Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 624: Sụp đổ bắt đầu

Chương 624: Bắt đầu sụp đổ
Taran · Aiur cảm thấy âm thanh non nớt nhưng lại chói tai kia gần như đục xuyên qua linh hồn của mình.
Liền phảng phất có một luồng sức mạnh vô hình đang xé rách suy nghĩ của hắn, một tâm trí khổng lồ đang trùng kích ký ức của hắn, tiếng rít gào kia vượt qua thời không cùng khái niệm vĩ độ, tại mỗi một giai đoạn trong cuộc đời hắn có thể nhớ lại được lặp đi lặp lại vang vọng, mặc dù chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, nhưng vẫn gấp 10 lần, gấp trăm lần vượt qua thống khổ cùng hỗn loạn mà hắn cảm nhận được khi uống Huyết Nha dược tề.
Sau đó, hắn liền cảm giác được toàn bộ Vô Danh Giả Chi Mộng bắt đầu sụp đổ, gió đang gầm thét, đại địa đang xé rách, hài cốt của Thế Giới Chi Thụ ở phía xa đang nhanh chóng đổ sụp, rừng rậm ánh kéo ở nơi càng xa xôi cũng giống như trọng lực đảo ngược mà nứt ra, cuộn lên, mà tất cả những điều này lại chìm vào trong bóng tối chỉ trong vài giây, hắn ý thức được mộng cảnh tan rã, ngay sau đó lại ý thức được sự tồn tại của thế giới hiện thực, ánh đèn xuất hiện ở cuối bóng tối kia, phảng phất xoay tròn chảy xuôi như vòng xoáy ở trên vách tường đối diện, rồi cũng dần dần ổn định lại, sau đó, hắn nghe được xung quanh có âm thanh của người khác ——
Hắn tỉnh lại, tỉnh lại trong thế giới hiện thực vào lúc sáng sớm.
Tất cả mọi người đang thức tỉnh.
"Đã xảy ra chuyện gì... Vô Danh Giả Chi Mộng sao lại đột nhiên sụp đổ?"
"Không biết, tựa như là nổi lên một trận cuồng phong... Ta chỉ nhớ rõ đại địa ở phía xa đang cuộn ngược lại..."
"Có ai bị thương không? Mọi người có ở đây không? Bây giờ là lúc nào?"
Có người ở gần đó nói chuyện với nhau, nghe vào mang theo vẻ mờ mịt, tình huống dường như hỗn loạn tưng bừng.
Taran · Aiur cố gắng chống lại cơn đau nhói bén nhọn trong đầu —— ảnh hưởng do tiếng rít gào trước đó tạo thành theo hắn thức tỉnh mà đi tới thế giới hiện thực, hiện tại hắn cảm giác mình đau đầu như thể thật sự muốn đột tử vậy —— sau đó, cảnh tượng điên cuồng xoay tròn trước mắt hắn mới rốt cục dần dần ổn định lại.
Hắn phát hiện mình đang ngồi ở góc tường trên chiếc giường thấp, xung quanh là những thủ vệ tri thức đang nhanh chóng tỉnh lại và cố gắng tìm hiểu tình thế.
Rèm cửa cách đó không xa đã bị người kéo ra, ánh nắng sáng sớm đang dọc theo nóc nhà khu ngã tư thành thị tràn tới, trên đường phố bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe được một chút tiếng vang.
Taran · Aiur vịn trán, từ từ đứng dậy từ góc tường, suy nghĩ của hắn vẫn rất hỗn loạn, nhưng sau khi nghe được những thủ vệ tri thức xung quanh nói chuyện với nhau, hắn vẫn cố gắng chống đỡ lên một chút tinh thần: "Có lẽ có liên quan đến âm thanh mà ta nghe được cuối cùng..."
Rốt cục có người chú ý tới trạng thái hỏng bét của vị đại học giả này, một vị thủ vệ tri thức bên cạnh vội vàng bước tới, kịp thời đỡ lấy Taran · Aiur sắp ngã xuống: "Ngài nói cái gì?"
"Ta cảm thấy mình có thể đã tiếp xúc đến ý thức của Celantis, nhưng..." Taran · Aiur nhíu mày nói, nhưng mới nói được một nửa liền đột nhiên dừng lại, sau đó cau mày nhìn về một vị trí nào đó trong phòng, "... Ted · Lille các hạ chưa trở về sao?!"
Những người khác trong phòng dường như lúc này mới kịp phản ứng, mấy ánh mắt trong nháy mắt tập trung vào chiếc ghế ở giữa.
Đó là chiếc ghế mà Chân Lý Thủ Bí Nhân Ted · Lille ngồi khi "nhập mộng" —— bây giờ tất cả những nhân viên hành động nhập mộng đều đã trở về thế giới hiện thực, nhưng trên chiếc ghế này vẫn không có một ai.
Sau một thoáng an tĩnh, có người bất an phá vỡ trầm mặc: "... Thủ bí nhân các hạ có lẽ đã tỉnh lại sớm hơn chúng ta, cho nên rời đi trước?"
"Sẽ không, điều đó không phù hợp với tính cách của thủ bí nhân, hơn nữa cửa phòng có lưu lại ấn ký, sau khi bị người mở ra sẽ lưu lại vết tích —— bất kể là mở ra từ bên ngoài hay là từ bên trong."
Taran · Aiur cau mày, nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên cạnh truyền đến, hắn nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh ra, cất bước đi tới trước chiếc ghế kia.
Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế còn trưng bày những vật chứa từng dùng để đựng dược tề, bảy ống nhỏ giọt và một chai bia lớn lặng lẽ đặt ở đó, phản xạ ánh bình minh chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Thoáng chốc, hắn lại nghe thấy từ ngoài cửa sổ truyền đến một chút âm thanh —— dường như đó là những hỗn loạn từ phương hướng không rõ nào đó truyền đến.
Có người kinh hô trên đường phố, có người chạy trong hành lang.
Bóng cây ngoài cửa sổ lay động...
...
Nina bừng tỉnh từ trong Vô Danh Giả Chi Mộng không ngừng sụp đổ, sau khi ý thức được mình đã trở lại thế giới hiện thực, nàng không khỏi ngẩn người một hồi.
Quá trình kết thúc Vô Danh Giả Chi Mộng lần này... Dường như không giống với những lần trước.
Lần này càng thêm đột ngột, càng thêm kịch liệt, mang theo một loại cảm giác hỗn loạn và sụp đổ, giống như nó không phải là "tỉnh lại" mà là bị một nguồn lực lượng từ trong ra ngoài xé mở vậy.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Morris tiên sinh ở đối diện bàn cũng đang lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, hiển nhiên lão sư của nàng cũng cảm thấy lần kết thúc Vô Danh Giả Chi Mộng này có điểm gì đó kỳ lạ.
Mà đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy âm thanh của Sherry từ phía cửa sổ truyền đến: "Ai ai ai, các ngươi mau nhìn bên ngoài! Ngọa tào!"
Không để ý tới việc đối phương lại dùng giọng điệu thô bỉ lần này, Nina liền vô thức đứng dậy, quay đầu nhìn về phía bên kia cửa sổ.
Bóng cây rậm rạp chập chờn ngoài cửa sổ, đập vào mắt nàng.
Cây, khắp nơi đều là cây, giống như những gì đã thấy trong khu rừng ở Vô Danh Giả Chi Mộng, những cây đại thụ cao lớn, rậm rạp, không biết tên, mọc đầy khu phố, chật ních khu thành, tràn ngập trong tầm mắt mỗi một tấc không gian, màu xanh lá mênh mông tùy ý phảng phất là một "Vô Ngân Hải" khác, vô số tán cây rót thành sóng lục cuồn cuộn, bao trùm bầu trời giữa những tòa nhà, thậm chí còn hòa làm một thể với những tháp lâu và tháp chuông cao nhất đứng sừng sững, bày biện ra tư thế cộng sinh quỷ dị quái đản.
Một màn này, giống như một khu rừng trực tiếp "chồng" lên trong thành bang, phảng phất mộng cảnh và hiện thực đang hòa làm một thể, ăn mòn lẫn nhau thành tư thái không thể tưởng tượng được.
Vana, Morris và Nina đi tới cửa sổ sát đất của sảnh phòng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trên đường phố bên ngoài, mấy người đều nửa ngày không nói nên lời.
Sherry thì nhìn thấy trên đường phố xa xa đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.
Cư dân trong thành bang đã tỉnh lại vào sáng sớm, những biến hóa kinh người trên đường phố hiển nhiên đã đột phá loại "nhận thức giới hạn" kia, cảnh tượng khu rừng gần như bao trùm cả tòa thành thị mang đến nỗi sợ hãi to lớn, mà thực vật dung hợp lại cùng nhau với công trình kiến trúc càng là trực tiếp phá hủy sự vận hành của thành thị từ phương diện vật lý —— có người đang kinh ngạc thốt lên, có người bị vây trong phòng của chính mình, càng có công trình kiến trúc gần như bị thôn phệ hoàn toàn, giữa những cây cối rậm rạp dây dưa chỉ có thể nhìn thấy một chút bức tường và nóc nhà vỡ nát, mà những người vốn sống trong những công trình kiến trúc kia chỉ sợ đã sống c·h·ết khó liệu.
Trên không của một khu ngã tư gần đó truyền đến tiếng nổ đùng đoàng, có đường ống hơi nước phát sinh rò rỉ, khí thể nhiệt độ cao áp cao phun ra từ trong van, bốc hơi thành những mảng sương trắng lớn tiêu tán giữa những tán cây, lại có đường ống vận chuyển nước ở một điểm nào đó không biết bị vỡ tan, cột nước khổng lồ đỉnh phá mặt đất giữa khu phố, tạo thành "dòng chảy" với quy mô kinh người giữa những cây đại thụ.
Từ nơi xa truyền đến tiếng còi báo động chói tai bén nhọn của máy hơi nước, thành bang vệ đội dường như đang cố gắng khai thác một số hành động, học viện thủ vệ tri thức bọn họ dường như cũng đã kịp phản ứng, Nina nghe được tiếng còi quen thuộc từ trên đường phố truyền đến ——
Mặc dù vẫn còn đang hỗn loạn tưng bừng, mặc dù tất cả mọi người đều vội vàng bừng tỉnh từ trong mộng cảnh, nhưng huấn luyện quanh năm cùng một loạt quy trình phản ứng khẩn cấp phức tạp nghiêm mật vẫn phát huy tác dụng —— những lực lượng duy trì trật tự kia nghĩa vô phản cố xông vào trong khu rừng bao trùm lấy thành bang.
Nhưng mà giờ khắc này, bọn họ đối mặt lại là những thử thách vượt xa tưởng tượng của họ.
Đó là khu rừng rậm rạp, thực vật tràn đầy sức sống.
Đó là những thứ chỉ được ghi chép trong những truyền thuyết cổ xưa hoang đường và những cuốn sách bị ô nhiễm.
Các Tinh Linh sống ở thời đại Thâm Hải, ôm lấy quê hương của tổ tiên họ theo một cách mà không ai từng nghĩ tới —— Địa Ngục màu xanh lá vô biên kia.
Trong thoáng chốc, có gió thổi qua thành bang, cơn gió xoáy động những cành lá trong rừng, vô số phiến lá nổi sóng lục trong gió, giữa bọt nước phảng phất truyền đến tiếng nỉ non của khu rừng ——
"... Các ngươi không phải Tinh Linh..."
Những trang giấy hoa mỹ với màu sắc rực rỡ xoáy bay múa trong khu rừng, nhẹ nhàng xuyên qua những tòa nhà vặn vẹo biến dị và những cây đại thụ cao thấp xen vào nhau, gió trong rừng cuốn theo sóng lá, mang đến âm thanh ào ào tầng tầng lớp lớp, cùng tiếng nỉ non nói nhỏ mơ hồ.
Thân ảnh Lucrezia từ trong cơn lốc do những trang giấy màu sắc rực rỡ hình thành ngưng tụ ra, rơi xuống đỉnh chóp của một cây đại thụ gần khu học viện.
Nàng một tay vịn cành cây bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí giẫm lên ngọn cây, nhìn về phía khu phố đã bị khu rừng bao phủ, bị mộng cảnh vặn vẹo.
Nàng nghe được tiếng nói nhỏ tràn ngập trong gió, thậm chí có thể cảm giác được sự thất vọng và tức giận khó nói nên lời lẫn trong tiếng nói nhỏ kia.
"Rabbi." Nàng khẽ gọi trong lòng.
Âm thanh của ác mộng thỏ rất nhanh vang lên trong lòng nàng: "Rabbi đang nghe ạ ~~"
"Tình hình của đám tà giáo đồ kia thế nào? Là bọn chúng làm sao?"
"Rabbi không xác định ạ —— nhưng bọn chúng nhìn qua cũng rất hỗn loạn, tốc độ sụp đổ của mộng cảnh dường như vượt quá dự đoán của bọn chúng... Ngay cả thánh đồ kia cũng đã bị kinh động, nhân viên nhập mộng bị gọi đến hỏi, Rabbi suýt chút nữa bị bại lộ... May mắn Rabbi sớm đã phân tán giấu mình trong cơ thể của bọn chúng..."
Lucrezia nhíu mày.
"Ngươi vẫn là đem bọn hắn toàn Ăn rồi? Ta nhớ được ta đã nhắc nhở ngươi, khống chế khẩu vị của ngươi."
"Không có không có, chỉ là những tà giáo đồ tiến vào mộng cảnh, Rabbi để lại chút cây bông trên người bọn chúng, đây là vì an toàn ổn thỏa hoàn thành nhiệm vụ mà nữ chủ nhân giao phó," Rabbi vội vàng giải thích, "Trên thuyền còn có rất nhiều tà giáo đồ, Rabbi cũng không có động đến bọn chúng..."
Lucrezia trầm mặc vài giây đồng hồ, sau khi cảm giác được phần cảm xúc khẩn trương và e ngại dần dần truyền tới từ mối liên hệ linh hồn trong lòng, nàng mới chậm rãi nói: "Luôn ghi nhớ mệnh lệnh của ta, đây là vì tốt cho ngươi —— đừng quên, chiếc thuyền kia cùng mỗi người trên chiếc thuyền kia, đều là con mồi của phụ thân ta."
Âm thanh của ác mộng thỏ lập tức vang lên, lần này mang theo sự sợ hãi và khẩn trương không che giấu được: "Vâng, Rabbi minh bạch, Rabbi tuyệt đối..."
Lucrezia trực tiếp cắt đứt giao lưu với thỏ.
Sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới hơi có chút lạnh nhạt gọi lên một cái tên khác trong lòng.
Nàng rất nhanh nghe được tiếng đáp lại từ phương xa truyền đến ——
"Lucy, ta đang nghe."
"Lão ba, trong thành bang xảy ra chuyện," vị "Nữ Vu Trong Biển" này ngữ khí ngưng trọng mở miệng, "Thế giới hiện thực, đại sự —— ngài có lẽ nên mau chóng trở về đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận