Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 71: Trong khe cống ngầm tụ tập

**Chương 71: Tụ tập trong cống ngầm**
Ngay khi Duncan lấy ra Thái Dương Hộ Phù, hiện trường liền im lặng trong vài giây – câu "người một nhà" của hắn bình thản trôi nổi trong không khí, mang đến mười mấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa cẩn thận cùng nhìn nhau, sau đó, kẻ mới nãy trông như tiểu đầu mục, nam nhân cao gầy kia đột nhiên hạ giọng, gấp rút nói: "Mau cất đi! Coi chừng có tai mắt của giáo hội ở gần!"
Bùa hộ mệnh này thật sự có tác dụng? Thứ này trong đám Thái Dương giáo đồ lại có sức thuyết phục đến vậy sao?
Duncan mừng thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ thần bí, nửa che khuôn mặt không biểu cảm, vừa thu lại bùa hộ mệnh vừa chậm rãi nói: "Nếu gần đây thật sự có tai mắt của giáo hội, thì một đám người các ngươi tụ tập cùng một chỗ còn bắt mắt hơn bùa hộ mệnh của ta."
Hắn vừa dứt lời, đối diện liền có một nam nhân râu ria xồm xoàm vô thức mở miệng: "Không đâu, chúng ta tụ tập cùng lắm chỉ dẫn quan trị an tới, coi như nhiễu loạn trị an xã hội..."
"Im miệng!" Thủ lĩnh cao gầy kia lập tức quát dừng thủ hạ lắm mồm, ngay sau đó, ánh mắt liền rơi vào người Duncan, "Đây là cẩn thận cần thiết – dù sao tòa thành thị này hiện tại rất không an toàn. Ngươi đi tới, đừng có cử động thừa thãi."
Duncan thản nhiên đi về phía đối diện, đối phương thì từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ hắn, nhìn hồi lâu sau, nam nhân cao gầy mới thấp giọng hỏi: "Ngươi là tín đồ ở tại tòa thành này?"
Duncan nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vâng."
Nguyên chủ nhân của thân thể này đúng là ở trong thành, hắn hiện tại cũng ở trong thành, đối với những vấn đề rõ ràng này, hắn quyết định nói thật.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, tìm cách trà trộn vào đám tà giáo đồ này, sau đó xem có thể nghe ngóng được tin tức gì không, không bại lộ thì nghe nhiều hỏi nhiều, bại lộ thì để Aie biến thân tiễn bọn chúng về chầu trời.
Nam nhân cao gầy không hề phát giác "giáo hội đồng bào" trước mắt này đang có suy nghĩ nguy hiểm gì, mà lại hỏi tiếp: "Theo ta được biết, Thâm Hải giáo hội vài ngày trước tập kích..."
"Trong cống thoát nước sân hội nghị, lúc ấy ở đó đang tiến hành một lần thái dương tế tự, nghi thức mất kiểm soát, chúng ta tổn thất rất nhiều người – nhưng ta trốn thoát, " Duncan không chút gánh nặng trong lòng nói, đồng thời chú ý phản ứng của những Thái Dương giáo đồ xung quanh, hắn có thể cảm giác được bầu không khí căng cứng trên thân những người này rõ ràng đã dịu lại, mà chỉ có tiểu đầu mục cao gầy trước mặt hắn vẫn duy trì cẩn thận, "Cùng ta trốn tới còn có ba người, nhưng chúng ta đi lạc nhau, hiện tại ta hoàn toàn không liên lạc được với giáo hội – thẳng đến khi gặp các ngươi, thái dương đã chỉ dẫn cho ta."
Nam nhân cao gầy ừ một tiếng, không tỏ ý kiến, ngay sau đó, ánh mắt liền rơi vào bờ vai Duncan: "Đây là cái gì?"
"Sủng vật ta nuôi, " Duncan thuận miệng nói, "Nhìn không ra à? Chính là một con bồ câu bình thường."
Aie đúng lúc lắc đầu, phát ra tiếng "ục ục" vang dội.
"Con bồ câu này giọng thật lớn..." Nam nhân cao gầy tựa hồ rốt cục buông lỏng cảnh giác, đại khái tiềm thức cũng cảm thấy đám gia hỏa giáo hội tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật kia không có thói quen đội chim chạy loạn khắp thành, hắn khẽ gật đầu, "Đi theo ta, ở bên ngoài nói chuyện không an toàn."
Duncan lập tức thở phào trong lòng, hắn cảm thấy bước đầu tiên trà trộn hình như đã thành công.
Sau đó, hắn đi theo sau lưng đám tà giáo đồ này, theo bọn hắn đi về phía sâu trong hẻm nhỏ.
Con hẻm này còn sâu hơn hắn tưởng tượng, nó tựa hồ thông hướng nội địa âm u, bị lãng quên nhất của khu thành lụi bại này, một đám tà giáo đồ mang theo Duncan bảy lần quặt tám lần rẽ, trên đường trải qua những ống dẫn hệ thống cũ kỹ không ngừng phun ra hơi nước, xuyên qua những con đường nhỏ nước bẩn chảy ngang, cuối cùng lại vòng vào một khu kiến trúc cũ nát thấp bé, mà càng đi sâu vào bên trong, bộ mặt càng thêm âm u, tàn phá của tòa hơi nước chi đô phồn hoa này càng được triển lộ không thể nghi ngờ trước mặt Duncan.
Hắn vốn tưởng rằng nơi ở của mình và Nina đã là tầng lớp dưới chót của tòa thành thị này, nhưng bây giờ hắn đột nhiên ý thức được, thì ra tiệm đồ cổ tiêu điều kia không ngờ đã là "nơi thể diện" trong hạ thành khu.
Đa số những căn phòng cũ nát hai bên đường đều âm u, tử khí, nhìn qua đã bị bỏ hoang một thời gian, nhưng số ít phòng ốc trong bóng tối lại phảng phất có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, hoặc chết lặng hoặc âm trầm, tựa hồ có những kẻ vô gia cư trốn ở khu thành bị lãng quên này, lạnh lùng nhìn những vị khách không mời mà đến xâm nhập nơi đây.
Nhưng cuối cùng, những ánh mắt thâm trầm này đều nhanh chóng thu lại – nam nhân cao gầy mang theo mười mấy người hiển nhiên đủ để những kẻ lưu lạc trong căn nhà nhỏ bé nơi đây còn e ngại.
"Nhìn thấy không, đây chính là thành bang phồn vinh nhất trên Vô Ngân Hải, Prand, " nam nhân áo đen ban đầu gây chú ý với Duncan kia lẩm bẩm, tựa hồ là nói một mình, lại hình như nói cho Duncan nghe, "Nơi nào cũng như vậy, Lensa cũng vậy, Lãnh Cảng cũng vậy, thậm chí tòa Khinh Phong cảng của các Tinh Linh, nơi được ca ngợi là cõi yên vui của hòa bình và công chính kia cũng vậy... Bọn chúng tuyên bố cái gọi là thái dương công bình chiếu rọi thế giới, mang đến quang minh trật tự cho vạn vật, nhưng trong những khe cống ngầm này còn có bao nhiêu ánh nắng để mà nói?"
Duncan không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, hắn nhìn thấy hơi nước từ thượng thành khu và công nghiệp thành khu tràn tới cùng những đường ống nhiên liệu ngang dọc trên đỉnh kiến trúc, van lớn cùng kết cấu ép giống như những con cự thú sặc sỡ chiếm cứ đỉnh đầu những kiến trúc cũ nát thấp bé xung quanh, ánh nắng xuyên qua khe hở của những đường ống này rơi xuống, khiến nước bẩn giữa các công trình kiến trúc tản ra mùi thối khó ngửi.
Những nước bẩn kia phần lớn là hơi nước từ đường ống phụ cận rò rỉ ra ngưng tụ mà thành, theo sự vận hành của thành thị, những nước bẩn này hỗn tạp hóa chất của nhà xưởng, tích tụ ngày qua ngày trong hạ thành khu.
Không cần ở trong thành thị này bao lâu, Duncan nhìn một chút cũng có thể đoán được đại khái loại "mủ nhọt thành thị" này xuất hiện như thế nào.
Duncan lặng lẽ nhìn nam nhân áo đen phẫn nộ bất bình kia một chút, biểu lộ vẫn lạnh nhạt.
Bị dòng dõi của thái dương mê hoặc cũng được, bị cuộc sống ác liệt bức bách cũng được, những tà giáo đồ này sinh ra xác thực có nguyên do của nó – nhưng vậy thì sao chứ?
Những tà giáo đồ tự nhận bị thành bang bức bách mà không thể không sống trong khe cống ngầm này cuối cùng vẫn đến hạ thành khu, đi bắt những dân nghèo không nơi nương tựa làm người sống hiến tế - trong hang động kia có vô số người quần áo tả tơi, nhưng không có một ai là người thể diện ở thượng thành khu.
Là một "người ngoại bang" còn chưa đủ hiểu rõ thế giới này, Duncan cảm thấy mình không cần thiết đánh giá quá nhiều về tòa thành bang này, nhưng ít ra là một kẻ từng là tế phẩm, hắn cảm thấy những tà giáo đồ này thật không phải thứ tốt đẹp gì.
Trong im lặng, hắn cuối cùng đã tới cứ điểm của những tà giáo đồ này.
Cứ điểm ở dưới mặt đất của một nhà máy bị vứt bỏ.
Những tà giáo đồ chui rúc trong khe cống ngầm này, dường như luôn có cách tìm được cống ngầm thích hợp, cải tạo thành căn cứ của chúng, hoặc là tòa hơi nước chi đô phồn hoa này vốn có vô số cống ngầm, thích hợp để phát sinh một chút thứ dơ bẩn, độc hại.
Một đám người vượt qua bức tường viện nửa đổ sụp bên ngoài nhà máy, mở ra cửa sắt thông xuống kết cấu dưới mặt đất, Duncan vốn còn định quan sát tỉ mỉ tình hình trong nhà máy kia, thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của mình đối với "thời đại hơi nước", kết quả lại không tìm được cơ hội, hắn trực tiếp được đưa tới một cầu thang nghiêng thông xuống dưới mặt đất, cũng đi tới "trụ sở bí mật" của đám tà giáo đồ.
Nơi này từng có lẽ là nhà kho của nhà máy, cũng có thể là loại công trình phòng máy móc, nhưng bây giờ hiển nhiên đã bị dọn sạch, trong không gian rộng lớn như vậy chỉ còn lại hệ thống ống dẫn trên nóc nhà cùng những cột đèn gas đã không thể thắp sáng trên vách tường – không gian hắc ám rất nguy hiểm, ngay cả tà giáo đồ cũng biết điểm này, cho nên bọn hắn đốt những ngọn đèn dùng dầu cá voi làm nhiên liệu ở các nơi dưới đất, mà dưới ánh sáng do số lượng lớn ngọn đèn mang tới, Duncan nhìn thấy lại có mười tà giáo đồ khác tụ tập ở đây.
Sau khi giáo hội trọng thương một chỗ tế đàn, lại còn có nhiều Thái Dương tín đồ tụ tập cùng một chỗ như vậy? Những tà giáo đồ này từ đâu xuất hiện? Chẳng lẽ lại giống nấm mốc, phàm là có cống ngầm liền tự mọc ra?
Duncan hơi kinh ngạc nhìn bóng người tụ tập trong tầng hầm rộng lớn này, mà những tà giáo đồ kia cũng hiếu kỳ lại cảnh giác nhìn hắn, kẻ xa lạ đột nhiên xuất hiện, sau đó nam nhân cao gầy kia lại đi tới, mấy tên giáo đồ nhìn có vẻ cường tráng, cao lớn theo sát phía sau, đứng xung quanh Duncan.
Duncan nhíu mày: "Thế nào, sau khi đi vào còn phải soát người lần nữa sao? Ta không biết có quy củ này."
"Nếu ngươi thật sự là tai mắt của giáo hội, soát người cũng vô dụng, " nam nhân cao gầy nói, lấy từ trong ngực ra một thứ bằng vải, đưa cho Duncan, "Thả lỏng, một lần nghiệm chứng nghiêm ngặt hơn mà thôi, chỉ là cẩn thận cần thiết – chúng ta những năm này vì đủ loại nguyên nhân đã tổn thất rất nhiều đồng bào. Cầm lấy nó, sau đó cùng ta niệm."
Duncan nhìn thoáng qua vật đối phương đưa tới, nhìn thấy đây chính là một miếng vải bẩn thỉu, thậm chí giống như là thứ được xé xuống từ quần áo cũ, mặt ngoài còn có vết bẩn màu nâu đen, phảng phất máu khô.
Đây là một loại đạo cụ khác của Thái Dương tín đồ bọn họ dùng để nghiệm chứng đồng bào?
Duncan kinh ngạc trong lòng, cảm thán đây thật không hổ là một đám nhân sĩ chuyên nghiệp suốt ngày bị đuổi giết, sức chiến đấu mặc dù không thấy rõ, nhưng kỹ năng phòng thẩm thấu bên ngoài, phòng nội ứng bên trong này đúng là điểm đầy.
Sau đó, hắn nhận lấy vật đối phương đưa tới, cũng nghe thấy nam nhân cao gầy kia bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Lấy nhật chi danh, duy nguyện chủ hào quang rọi khắp..."
Duncan nghe xong lập tức cảm thấy hết sức quen tai – không lâu trước đó, hắn mới nghe một tà giáo đồ nhắc với mình những lời này!
Tà giáo đồ kia còn tặng hắn một cái bùa hộ thân.
Duncan bất động thanh sắc, vung tay, ngọn lửa xanh lục không ai phát giác được lập tức rót vào miếng vải nhìn như bình thường trong tay hắn, sau đó hắn xụ mặt, học theo nam nhân cao gầy trước mặt, đọc theo một lần mấy câu đảo từ kia.
Miếng vải phảng phất từng ngâm dấu máu kia đàng hoàng ở trên tay hắn, nhìn không có chút phản ứng nào.
Nam nhân cao gầy nhìn chằm chằm miếng vải, thật lâu sau, hắn rốt cục khẽ gật đầu, vừa đưa tay thu hồi miếng vải từ trong tay Duncan vừa khẽ cười nói: "Hoan nghênh trở lại vinh quang của chủ, đồng bào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận