Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 130: Ngươi hung danh không ai không biết không người không hay

**Chương 130: Hung danh của ngươi không ai không biết, không người không hay**
"Vô ý mạo phạm." Thân ảnh kia mở miệng, mà cơ hồ ngay khi thân ảnh này vừa lên tiếng, Sherry đột nhiên nghe được từ một nơi nào đó không rõ truyền đến một tiếng "Oanh" – đó là tiếng nổ hư ảo, không tồn tại trong giấc mộng này, cũng không tồn tại trong đoạn ký ức này, nó trực tiếp nổ tung trong đầu nàng, mà cùng với tiếng nổ này, ngọn lửa đang bùng cháy và tiếng la hét cuồng loạn của đám người ở phía xa liền tan biến trong nháy mắt.
Toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Một giây sau, Sherry phát hiện thân thể mình đã thay đổi – nàng khôi phục lại dáng vẻ năm 17 tuổi, trên người không còn là bộ váy ngủ quen thuộc trong trí nhớ, mà đã biến thành bộ quần áo màu đen mà nàng thường mặc hàng ngày, cánh tay bị U Thúy Liệp Khuyển thôn phệ cũng đã khôi phục nguyên vẹn không biết từ lúc nào – một sợi xích đen kịt kéo dài từ cánh tay nàng, ở cuối sợi xích, A Cẩu tựa như đang ngủ say, lặng lẽ nằm sấp ở một góc phòng, ánh sáng đỏ nhạt trong hốc mắt nó lúc sáng lúc tối.
Sherry lập tức ngồi dậy, kinh ngạc và khẩn trương nhìn thân ảnh đang ngồi trên giường kia.
Nàng không biết thân ảnh này là ai, nhưng nàng biết, có một nhân vật mạnh mẽ đã trực tiếp xuyên thấu qua nguyền rủa thâm sâu, xâm nhập vào giấc mơ của nàng.
Ngay cả nàng, "chủ nhân giấc mơ" này, cũng không thể sớm phát giác ra đối phương, điều này cho thấy kẻ xâm nhập đã là một tồn tại mạnh mẽ đến mức căn bản không có cách chống lại.
"Ngươi... Ngươi là ai?!"
Duncan từ từ đứng lên, ở phương diện ý thức trong thế giới này, hắn bày ra tư thái nguyên bản của mình khi làm "thuyền trưởng Duncan", chiều cao cực kỳ áp bức khiến Sherry vô thức lùi lại nửa bước.
"Ngươi chưa từng thấy ta trong bộ dạng này, phản ứng này rất bình thường." Duncan trầm giọng nói, "Ta phát giác được ngươi đang gặp ác mộng, nên đến xem thử."
"Phát giác được... đến xem thử..." Sherry có chút hoang mang chớp mắt mấy cái, rồi dần dần phản ứng lại, "Chờ một chút, ngài là..."
"Nhận thức lại một lần đi, ta là Duncan." Người đàn ông u ám mà uy nghiêm nở một nụ cười, "Duncan · Abnomar."
Hắn nói ra tên của mình, bởi vì hắn không lo lắng Sherry sẽ có gan đem chuyện này nói ra – dù cho nàng thật sự hồ đồ, thì U Thúy Liệp Khuyển kia cũng sẽ đủ thức thời để khiến nàng đem chuyện này vĩnh viễn chôn chặt trong bụng.
"Duncan... Duncan tiên sinh? Ngài là Duncan tiên sinh?!" Sherry kinh ngạc mở to hai mắt, một cảm giác tim đập nhanh lặng lẽ tràn ngập trong lòng, nhưng ngay sau đó nàng lại có chút hoang mang, "Nhưng ngài không phải tên là Duncan · Strain sao? Abnomar là gì?"
Duncan: "..."
Phản ứng của cô nương này lập tức khiến hắn có chút không biết nói gì, rùng mình hai giây mới lộ ra biểu cảm cổ quái: "Ngươi... chưa từng nghe qua cái tên này?"
Sherry nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu: "Không có."
Sau đó nàng lại lập tức phản ứng lại, mặt mày sợ hãi: "Ta... lẽ nào nên nghe qua cái tên này sao?"
Duncan đột nhiên nhận ra cô gái này thực sự chưa từng nghe qua danh hiệu "Vô Ngân Hải di động thiên tai", phản ứng của nàng không thể giả được, xem ra mặc kệ hung danh của thuyền trưởng Duncan có uy h·á·c·h đến đâu, cũng không ngăn được việc có một số người có nhận thức hạn hẹp, chỉ là điều này cũng thực sự khiến hắn có chút nản lòng, cũng không nhịn được hỏi một câu: "Ngươi là người mù chữ à?"
Không ngờ Sherry lại thật sự cúi đầu không lên tiếng.
"Được rồi, điều này không quan trọng." Duncan vừa thấy phản ứng này của đối phương liền trực tiếp kết thúc chủ đề trước mặt, ngay sau đó ánh mắt liền chậm rãi đảo qua căn phòng nhỏ bé này, mà lúc này sự huyên náo và biển lửa trên đường phố bên ngoài đều đã lắng xuống, tựa như một vở kịch vội vàng kết thúc, chỉ còn lại ánh sáng đỏ sậm hỗn độn tràn ngập ngoài cửa sổ, Duncan nhìn Sherry, biểu lộ trầm tĩnh, "Đây là trải nghiệm của ngươi năm đó, đúng không?"
Sherry vẫn cúi đầu: "... Vâng."
"... Ta vốn không có ý nhìn trộm, nhưng trong quá trình tiến vào nơi này lại phát hiện ra bí mật của ngươi." Duncan tỏ thái độ rất thành khẩn, "Thật xin lỗi."
Sherry lại kinh ngạc, nàng hoàn toàn không ngờ tới tồn tại đáng sợ như Tà Thần này lại đang xin lỗi mình, trong đầu hỗn loạn nhanh chóng biến thành mồ hôi lạnh, nàng cuống quít lùi lại hai bước: "Không... không, không sao cả, sao ngài có thể xin lỗi ta..."
"Bất luận thế nào, nhìn trộm giấc mơ của nữ sĩ là không lễ phép – cho dù là nữ sĩ "nhỏ" như ngươi." Duncan mỉm cười, sau đó ánh mắt liền rơi vào U Thúy Liệp Khuyển, "Khi nào thì nó mới tỉnh?"
"Ta không biết..." Sherry có chút luống cuống, nàng nhìn A Cẩu đang ngủ say, "Ác mộng này chưa bao giờ xuất hiện loại biến hóa này, ta không..."
Nàng vừa nói được một nửa, liền nghe thấy tiếng va chạm rất nhỏ của cốt phiến từ trong cơ thể A Cẩu truyền ra, ngay sau đó A Cẩu trước đó còn đang trong trạng thái ngủ say liền hơi rùng mình, đôi mắt trống rỗng kia dần sáng lên, một giây sau, con cự khuyển đáng sợ này liền đột nhiên đứng dậy.
Có lẽ là ảnh hưởng từ ác mộng trước đó vẫn còn, Sherry lại vô thức lùi lại nửa bước, nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng lại, bước tới bên cạnh A Cẩu.
"Sherry." A Cẩu rốt cuộc dần dần tỉnh táo lại, nó đột nhiên chú ý tới căn phòng xung quanh, ánh mắt trong nháy mắt liền rơi vào cánh tay Sherry, trong giọng nói mang theo vẻ bối rối, "Ta..."
"Không sao, chỉ là ác mộng thôi." Sherry mỉm cười, chủ động ôm lấy cái đầu to lớn và xấu xí của A Cẩu: "Ngươi cũng gặp ác mộng."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." A Cẩu lại chỉ không ngừng nhỏ giọng lặp lại, sợi xích kết nối giữa nó và Sherry phát ra tiếng ào ào, "Có đau không? Có phải rất đau không..."
Sherry có chút khó chịu quay đầu: "Đừng nói nhảm nữa... Có người ngoài đang nhìn kìa..."
"Người ngoài?" A Cẩu kinh ngạc một chút, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có một người, ngay sau đó, nó liền nhìn rõ dáng vẻ của Duncan, nhìn thấy bộ đồng phục thuyền trưởng trên người đối phương, cùng với khuôn mặt u ám uy nghiêm kia, mà quan trọng hơn là, trong tầm mắt của nó còn có thể nhìn thấy ngọn lửa u lục dày đặc phiêu phù sau lưng Duncan.
"Ngọa Tào!" A Cẩu đột nhiên kêu lên một tiếng, một giây sau phản xạ có điều kiện giống như đem Sherry đẩy ra phía sau mình, nó dùng thân thể to lớn chắn giữa Sherry và Duncan, toàn thân cốt phiến của nó đều đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía Duncan, "Là... là u linh thuyền trưởng kia?!"
Duncan vừa thấy phản ứng này của đối phương liền nhíu mày: "Sherry không biết bộ dạng này của ta, ngươi ngược lại nhận ra?"
"A Cẩu?" Sherry cũng ngay sau đó kịp phản ứng, "A Cẩu ngươi đã gặp hắn?"
"Còn cần gặp qua sao? Những U Thúy Ác Ma gặp qua hắn lúc này cơ bản đều đã bị đưa vào á không gian!"
Khói đen trong cơ thể A Cẩu phập phồng không ngừng, ngữ khí mang theo hoảng sợ, "Thiên tai di động trên Vô Ngân Hải... Hắn tại sao lại ở trong giấc mơ của ngươi?!"
"Vô Ngân Hải di động thiên tai?" Sherry vẫn còn mơ hồ, "Sao ta chưa từng nghe ngươi nói qua chuyện này..."
"Nói nhảm! Ta còn rất nhiều thứ chưa nói với ngươi – trên thế giới có nhiều thiên tai, làm sao có thể nói hết được, mà lại dưới tình huống bình thường ai có thể ngờ được ngươi sẽ gặp một u linh thuyền trưởng trên lục địa chứ!"
Sherry ngẩn người, nàng dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng Duncan lại đột nhiên phá vỡ sự im lặng – hắn lẳng lặng nhìn U Thúy Liệp Khuyển đang như lâm đại địch: "Ta cho rằng chỉ có người ở thế giới hiện thực mới sợ ta như vậy, không ngờ mình ở giữa đám U Thúy Ác Ma cũng có được danh tiếng này."
A Cẩu có chút lùi lại nửa bước, vừa duy trì trạng thái phòng ngự hết sức tập trung vừa mở miệng: "Ngài đừng đánh giá thấp bản thân – hung danh của ngài từ U Thúy Thâm Hải đến thế giới hiện thực không ai không biết, không người không hay, ngay cả những U Thúy Ác Ma không có tâm trí cũng biết theo bản năng lẩn tránh Thất Hương Hào của ngài... Nói thật, cũng chính là U Thúy Ác Ma bọn họ không có tâm, nếu không chỉ sợ ngay cả Hôi Tẫn Kỵ Sĩ trên Khủng Ma Hào bọn họ đều phải xăm hình ngài lên lưng để tăng thêm lòng dũng cảm..."
Duncan nghĩ nghĩ, hoài nghi đối phương có lẽ đang nịnh hót mình – dùng cách nịnh hót mà nó cho là đúng.
Mà cùng lúc đó, Sherry cũng nghe được tiếng chó con thì thầm – trong kết nối tinh thần được tạo dựng thông qua xiềng xích, âm thanh thì thầm này chỉ có nàng mới có thể nghe được: "Sherry, một lát nữa ta sẽ tìm cách quấn lấy bóng ma này, ngươi cố gắng tỉnh lại, đối phương hẳn là chỉ là một hình chiếu tinh thần, ta có thể quấn lấy hắn một lúc, ngươi chỉ cần có thể thoát khỏi giấc mơ này, đối phương sẽ không đuổi kịp..."
Sherry lập tức không kịp phản ứng – hoặc là nói suy nghĩ của nàng và A Cẩu căn bản không cùng tần số: "A, vậy sau đó thì sao?"
A Cẩu gấp rút nói: "Sau đó ngươi nhanh chóng đi đến căn phòng kế bên, tìm vị đại nhân vật kia cầu cứu – cứ nói ngươi bị Thất Hương Hào quấn lấy, ngôn từ khẩn thiết một chút, thậm chí chủ động yêu cầu làm thân thuộc của đối phương để cầu che chở cũng được, lúc này không thể lo lắng nguy hiểm hay không nguy hiểm, so với việc bị Thất Hương Hào xé nát rồi kéo vào á không gian, thì biến thành thân thuộc của một vị Tà Thần á không gian, ít nhất người sau vẫn còn miễn cưỡng tính là còn sống."
Sherry không phản ứng chút nào.
"Sherry?" A Cẩu càng lo lắng, "Sherry ngươi đừng ngây người! Mau thừa dịp giấc mơ này bị quấy nhiễu, tìm cách tỉnh lại! Để đại lão ra tay đối phó đại lão mới là cách duy nhất..."
A Cẩu nói đến một nửa, Sherry rốt cục trong kết nối tinh thần đáp lại nó:
"A Cẩu... hai đại lão mà ngươi nói, hình như là cùng một người..."
A Cẩu: "....?"
Cuộc trò chuyện trong kết nối tinh thần chỉ cần trong nháy mắt.
U Thúy Liệp Khuyển có chút ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt của nó, vị u linh thuyền trưởng chấp chưởng linh thể chi hỏa kia chỉ lẳng lặng nhìn bên này, nở nụ cười lạnh lẽo và hắc ám như á không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận