác linh ra khỏi cơ thể của những đồng bào khác..."
"Điều này hơn phân nửa là bản năng linh hồn của bọn hắn đang cảnh báo – tà giáo đồ cũng là giáo đồ, đằng sau bọn hắn dù sao cũng có một Hắc Ám Thái Dương đang chúc phúc cho những người này. Khi nguy hiểm to lớn và quỷ dị xuất hiện, những giáo đồ tiếp nhận chúc phúc này rất có khả năng cảm giác được gì đó." Vana phân tích dựa trên kinh nghiệm, "Ảo giác điên cuồng kia của bọn hắn kỳ thật ít nhiều hé lộ chân tướng, đáng tiếc, những người bình thường không được huấn luyện này căn bản không hiểu được ý nghĩa của những cảnh báo, ngược lại còn rơi vào trạng thái cuồng loạn tập thể."
Heidi nhìn Vana vẻ mặt nghiêm túc, do dự mấy lần, cuối cùng nàng vẫn cẩn thận mở miệng: "Cho nên... Rốt cuộc phía sau chuyện này là thứ quái quỷ gì vậy? Còn tà môn hơn cả Viễn Cổ Thái Dương kia à?"
Vana suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: "Hay là đừng hỏi đến, Heidi, cô vẫn chưa dính líu sâu đến chuyện này, nhưng nếu tìm hiểu sâu hơn nữa, một số liên hệ không thể cắt đứt chỉ sợ sẽ được thiết lập."
"Được rồi, nếu ngay cả cô – vị thẩm phán quan này còn nói như vậy, vậy ta vẫn nên bảo vệ mạng nhỏ của mình thì hơn." Heidi vừa nói, vừa xách hòm thuốc đã thu dọn xong, "Ta thật sự muốn cho mình nghỉ ngơi một chút... Yên tâm, không phải trốn đâu, hai ngày nữa Hải Dương Bảo Tàng có một buổi triển lãm, ta vẫn rất hứng thú."
Vana gật đầu: "Tham quan Hải Dương Bảo Tàng là một cách tốt để thả lỏng tâm tình, nữ thần chúc phúc cũng tràn đầy trong những vật phẩm triển lãm kia."
Heidi cười cười, cầm hòm thuốc đi về phía cửa ra vào, nhưng ngay khi chuẩn bị đẩy cửa rời đi, nàng lại đột nhiên dừng lại, quay đầu không yên tâm nhìn Vana: "Ta nói... Ô nhiễm thật sự đã biến mất rồi chứ?"
"Yên tâm đi, đương nhiên biến mất rồi." Vana bất đắc dĩ buông tay, "Chúng ta chỉ là có chút tàn lưu mà thôi, cô đã ở trong Thánh Đường tĩnh mịch dưới mặt đất này lâu như vậy, nữ thần chúc phúc sớm đã dọn dẹp sạch sẽ ảnh hưởng mà cô nhận phải rồi."
"Vậy ta an tâm rồi." Heidi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa lớn ra, "Vậy lần sau gặp, thẩm phán quan Vana."
Vana đưa mắt nhìn nữ sĩ Heidi rời khỏi phòng.
Mà bên cạnh nàng, tên tà giáo đồ Thái Dương bị huân hương cường hiệu và dược tề thần kinh làm cho ngơ ngơ ngác ngác cũng hé mở mắt, mờ mịt nhìn chăm chú vào Vana.
Dược tề do văn minh hiện đại chế tạo, huân hương lưu truyền từ thời cổ đại, hoàn cảnh Thánh Đường tĩnh mịch, Thái Dương "chúc phúc" ăn sâu trong linh hồn – những lực lượng này hỗn loạn, dây dưa, hội tụ, tạo ra ảnh hưởng vi diệu trong cơ thể tà giáo đồ.
Trong đôi mắt của tên tà giáo đồ, phản chiếu thân ảnh mơ hồ của Vana.
Hắn nhìn thấy vị thẩm phán quan này đứng phía trước, dáng người thẳng tắp và kiên định.
Hắn nhìn thấy một bóng mờ mơ hồ đứng sau lưng Vana, đó là huyễn tượng gần như trong suốt, xung quanh huyễn tượng còn bùng cháy ngọn lửa màu xanh lục âm u.
Huyễn tượng cao lớn này đứng yên sau lưng Vana, mặt không biểu cảm đứng đó.
. . .
Duncan mặt không biểu cảm ngồi trong phòng hải đồ, nhìn Alice hình người bận rộn trước mặt mình.
Nàng bưng tới một cái khay lớn, trên khay có bộ đồ ăn bằng sứ sáng loáng, còn có một bát lớn canh nóng hổi.
Nghe có vẻ như là canh cá.
Rõ ràng, sau khi làm quen thêm một bước với hoàn cảnh trên Thất Hương Hào, vị tiểu thư hình nhân này lại nảy ra ý tưởng mới, muốn "dùng phương thức của chính nàng làm chút gì đó cho thuyền trưởng".
"Cơm tối?" Duncan tò mò nhìn hình nhân, nhìn đối phương bày bộ đồ ăn và canh cá ra trước mặt mình, "Sao ngươi đột nhiên nghĩ đến làm cái này?"
"Ta đã thu dọn xong kho nguyên liệu nấu ăn của phòng bếp, sau đó nhìn thấy... thịt cá trong thùng." Alice vẻ mặt tươi cười, mang theo thần sắc tự hào, "Trên thuyền có rất nhiều việc ta đều không giúp được gì, nhưng nấu cơm chắc là có thể, về sau ta sẽ nấu cơm cho ngài."
"Có lòng như vậy là chuyện tốt." Duncan cũng không biết đánh giá thế nào về hình nhân kỳ quái này, chỉ là đối mặt với nụ cười chân thành của Alice thì dù ai cũng không tiện từ chối. Hắn chỉ là có chút hiếu kỳ, "Nhưng làm một hình nhân, ngươi biết nấu cơm à?"
"Ta có thể học mà, cảm giác vẫn rất đơn giản." Alice đương nhiên nói, "Những thứ cơ bản nhất có thể hỏi tiên sinh dê rừng một chút là được. Lúc trước hắn đã nói với ta rất nhiều, rất nhiều chuyện nấu ăn..."
Duncan mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn đầu dê rừng ở bên cạnh, lại liếc nhìn Alice.
Một cái mộc điêu, một cái hình nhân không rõ chất liệu, hai thứ cộng lại còn không ghép nổi một bộ hệ tiêu hóa, vậy mà còn tụ tập lại nghiên cứu nấu ăn. Một kẻ dám dạy, một kẻ là thực sự dám nghe?
Hắn cũng không biết mình nên mang tâm trạng gì, chỉ cầm thìa khuấy bát canh cá, tự nhủ ít nhất thì thứ này ngửi có mùi vị đúng, thế nhưng, một giây sau, động tác của hắn liền cứng đờ.
Trầm mặc một lát, hắn đưa tay vớt ra từ trong bát canh một sợi tóc dài màu trắng bạc.
"Tóc của ngươi rơi vào rồi." Duncan nói mà không có chút biểu cảm.
"A, ta không phải làm rơi tóc vào." Alice lập tức xua tay, "Đầu ta rơi vào... Nhưng ngài yên tâm, ta lập tức vớt lên ngay, không cần người hỗ trợ!"
Duncan: "...?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận