Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 300: Bất Tử Nhân tiêu khiển ( Bạch Ngân Minh tăng thêm )

Chương 300: Thú vui của Bất Tử Nhân (Tăng thêm bởi Bạch Ngân Minh)
Thuyền trưởng thường xuyên nói ra một vài từ ngữ kỳ lạ cổ quái, ý nghĩa của chúng tối nghĩa khó hiểu, phương thức cấu tạo từ cũng thiên mã hành không, nhưng các thuyền viên trên Thất Hương Hào thường không để tâm đến điều này.
Dù sao trên thuyền còn có một con bồ câu dùng từ còn quỷ dị khó hiểu hơn – mà thuyền trưởng và bồ câu giao lưu luôn luôn rất thuận lợi, điều này nói rõ những lời nhảm nhí đó không phải vấn đề của thuyền trưởng.
Là do kiến thức nông cạn của đám phàm nhân không đủ năng lực phân tích mà thôi.
Dù sao nghe không hiểu thì cứ coi như là tiếng địa phương của á không gian.
Morris không hỏi "PTSD" là có ý gì, chỉ yên lặng tiếp thu những tin tức mà thuyền trưởng vừa tiết lộ, Duncan cũng không giấu diếm, lại đem những chuyện mình trải qua đêm qua ở trong nghĩa trang kể ra.
Hắn chủ yếu là muốn nghe xem ý kiến của "nhân sĩ chuyên nghiệp".
Lời kể của Duncan rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của mấy người trong phòng ăn, Nina là người đầu tiên xúm lại, ngay sau đó là Sherry, Alice và A Cẩu, cuối cùng ngay cả Vana luôn yên lặng một mình cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ, bất động thanh sắc đi đến gần bàn dài nghe lén.
"Tín đồ Yên Diệt..." Nghe xong lời kể của Duncan, người đầu tiên nhíu mày lại quả nhiên là Morris uyên bác nhất, "Bọn hắn sao lại hứng thú với t·hi t·hể..."
"Tín đồ Yên Diệt không nên hứng thú với t·hi t·hể sao?" Duncan hiếu kỳ hỏi.
"Bọn hắn không phải Vong Linh p·h·áp Sư," Morris lắc đầu, "Tín đồ Yên Diệt đi theo U Thúy Thánh Chủ, nghiên cứu lĩnh vực Ác Ma, tri thức lĩnh vực triệu hoán, bọn hắn không có hứng thú với huyết nhục thân thể ở trần thế - không chỉ là không có hứng thú, thậm chí có thể nói là xem thường và chán ghét, bởi vì bọn hắn tin chắc rằng, huyết nhục thân thể ở trần thế suy nhược ô trọc, mà Ác Ma ở sâu trong U Thúy và U Thúy Thánh Chủ mới là hình thái Nguyên sơ có Thuần khiết thánh tính. Một đám dị đoan như vậy, làm sao lại làm ra chuyện chạy đến trong mộ viên trộm cắp t·hi t·hể?"
Nghe lão học giả giải thích, lông mày Duncan cũng bất giác nhíu lại.
Tín đồ Yên Diệt xem thường huyết nhục thân thể ở trần thế, đi theo "U Thúy lĩnh vực có tồn tại thuần khiết thánh tính"? Bọn hắn thậm chí cho rằng U Thúy Ác Ma và U Thúy Thánh Chủ có loại "Thuần khiết thánh tính" này?
Mặc dù từ đầu đã biết đám tà giáo đồ ở thế giới này mỗi kẻ một tà môn, nhưng đám tín đồ Yên Diệt này có sức mạnh khiêu chiến cực hạn thẩm mỹ này cũng quá tà môn rồi!
Duncan nhịn không được nhìn về phía A Cẩu bên cạnh bàn – gia hỏa này bị Sherry trực tiếp kéo tới, lúc này đang nằm sấp trên sàn nhà, hai móng vuốt nắm lấy một cái chử mới, nhìn có vẻ chăm chú, cái đầu hài cốt xấu xí lúc ẩn lúc hiện.
Chú ý tới ánh mắt của thuyền trưởng, A Cẩu giật mình lập tức ngẩng đầu lên, toàn thân xương cốt dữ tợn vang lên lốp bốp liên miên.
"Thuần khiết? Thánh tính?" Duncan ánh mắt cổ quái nhìn U Thúy Liệp Khuyển này, "Thậm chí còn là hình thái nguyên sơ của sinh mệnh?"
A Cẩu ngẩn người: ". . . A? Cái gì a?"
"Không cách nào tưởng tượng," Duncan lắc đầu, "Thế giới trong mắt đám tín đồ Yên Diệt kia sợ là hoàn toàn khác biệt với người bình thường."
Hắn đây chính là thuận miệng nói, Sherry bên cạnh ngược lại lập tức có phản ứng: "Ai biết bọn hắn đầu óc lớn lên kiểu gì, ta cũng không phải tín đồ Yên Diệt."
"Không ai nói ngươi là." Duncan từ tốn nói.
"Chậc chậc, dù sao khác ta không dám nói, nhưng nữ tà giáo đồ chạy thoát kia lúc này khẳng định là c·hết hẳn," Sherry vỗ mạnh vào mồm, còn nói thêm, "Tuyệt đối là c·hết không t·o·à·n· ·t·h·â·y."
Duncan vốn không suy nghĩ đến việc nữ tà giáo đồ chạy thoát kia sẽ như thế nào, lúc này nghe Sherry nói không khỏi khẽ giật mình: "Vì cái gì nói như vậy?"
"Nàng ta bị Ác Ma cộng sinh của mình kéo tới U Thúy Thâm Hải," Sherry thuận miệng giải thích, "Tín đồ Yên Diệt, sách, đám ngu ngốc này bình thường có sùng bái U Thúy Thánh Chủ thế nào, có đem U Thúy Ác Ma cột vào mình thế nào, bọn hắn chạy đến U Thúy độ sâu chân chính đằng sau vẫn sẽ bị xem như nhân loại – đám Ác Ma không bị khống chế kia chỉ nhận khí tức, bọn chúng sẽ sống xé xác nàng ta."
"Nàng ta sẽ bị U Thúy Ác Ma khác xé nát?" Duncan lẩm bẩm, sau đó không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước, "Chờ một chút, nhưng ta nhớ kỹ ngươi và A Cẩu lúc trước đã từng dùng phương pháp tương tự chạy trốn – ngay trước mặt ta, các ngươi nhảy vào vết nứt thông hướng U Thúy lĩnh vực."
Nhắc tới kiện công tích vĩ đại ngày đó, sắc mặt Sherry không khỏi có chút cổ quái, nhưng rất nhanh nàng liền khoát tay áo: "Cái đó không giống nhau, A Cẩu mang ta chạy trốn kiểu gì cũng sẽ liều mạng bảo vệ ta, nó sẽ nghĩ biện pháp che giấu khí tức của ta, thực sự không che giấu được, nó liền cùng U Thúy Ác Ma khác ra tay đánh nhau – cho nên mỗi lần dùng chiêu này chạy trốn, nó đều sẽ bị thương một thân."
"U Thúy Ác Ma khác chính là một tình huống khác – tựa như ngài vừa rồi nhắc tới, nó cũng sẽ không bảo vệ chủ nhân của mình. Đúng không A Cẩu?"
"Đó là Cáo Tử Điểu," A Cẩu ngẩng đầu, một bên đáp lại Sherry một bên cẩn thận từng li từng tí nhìn Duncan, "U Thúy Ác Ma bình thường xác thực sẽ không chủ động bảo vệ chủ nhân của mình, bọn chúng căn bản không có Tâm, cùng tín đồ Yên Diệt hành động chẳng qua là do nhận lấy hạn chế cộng sinh của khế ước, mà một khi chạy đến U Thúy Thâm Hải, bọn chúng liền sẽ lập tức mất khống chế, tà giáo đồ kia c·hết chắc."
"Nguyên lai là chuyện như vậy," Duncan sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ lẩm bẩm, "Trách không được tên kia bị kéo đi vào lúc ấy nhìn qua thật không tình nguyện. . ."
Nhưng vào lúc này, Vana từ đầu đến cuối ở bên cạnh không lên tiếng tựa hồ rốt cục nhịn không được, nàng lại thoáng hướng về phía bàn dài tới gần một chút: "Những dị đoan kia. . . Bọn hắn trừ nếm thử đem ngài ra khỏi mộ viên, còn có cử động khác không?"
Duncan ngẩng đầu nhìn về phía Vana, người sau lại tranh thủ thời gian nói bổ sung: "Đại khái là thói quen nghề nghiệp đi, ta đối với mục đích của những dị đoan kia phi thường để ý, tựa như vừa rồi Morris tiên sinh nói, tín đồ Yên Diệt bình thường sẽ không hứng thú với huyết nhục thân thể ở trần thế, bởi vậy mấy tên giáo đồ xuất hiện tại mộ viên kia càng đáng nghi hơn."
"Ngươi nói như vậy, ngược lại nhắc nhở ta," Duncan sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ nói ra, "Khi đó ta chiếm cứ cỗ thân thể kia, không lâu sau khi rời khỏi quan tài liền xuất hiện hiện tượng Vỡ vụn phi thường quỷ dị, làn da cùng cơ bắp tựa như đất bùn khô nứt rạn vỡ rơi xuống, mà những tà giáo đồ kia đối với điều này tựa hồ sớm có dự liệu. . ."
Vana hơi nhăn mày, nàng suy tư rất lâu, mới đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Cho nên, mấu chốt chính là cỗ thân thể mà ngài chiếm cứ khi đó."
"Ý của ngươi là. . ."
"Tín đồ Yên Diệt không có hứng thú với huyết nhục thân thể ở trần thế – nhưng nếu như đó không phải một bộ thân thể đến từ huyết nhục trần thế thì sao?" Vana ngẩng đầu, chăm chú nhìn xem đôi mắt Duncan, "Thậm chí, có khả năng này căn bản không phải Huyết nhục chi khu."
Nghe Vana phân tích, Duncan như có điều suy nghĩ: "Nha. . . Vậy cái này liền có chút thú vị."
. . .
Sau một thời gian dài xa cách, Hải Vụ Hào rốt cục quay trở về cảng mẹ của nó.
Ở biên giới hòn đảo bí mật bị băng nổi, dòng nước hỗn loạn và sương mù dày đặc bao phủ, đầu tàu cao của chiến hạm bằng thép đang bình ổn dừng sát ở cuối cầu tàu, các thủy thủ Bất Tử Nhân bận rộn trong gió lạnh và sương mù mỏng, một bộ phận kiểm tra trạng thái thuyền, một bộ phận khác thì kiểm kê hàng hóa, hoặc chỉ huy cần cẩu trên bờ đem những rương hàng nặng nề từ khoang thuyền treo lên bờ.
Hải Vụ Hào từ vùng biển trung bộ ấm áp trở về địa điểm xuất phát, mặc dù lần này nó không mang về tin chiến thắng, lại mang về lễ vật và đặc sản phương xa – Prand đương cục tặng cho "công ty vốn mạo hiểm Hải Vụ" rượu ngon cùng vật kỷ niệm, còn có thuyền trưởng bỏ tiền mua sắm thuốc lá, vải vóc cùng hàng mỹ nghệ, những thứ đồ chơi này đối với hòn đảo bí ẩn phong bế lạnh lẽo mà nói đều là đồ tốt.
Bất Tử Nhân mặc dù đã rời khỏi thế giới của người sống, nhưng vẫn có nhân cách và tình cảm độc lập, bọn hắn cũng cần có phẩm chất sinh hoạt nhất định, cũng cần giải trí và đam mê, thậm chí từ một phương diện nào đó, bọn hắn còn cần những vật này hơn người sống.
Bởi vì linh hồn bọn họ luôn luôn cảm thấy băng lãnh mà trống rỗng, liền càng cần những tạo vật ấm áp của thế giới văn minh để lấp đầy những trống rỗng đó.
Lái chính Eden đứng tại mạn thuyền, nghiêm túc đem thuốc lá tốt nhất đến từ Prand nhét vào một cái tẩu kiểu dáng cổ lão, dùng bật lửa nhóm lửa, ngậm lấy điếu thuốc hít thật sâu một hơi.
Sau đó ngừng thở, dùng sức.
Một mảnh sương mù mờ mịt từ cổ áo, ống tay áo và túi trước ngực của thuyền viên của hắn bốn phía tràn ra, khiến hắn cả nửa người bao phủ trong một mảnh khói trắng.
Eden chuyển động cổ, nhìn một chút sương mù bao phủ xung quanh, lại kéo cổ áo của mình nhìn thoáng qua.
Vết đạn trước ngực vẫn còn bốc lên khói xanh lượn lờ.
"Thuốc lá ấm áp có thể lấp đầy chỗ trống trong linh hồn – nhưng chỗ trống trên nhục thể lại là một chuyện khác, đúng không."
Một thanh âm khàn khàn ám trầm đột nhiên từ phía sau truyền đến, Eden quay đầu, nhìn thấy một lão đầu làn da tái nhợt, thân hình khô quắt đang đứng ở mạn thuyền, lão đầu mặc trên người mục sư bào phục, một bên xương đầu lõm, nửa người tương ứng thì bày ra cảm giác ẩm ướt phảng phất như bị ngâm ở trong nước biển.
Đó là mục sư trên thuyền Hải Vụ Hào, Will.
Lão mục sư nói xong, cầm lấy bình rượu nhỏ đưa đến bên miệng, ngửa đầu ực một hớp.
Tí tách tí tách, dịch rượu từ gương mặt bên cạnh bị nứt ra do xương đầu lõm của hắn chảy ra.
Eden nhìn lão mục sư một lát, đột nhiên toát ra một câu: "Ta dạy cho ngươi cái kỹ xảo? Bình rượu này của ngươi có thể uống vài ngày. . ."
"Kỹ xảo không dùng được," lão mục sư lắc đầu, "Chủ yếu là buồn nôn, mà lại lần thứ ba bắt đầu liền chua chua."
Eden nhún nhún vai, cầm lấy cái tẩu lại hít sâu một hơi, tiếp lấy lần nữa nín thở, cả người khói mù lượn lờ.
"Kỳ thật làm Bất Tử Nhân cũng không có gì không tốt, ta khi còn sống không có cách nào chơi như vậy."
". . . Tâm rộng thật tốt." Lão mục sư không khỏi cảm thán như thế.
(Cảm tạ thương giận Bạch Ngân Minh, hôm nay là song càng ~)
Bạn cần đăng nhập để bình luận