Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 468: Thủ vệ lộ ra bí mật

**Chương 468: Thủ vệ tiết lộ bí mật**
Thái độ của thủ vệ lăng mộ so với lần trước càng thêm lễ phép – thậm chí gần như cung kính.
Vana có thể cảm giác rõ ràng được sự biến hóa của bầu không khí xung quanh, cùng với ánh mắt nghi hoặc của các đồng liêu, nhưng bản thân nàng cũng không biết phải giải thích sự biến hóa quỷ dị này như thế nào – cho dù trong lòng có thể lờ mờ đoán được, nàng cũng không có cách nào nói ra.
Nàng chỉ có thể cúi đầu, nhìn tấm da dê mà thủ vệ cự nhân đưa tới, do dự hai giây sau mới đưa tay nhận lấy, cũng nhẹ nhàng hít vào một hơi.
"Ta đi một chút sẽ về." Nàng quay đầu lại nói nhanh một câu với chủ giáo Valentinus, sau đó đi theo sau lưng thủ vệ lăng mộ cự nhân kia, cất bước hướng về phía kiến trúc tái nhợt cách đó không xa.
Cánh cửa đá nặng nề chậm rãi khép lại sau lưng, lăng mộ cổ xưa thần bí lại lần nữa phong bế, thủ vệ lăng mộ cự nhân không biến mất, mà lại như một người dẫn đường tận tụy đi theo bên cạnh Vana, dẫn người sau đi về phía tầng sâu mộ thất, trong hành lang sâu hun hút kéo dài, tiếng bước chân đơn điệu lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh xung quanh.
Vana thầm niệm trong lòng những điều cấm kỵ cần phải chú ý khi tiến vào Dị Tượng 004, đồng thời cũng cẩn thận từng li từng tí chú ý cử động của lăng mộ thủ vệ, nàng nhớ lại biểu hiện của thủ vệ này trước khi nàng tiến vào mộ thất lần trước, suy nghĩ trong đầu không ngừng cuộn trào.
Bởi vì hạn chế của Dị Tượng 004, nàng đã không nhớ nổi chuyện đã xảy ra sau khi mình tiến vào mộ thất lần trước, nhưng nàng vẫn nhớ, trước khi mình tiến vào mộ thất lần trước, thái độ của vị thủ vệ này đã có sự biến hóa vi diệu – khi đó nàng còn chưa nghĩ ngợi nhiều, nhưng lần này, đủ loại liên tưởng lại không bị khống chế mà lan tràn ra trong óc nàng.
Mà ngay khi Vana đang suy nghĩ miên man, một thanh âm trầm thấp khàn khàn đột nhiên truyền vào tai nàng – cự nhân thủ vệ kia lại phá vỡ sự trầm mặc.
"Ngài có điều gì muốn hỏi?"
Trong lòng Vana giật mình – thủ vệ trầm mặc kinh khủng này vậy mà lại chủ động nói chuyện với "người lắng nghe" tiến vào lăng mộ? !
Trong óc nàng cấp tốc lướt qua một lần thông tin về Dị Tượng 004, xác nhận xem tình huống trước mắt nên ứng đối như thế nào trong các loại cấm kỵ, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh, mới vừa cân nhắc từ ngữ vừa mở miệng: "Thái độ của ngươi đối với ta rất hữu hảo, vì sao?"
"Bởi vì ngươi là sứ giả," lăng mộ thủ vệ lại lập tức trả lời, "Sứ giả là người siêu thoát thăng biến, đáng được tôn kính."
"Sứ giả?" Vana sửng sốt, tựa hồ không hiểu rõ, "Những lời này là có ý gì? Ý là ta là thánh đồ của Phong Bạo nữ thần Gormona sao? Nhưng bên ngoài trên quảng trường đều là..."
"Leviathan Nữ Vương không có sứ giả, sứ giả của nàng đều đã chết trước lần đêm dài thứ nhất," lăng mộ thủ vệ ngắt lời Vana, trong giọng nói của hắn cơ hồ không nghe ra cảm xúc dao động, dù nói về Thần Minh cũng không kính không sợ, "Ngươi là sứ giả của Soán Hỏa Giả."
Trái tim đột nhiên thắt lại, trong đầu ầm vang, hô hấp cũng vô thức tạm dừng – Vana kinh ngạc dừng bước, câu trả lời nhận được từ câu hỏi vu vơ vượt xa tưởng tượng của nàng, nàng cảm thấy phảng phất có một cơn bão táp quét ngang qua đầu mình, mà nơi bão táp đi qua, trong ý thức nổi lên những suy đoán, hiểu rõ, nhận biết, dâng lên sóng to gió lớn!
Leviathan Nữ Vương, nàng nhớ kỹ xưng hô này – không lâu trước đây, thuyền trưởng Duncan từng nhắc tới danh hiệu này trước mặt nàng và Morris!
Đêm dài – nàng cũng nhớ kỹ cách nói này, tiên sinh Morris sau khi đọc quyển «Khinh Nhờn Chi Thư» kia, đã từng vài lần dùng "đêm dài" để diễn tả những lần Sáng Thế Kỷ do các "Vương" thời Thượng Cổ tạo ra, nàng còn nhớ rõ trong những dị đoan miêu tả đêm dài tổng cộng có ba lần, Sáng Thế Kỷ cũng có ba lần!
Còn về Soán Hỏa Giả...
"Soán Hỏa Giả... chỉ là thuyền trưởng Duncan sao?" Trong lòng Vana hơi động, vô thức mở miệng.
Bên trong Dị Tượng 004, không thể tùy tiện bàn luận về chủ nhân lăng mộ và bí mật bên trong lăng mộ, nhưng trong cấm kỵ không đề cập đến việc có thể bàn luận về thế giới bên ngoài hay không – Vana giờ phút này lấy hết dũng khí, hỏi thủ vệ lăng mộ trước mắt, mà trong cõi u minh lại có một loại trực giác đang nhắc nhở nàng, dù cho nàng có hỏi thêm thủ vệ trước mắt một ít chuyện cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Thế nhưng lần này thủ vệ lại không trả lời ngay, sau khi trầm mặc mấy giây, hắn mới chậm rãi quay đầu, nhìn vào mắt Vana.
"Sau khi rời đi, ngươi vẫn sẽ quên những bí mật đã biết được ở đây, hỏi thêm cũng không có ý nghĩa."
Vana khẽ giật mình, lòng hiếu kỳ đang bùng cháy phảng phất bị dội một gáo nước lạnh.
Đúng vậy, phần lớn thông tin trong Dị Tượng 004 đều không thể được đưa ra bên ngoài, dù cho mình có biết thêm bao nhiêu ở đây, sau khi ra ngoài cũng vẫn sẽ quên mất.
Dù cho viết trên giấy da dê, những thứ không nên tiết lộ đến lúc đó cũng vẫn sẽ bị xé toạc.
Nàng không dám hỏi thủ vệ về "cơ chế lãng quên" của Dị Tượng 004 là gì, bởi vì đây đã là vấn đề liên quan đến bản thân lăng mộ, hỏi ra sẽ xảy ra chuyện.
Nàng chỉ có thể thở dài, trong tiếc nuối bước chân, tiếp tục đi về phía mộ thất sâu nhất.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe thấy thanh âm của thủ vệ kia lại lần nữa truyền vào tai mình –
"Tên Soán Hỏa Giả không gọi là Duncan."
Vana có chút trợn to mắt, nàng không để ý tới việc vì sao lăng mộ thủ vệ đột nhiên lại nguyện ý trả lời vấn đề vừa rồi của mình, mà vô thức mở miệng: "Vậy Leviathan Nữ Vương thì sao? Nghe ý của ngươi, đó là phong bạo..."
Lăng mộ thủ vệ lại đột nhiên dừng bước, dùng giọng trầm thấp ngắt lời Vana: "Chúng ta đến rồi."
Vana ngẩng đầu, phát hiện hành lang sâu hun hút kéo dài này chẳng biết từ lúc nào đã đến cuối cùng, cánh cửa lớn thông đến trung ương mộ thất đã đột ngột xuất hiện trước mắt, ánh lửa tái nhợt lung lay trong mộ thất, phảng phất thúc giục nàng mau đi vào.
Một giây sau, nàng hiểu được: Đã không thể tiếp tục đặt câu hỏi.
Dù cho có thân phận "sứ giả" kỳ quái lại khó hiểu này gia trì, "lễ ngộ" mà lăng mộ thủ vệ có thể ban cho mình cũng có hạn – hay nói cách khác, bản thân thủ vệ có thể trả lời vấn đề cũng có hạn.
Chỉ là không biết "hạn chế" này là số lượng vấn đề có hạn, hay là phạm vi vấn đề có thể trả lời có hạn – đáng tiếc là, sau khi mình rời khỏi Dị Tượng 004, tất cả ký ức đều sẽ bị xóa sạch, đại khái sau này cũng không có cơ hội thông qua khảo thí lặp lại để nghiệm chứng vấn đề này.
Trong lòng Vana lóe lên mấy suy nghĩ rối bời, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ nói cảm ơn với thủ vệ: "Cảm ơn ngươi đã kiên nhẫn."
"Mời đi vào, lát nữa ta sẽ đưa ngài ra ngoài – mặc dù ngài sẽ không nhớ kỹ."
Vana nhẹ gật đầu, cất bước đi vào mộ thất, mà cùng lúc nàng bước qua cửa lớn mộ thất, vị thủ vệ toàn thân quấn băng vải, ở ranh giới sinh tử kia cũng vô thanh vô tức biến mất trong hành lang.
Trên vương tọa cổ xưa trang nghiêm, Vô Danh Vương Giả không đầu vẫn trầm mặc ngồi thẳng như từ trước đến nay, chậu than tái nhợt cháy lặng lẽ ở góc tường mộ thất, trong không khí tràn ngập sự im lặng trang nghiêm.
Vana đi đến trước vương tọa, nhìn thấy trên vị trí dành cho "người lắng nghe" bày một chiếc ghế bành nhìn qua đã thấy rất thoải mái dễ chịu, trước ghế còn có một chiếc bàn lớn.
Trên bàn bày biện đĩa trái cây và điểm tâm, thậm chí còn có một tách trà nóng – bốc hơi nghi ngút.
Vana: "..."
Nàng khống chế biểu lộ biến hóa của mình, cố gắng trấn định ngồi trên chiếc ghế kia.
Mặc dù người lắng nghe không thể mang ký ức trong lăng mộ ra bên ngoài, nhưng nàng dám khẳng định, người tiến vào mộ thất này trong tình huống bình thường tuyệt đối không có đãi ngộ này!
Bởi vì trong những thông tin được mang ra ngoài ngẫu nhiên qua những tấm da dê kia có miêu tả quá trình "lắng nghe", không có bất kỳ cái nào nhắc đến đĩa trái cây và điểm tâm!
Bất quá sau khi ngây người ngắn ngủi và suy nghĩ lung tung, Vana nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt cũng theo đó trở nên chăm chú.
Nàng nhìn khắp bốn phía.
Bên trong Dị Tượng 004 chỉ có đá lạnh trắng xóa, về lý thuyết không có nơi nào để chứa thức ăn, cũng không thể có công trình kiểu phòng bếp, vị lăng mộ thủ vệ kia có lẽ biết pha trà, nhưng nàng thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh cự nhân kia nướng bánh ngọt.
Nàng quan sát đồ vật trên bàn.
Hoa quả tươi mới, trà bốc hơi nóng, đĩa đựng điểm tâm là gỗ khảm bạc tinh mỹ, hoa văn... lờ mờ mang phong cách thành bang Nam Bộ, rất giống đặc sản của các thành bang Tinh Linh như Khinh Phong cảng hoặc Nam cảng.
Vana cầm lấy một miếng bánh quy, cảm nhận được hơi ấm lưu lại.
Có lẽ một giờ trước, thứ này còn đang đợi trong lò nướng của cửa hàng điểm tâm nào đó ở tòa thành bang nào đó.
Cho nên... những thứ này là lăng mộ thủ vệ trực tiếp "mang" đến từ tòa thành bang phương nam nào đó? Hắn có thể trực tiếp tiến vào thế giới hiện thực bằng thực thể? Hay là... tồn tại những người sùng bái bí ẩn trong thế giới hiện thực, bọn họ nhận mệnh lệnh của lăng mộ thủ vệ, tiến hành "hiến tế" cho Dị Tượng 004?
Hoa quả và đĩa điểm tâm nở rộ đều có vẻ là đặc sản phương nam, bên kia là lãnh địa của Tinh Linh, Tinh Linh... chủng tộc thần bí mà trường thọ này quả thực bảo lưu rất nhiều tập quán tín ngưỡng đặc biệt, trong đó một số tín ngưỡng hoàn toàn khác biệt với Tứ Thần giáo hội hiện nay, thậm chí tự thành hệ thống...
Trong điển tịch cổ xưa của Tinh Linh có lẽ có lưu giữ giải thích liên quan đến Dị Tượng 004?
Suy nghĩ trong đầu Vana chập trùng, thói quen nghề nghiệp khiến nàng bắt đầu truy tìm nguồn gốc của những thứ "không tầm thường" đã thấy trước mắt.
Nhưng suy nghĩ của nàng không thể tiếp tục quá lâu.
Một tiếng ma sát rất nhỏ đột ngột vang lên trong mộ thất, đánh gãy suy nghĩ của Vana.
Nàng nhìn theo tiếng kêu, nhìn thấy vị vương giả không đầu kia đang chậm rãi giơ cánh tay lên, phảng phất muốn đứng dậy khỏi vương tọa –
Vana mở to mắt.
Trụ cột trang nghiêm cổ xưa của sân hội nghị lọt vào tầm mắt, ánh sáng hỗn độn ảm đạm lướt qua không trung quảng trường, các thánh đồ linh hồn chiếu ảnh đang tụ tập từ nơi xa đến, mà trong khóe mắt, tòa kiến trúc tái nhợt thần bí kia đang chìm dần xuống lòng đất theo từng đợt tiếng ầm vang.
Mình đã hoàn thành nhiệm vụ?
Vana có chút mờ mịt, nàng lắc đầu, cảm thấy ký ức của mình còn dừng lại ở khoảnh khắc theo vị lăng mộ thủ vệ lễ phép kia tiến vào cửa lớn – loại cảm giác đứt đoạn ký ức này cũng không lạ lẫm, dù sao nàng đã không phải lần đầu tiên tiến vào Dị Tượng 004 với thân phận "người lắng nghe", nhưng chẳng biết tại sao... lần này nàng luôn cảm thấy ký ức của mình mang theo một tia cổ quái, giống như...
Một ấn tượng không hài hòa nào đó vẫn lưu lại dấu vết mờ mờ trong ký ức trống rỗng của nàng.
Bất quá rất nhanh, nàng liền không để ý tới việc nghiên cứu điểm không hài hòa trong đầu mình.
Những đồng bào đã tụ tập đến, chủ giáo Valentinus chiếu ảnh cũng ở trong đó, mà cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy Giáo Hoàng Hyalina miện hạ đang thong thả đi tới, đứng ở biên giới quảng trường, tựa hồ đang lặng lẽ nhìn bên này.
"Vana," Valentinus mở miệng đầu tiên, "Cảm giác thế nào? Đây là lần thứ ba ngươi tiến vào lăng mộ, có bị ảnh hưởng gì không?"
"Ta..." Vana nhíu mày, tựa hồ muốn xác nhận trạng thái tinh thần của mình, nhưng còn chưa kịp cảm giác kỹ càng gì, liền nhịn không được nấc một cái, "Nấc ——"
Các thánh đồ đang tụ tập đến với vẻ quan tâm trên sân hội nghị đột nhiên lâm vào tĩnh lặng.
Ngay cả chủ giáo Valentinus cũng lập tức ngẩn người, vị lão thần quan đã chứng kiến Vana trưởng thành này run rẩy hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu: "Ngươi ở bên trong gặm đá?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận