Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 533: Truy đuổi

**Chương 533: Truy đuổi**
Heidi đi theo nhân viên công tác mặc đồng phục màu xanh đậm, hướng về phía bên trong một gian phòng bệnh khác của khu chữa bệnh công trình, đồng thời nghe đối phương nói rõ tình hình với mình trên đường đi ——
"Vị bệnh nhân kia tỉnh lại trước, và phát hiện ngài ngất xỉu bên cạnh giường bệnh, nàng chạy đến hành lang cầu cứu, chúng ta mới biết được trong phòng bệnh xảy ra chuyện..."
"Bởi vì ngài trước đó đã phân phó, chúng ta trước hết để cho người thủ vệ của giáo hội và mục sư đóng giữ kiểm tra tình huống xung quanh phòng bệnh, nhưng không phát hiện dấu hiệu ô nhiễm của lực lượng siêu phàm, chỉ có ngài một mực ngủ say bất tỉnh... Chúng ta đã chuyển ngài đến phòng bệnh gần với tiểu giáo đường hơn..."
"Vị Tinh Linh cô nương kia vẫn còn lưu lại trong công trình, trạng thái tinh thần không tệ, nhưng dường như không nhớ rõ chuyện phát sinh trong mộng, cũng không nói rõ được mình đột nhiên lâm vào mê man thế nào, chúng ta để nàng tạm thời dừng lại thêm một hồi, có lẽ ngài có chuyện muốn hỏi nàng."
"Người nhà của nàng cũng ở đây, có chuyện gì ngài có thể hỏi thăm..."
Nhân viên công tác đột nhiên ngừng lại, mang trên mặt một chút do dự, quay đầu nhìn về phía Heidi: "Thật có lỗi, ta quên mất ngài cũng vừa mới từ trong ngủ mê thức tỉnh, ngài hiện tại cần nghỉ ngơi..."
"Ta không cần nghỉ ngơi, một giấc này đã ngủ được đủ lâu rồi," Heidi khoát tay áo, ánh mắt lại luôn nhịn không được quét tới quét lui trên mặt đối phương, nhưng may mà nàng rất nhanh đã khống chế được nét mặt và ánh mắt của mình, tiếp đó phảng phất lơ đãng hỏi, "Trước khi ngươi đến, trong phòng của ta có động tĩnh gì kỳ quái không?"
"Kỳ quái động tĩnh?" Nhân viên công tác cau mày suy nghĩ, lắc đầu, "Không có. Là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Có một vị khách không mời mà đến, xuyên qua khe nứt trong dòng thời gian xâm lấn phòng bệnh – sau đó ném xuống một đống lớn lải nhải rồi rời đi.
Heidi trong đầu nhớ lại chuyện vừa mới phát sinh, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không có, chỉ là hỏi một chút, xác nhận xem trong lúc mình ngủ say trong phòng có phát sinh qua sự tình không tầm thường hay không."
Trước mắt "nhân viên công tác" này chỉ là người bình thường phụ trách kết nối, mà kẻ lải nhải Chung Yên Truyền Đạo Sĩ kia cho Heidi cảm giác thì quá quỷ dị, xuất phát từ cân nhắc cẩn thận, tốt nhất đừng đem chuyện liên quan tới "truyền đạo sĩ" kia truyền đến tai người bình thường.
Sau khi trở về hẳn là trực tiếp báo cáo nhanh cho giáo đường, hoặc là đại giáo đường trung ương thành bang.
Có lẽ cũng nên nói với phụ thân mình, cùng vị... thuyền trưởng Duncan kia?
Heidi trong đầu chuyển đủ loại suy nghĩ, trong đó một chút suy nghĩ thậm chí khiến nàng cảm giác có chút kinh dị, mà nương theo những suy nghĩ chập trùng khó phân này, nàng đã được đưa tới cuối hành lang.
Nhân viên công tác phụ trách dẫn đường đơn giản làm một ít giao tiếp rồi yên lặng rời đi, Heidi thì hít sâu một hơi trước phòng bệnh, cấp tốc chỉnh lý tốt trạng thái và biểu lộ của mình, tiếp đó đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng bệnh chỉnh tề sáng tỏ, vị Tinh Linh thiếu nữ trước đây rơi vào trạng thái ngủ say đang điềm tĩnh ngồi dựa vào trên giường, sau lưng dựa vào chăn mền và gối đầu, trong tay bưng lấy quyển sách chăm chú đọc, mà một vị Tinh Linh lão phụ nhân nhìn qua mập mạp lại hòa ái đang ngồi trên mép giường, nghiêm túc gọt táo.
Khi Heidi đi vào gian phòng, vị Tinh Linh thiếu nữ kia lập tức ngẩng đầu lên, ngay sau đó trên mặt liền nở rộ nụ cười xán lạn: "A! Bác sĩ tiểu thư! Ngài tỉnh rồi?"
"Ta tới xem tình huống của ngươi," Heidi mỉm cười, vừa đi về phía giường bệnh vừa gật đầu thăm hỏi vị Tinh Linh lão phụ nhân nhìn rất hòa ái kia, "Ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài là..."
"Nàng là tổ mẫu của ta!" Trên giường bệnh Tinh Linh thiếu nữ cướp lời.
Lão phụ nhân bất đắc dĩ nhìn cháu gái mình một chút, quay đầu cười với Heidi: "Đứa nhỏ này có chút quen thuộc... Phi thường cảm tạ ngài đã giúp đỡ Flotie, Heidi tiểu thư."
Heidi trên mặt hiện ra vẻ lúng túng: "Cảm giác không có giúp được nhiều, bác sĩ như ta đều lâm vào ngủ say."
"Nhưng ta từ nhân viên công tác bên này nghe nói, ngài là vì đem Flotie từ trong cơn ác mộng tỉnh lại mới rơi vào trạng thái ngủ say," lão phụ nhân đem quả táo vừa gọt xong đưa cho Heidi, nhiệt tình mà thành khẩn, thái độ hoàn toàn không giống như đang khách sáo, "Hơn nữa Flotie cũng đã nói, nàng ở trong giấc mộng cảm giác được có người đang bảo vệ mình – khi nguy hiểm tiếp cận, có tiếng súng liên tục xua tan đi nỗi sợ hãi của nàng."
Tiếng súng liên tục? Nguy hiểm đến gần? Chỉ là mộng cảnh phản phệ lúc, kẻ ý đồ dựa vào "ám chỉ cửa vào" do mình tự mở ra để tới gần giường bệnh Yên Diệt giáo đồ kia?
Heidi trong đầu trong nháy mắt có chỗ phỏng đoán, nàng biểu đạt cảm tạ với lão phụ nhân về quả táo, sau đó ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, rất nghiêm túc nhìn Tinh Linh nữ hài tên là Flotie kia: "Ngươi gọi là Flotie đúng không? Ngươi còn nhớ rõ mình rơi vào trạng thái ngủ say thế nào không?"
"Ta nhớ... Ta là ở nhà đọc sách," Flotie cau mày nghĩ nghĩ, "Trước đó thái dương dập tắt, tổ mẫu nói trên đường nguy hiểm, bảo ta ở trong phòng thành thật ở lại, sau đó thái dương lại sáng lên, ta hiện tại quả là nhàm chán, tìm quyển sách đọc – dù sao thái dương đã đốt sáng lên, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, vừa xem một hồi lại đột nhiên cảm giác rất buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi..."
"Đọc sách?"
Heidi nói thầm, ánh mắt đảo qua quyển sách Flotie vừa rồi nâng trong tay, trên bìa màu tím nhạt, một chuỗi chữ cái hoa lệ ánh vào mắt nàng – «Không Mộng Vương Tử Thủy Tinh Viên Hoa» (Vườn hoa Thủy Tinh của Vương Tử Không Mộng)
"Muốn ta nói, nàng đều là nhìn những thứ sách loạn thất bát tao này," vị Tinh Linh lão thái thái mập mạp kia ở bên cạnh nhắc tới, "Đầy đầu huyễn tưởng không đáng tin cậy, nàng nhìn những vật này sớm muộn cũng chịu ô nhiễm, Chúng Thần sẽ không che chở cho tình cảm lưu luyến giữa hai nam nhân..."
Flotie lập tức bất mãn uốn nắn ở bên cạnh: "Không phải hai cái, là mấy cái!"
Heidi thì lắc đầu với lão phụ nhân: "Yên tâm, không phải nội dung quyển sách này gây ra."
Nàng vừa dứt lời, Flotie liền lộ ra bộ dáng ngạc nhiên: "Bác sĩ tỷ tỷ ngài cũng xem cái này?!"
Heidi: "..."
Nương tựa kỹ nghệ tinh xảo luyện thành nhiều năm, Tinh Thần Y Sư tiểu thư không nhìn thần sắc khác nhau trong nháy mắt của Flotie và tổ mẫu nàng, mà nghiêm túc nhìn về phía Tinh Linh thiếu nữ: "Nói tóm lại, trong lúc thái dương dập tắt ngươi không có nếm thử quan sát bề mặt của nó, cũng không có nhìn quanh bầu trời?"
"Đương nhiên a, ai dám a," Flotie lập tức thè lưỡi, "Thần trí người bình thường nào lại dám nhìn loạn khi thái dương dập tắt?"
Heidi mặt không biểu tình, ngay sau đó lại hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ chuyện phát sinh trong lúc mình ngủ say không? Một chút xíu ấn tượng cũng được – trừ chuyện liên quan tới tiếng súng, phần này ta biết."
"... Trừ mấy tiếng súng vang kia, khác thật đúng là chỉ có một chút ấn tượng," Flotie chăm chú nhớ lại, không quá khẳng định nói, "Ta liền nhớ rõ mình một mực nằm trong hắc ám, hỗn loạn và không thấy rõ xung quanh, cũng nghe không rõ âm thanh, mà ở trong hắc ám còn có rất nhiều bóng dáng, giống như là người khác, đều đứng ở xung quanh ta..."
Biểu lộ của Heidi lập tức nghiêm túc: "Rất nhiều bóng dáng?"
...
Sâu trong Vô Ngân Hải, một tòa thành bang rời xa Prand và cảng Khinh Phong, thân ảnh khoác áo khoác dày màu đen vội vàng lách vào trong một con hẻm nhỏ.
Thân ảnh này thần thái vội vàng, đi lại có chút tập tễnh, dường như đang có chút thất kinh, hắn né tránh ánh mắt nhìn trộm có thể tồn tại ở cửa ngõ, lại tiến vào hết đường rẽ này đến đường rẽ khác, sau khi chui hồi lâu trong những con hẻm nhỏ giống như mê cung đủ để khiến người ta mê thất, rốt cục lách mình vào một gian phòng ốc.
Giờ phút này đã gần hoàng hôn, dư quang thái dương đang lặng yên biến mất khỏi thành thị, đèn gas trên đường phố còn chưa sáng lên, lờ mờ đã sớm giáng lâm một bước, và dần dần nhấn chìm từng tòa ốc xá trong thành bang.
Tiếng diêm ma sát xẹt xẹt vang lên, ngọn đèn trong phòng được thắp sáng.
Nam nhân ném áo khoác đen dày đặc trên lan can ghế sô pha, lại đi hướng tủ rượu, lấy ra một bình liệt tửu rót đầy một chén cho mình, bưng nó đi đến trên ghế sô pha ngồi xuống, uống một ngụm hết nửa chén, lúc này mới thở phào một hơi dài trong cảm giác an toàn sơ bộ mà ngọn đèn mang tới.
Cồn mạnh kích thích vị giác và thần kinh, thư giãn loại áp lực kinh dị phảng phất như xương mu bàn chân nhập tủy, hắn lần nữa cảm giác dũng khí và sinh cơ lại trở về thân thể này, tay chân có chút phát lạnh cũng ấm áp trở lại.
Tiếng xiềng xích ma sát rất nhỏ truyền vào tai, sau lưng nam nhân, một cây xiềng xích đen kịt chậm rãi hiện ra từ trong không khí, một mặt xiềng xích kia kết nối trên người hắn, một chỗ khác thì trói buộc một thứ trôi nổi giữa không trung, phảng phất do khói bụi ngưng tụ thành sứa.
Ác Ma Hỗn Độn Quả Trí này hiện ra thân hình, bành trướng co lại nhúc nhích vô ý thức giữa không trung, truyền tín hiệu xao động bất an cho nam nhân.
"Ta biết, ta biết, chúng ta suýt chút nữa gặp đại phiền toái," nam nhân có chút bực bội lẩm bẩm, hắn biết U Thúy Ác Ma là không có tâm, cũng nghe không hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhưng sau nhiều năm cộng sinh cùng Ác Ma, hắn đã không tự giác nuôi thành thói quen đối thoại với U Thúy Ác Ma của mình, thật giống như đoàn khói bụi nguy hiểm này thật sự là người nhà và bằng hữu đáng tin cậy của mình, "Ai biết tên thuyền trưởng bị nguyền rủa kia sao lại đột nhiên xuất hiện... Đáng chết, chuyện này có quan hệ gì tới hắn..."
Hắn đặt chén rượu trong tay xuống, dựa vào trên ghế sô pha ngẩng đầu lên, hai mắt không có tiêu điểm nhìn nóc nhà, trong giọng nói tức giận bất bình.
"Những cặn bã thái dương nhược trí kia cũng không phát huy được tác dụng, thậm chí ngay cả Nữ Vu kia cũng không đối phó được... Hừ, tín đồ tầng chót đều là thiểu năng trí tuệ, được xưng Sứ giả cũng bất quá là một đám cặn bã không có đầu óc, cái gọi là Thái Dương dòng dõi cũng chỉ là chút khôi lỗi không biết suy nghĩ... Đám Thái Dương tín đồ kia, từ trên xuống dưới liền không tìm được mấy kẻ có trí lực hoàn chỉnh, suýt chút nữa bị bọn hắn hại chết..."
Hắn lầu bầu, đứng dậy cầm chén rượu lên, hung ác rót hai ngụm, cảm thụ được nhịp tim dần dần bình phục, tiếp đó quay đầu, nhìn cộng sinh Ác Ma của mình.
"An tĩnh chút đi, chúng ta đã an toàn, sau này sẽ tìm được cơ hội khác, nếu như những tên truyền đạo sĩ lải nhải kia nói không sai, chẳng mấy chốc sẽ có càng nhiều Tinh Linh chịu ảnh hưởng của Nguyên Sơ thiếu hụt, chúng ta luôn có cơ hội tìm đến tiến vào mộng cảnh kia..."
Hắn đột nhiên dừng lại.
Yên Trần Thủy Mẫu (Mẫu Thủy Khói Bụi) không ngừng bành trướng co lại ngọ nguậy trong không khí, truyền tín hiệu càng ngày càng bất an cho cộng sinh giả của mình, nam nhân như hồ dần dần cảm giác được điều gì – linh tính trực giác trì độn của hắn rốt cục bắt đầu cảnh báo, trong cảm giác sợ hãi mạnh hơn, cảm giác của hắn rốt cục đột phá sự bảo hộ bản thân trong tiềm thức, và bắt đầu phát giác... ánh mắt gần trong gang tấc kia.
"Ừng ực" một tiếng, nam nhân nuốt nước miếng, ánh mắt dần dần hướng xuống phía dưới.
Hắn nhìn chén rượu trong tay mình.
Chỗ t·ử·u dịch còn sót lại hơi r·u·ng nhẹ trong chén, tỏa ra hào quang chập chờn của ngọn đèn, hiện ra một tia màu xanh lá quỷ dị dưới đèn đuốc, một bộ khuôn mặt u ám mà uy nghiêm phản chiếu trong chén, đang bình tĩnh nhìn chăm chú hắn.
"Nói tiếp," hắn nghe được thanh âm hư ảo quanh quẩn trong đầu mình, liền phảng phất ý nghĩ của chính hắn, "Ta thích những người có thói quen lầm bầm lầu bầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận