Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 788: Phân tích Tinh đồ cùng khách không mời mà đến

**Chương 788: Phân tích Tinh đồ và vị khách không mời mà đến**
Alice tỏ ra rất hưng phấn.
Hiện tại nàng đang trừng lớn đôi mắt, tò mò quan s·á·t mọi thứ ở nơi này. Nếu Duncan không ngăn cản, có lẽ lúc này nàng đã chạy đến cuối đại sảnh, vào trong những làn sương đen kia. Nàng lôi kéo Duncan hỏi hết cái này đến cái khác, từ những sợi dây cáp rủ xuống trên trần nhà đến tình hình bên ngoài cánh cửa ở phía xa.
Dưới sự giải thích kiên nhẫn của Duncan, nàng đã hiểu rõ đây chính là "Alice công quán", hơn nữa còn là một "Alice công quán đặc thù". Trải nghiệm khó tin này hiển nhiên được nàng coi như một cuộc "mạo hiểm" rất thú vị.
"Thật lợi hại... Nguyên lai Alice công quán chính là như thế này," tiểu thư nhân ngẫu vui vẻ cười, xoay vòng quanh đài mà lúc đầu nàng ngồi, "Đây thật sự là nhà của ta sao? Lớn thật đấy? Chỉ tiếc là ta không thể chuyển vào ở..."
"Thứ nhất, đây chỉ là một bộ phận của Alice công quán, nói chính xác thì hẳn là một đại sảnh," Duncan nhìn nhân ngẫu đang chạy vòng quanh, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, "Thứ hai, một tòa Alice công quán khác không có như vậy, ở vị trí tương ứng bên kia là một vườn hoa. Ta phán đoán là dùng chìa khóa khác nhau mở cửa thì sẽ tiến vào những Alice công quán khác nhau."
"Ồ nha...." Alice vừa nghe vừa gật đầu, không biết có thật sự nghe lọt hay không.
Ánh mắt Duncan rất nhanh lại rơi vào tấm bảng vẽ trong n·g·ự·c Alice.
Trước khi ý thức Alice tỉnh lại, tấm bảng vẽ kia đã được ôm trong n·g·ự·c nhân ngẫu, đến bây giờ nàng vẫn vô thức ôm nó.
Duncan còn nhớ rất rõ, trong "một phiên bản Alice công quán khác", tấm bảng vẽ trong n·g·ự·c nhân ngẫu vườn hoa miêu tả cảnh tượng "Tận thế di chuyển đỏ", vậy ở đây, trên tấm bảng vẽ này sẽ là gì?
"Alice, đưa bảng vẽ của ngươi cho ta xem một chút." Hắn đột nhiên lên tiếng.
"Bảng vẽ?" Nhân ngẫu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền phản ứng kịp, lúc này mới phát hiện ra vật mình đang ôm trong n·g·ự·c, vội vàng chạy tới đưa bảng vẽ cho thuyền trưởng, "Cho ngài!"
Duncan nhận lấy bảng vẽ, lật đến mặt chính của nó, sau đó lông mày dần dần nhăn lại.
Mặt chính "bảng vẽ" rõ ràng là một màn hình, phía trên tràn đầy một đống lớn đường nét và ký hiệu mà ngay cả hắn cũng không thể hiểu nổi, lại có vô số dày đặc, số liệu không ngừng đổi mới lưu động xung quanh những đường nét và ký hiệu kia, phảng phất như mỗi thời mỗi khắc đều tiến hành tính toán và dựng lại cực kỳ phức tạp.
Duncan cau mày nhìn những thứ này, trong lòng đột nhiên mơ hồ đoán được điều gì đó. Lúc này Alice cũng tò mò ghé lại, ghé đầu vào bên cạnh vai Duncan nhìn nội dung trên "bảng vẽ", đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán kéo dài: Nha.....
Duncan lập tức ngẩng đầu: "Ngươi biết đây là cái gì sao?"
"Vị trí a, tọa độ kết cấu không thời gian chỉnh thể của nơi ẩn núp so với hiện tại của chúng ta," Alice không chút nghĩ ngợi nói, sau đó không đợi thuyền trưởng tiếp tục truy hỏi, nàng liền một mặt lẽ thẳng khí hùng nói tiếp, "Ý ta nói là gì?"
Duncan: ...
Hắn phát hiện từ khi Alice tỉnh lại ở đây, những lời nhân ngẫu này nói ra càng ngày càng khiến hắn không biết nên ứng đối thế nào!
Nhưng câu trả lời của Alice ít nhất cũng giúp hắn xác nhận suy đoán vừa rồi của mình: Đây chính là đường biển (đường hàng không)!
Chìa khóa hướng dẫn mà Leviathan nữ vương giao cho mình để mở "Đường biển (đường hàng không)" quả nhiên nằm trên "nhân ngẫu" đang ngủ say trong công quán, chính là tấm "bảng vẽ" này!
Nhân ngẫu bên cạnh tò mò quan sát biểu tình biến hóa của Duncan, lúc này nghi hoặc mà nghiêng đầu: "Thuyền trưởng? Ngài sao không để ý tới ta?"
"Alice," Duncan lập tức bừng tỉnh từ trong trầm tư, vẻ mặt thành thật nhìn tiểu thư nhân ngẫu trước mắt, "Nếu như không sai, đây chính là 'Đường biển (đường hàng không)' thông hướng các tiết điểm bình chướng bên ngoài, ngươi biết nên 'sử dụng' nó như thế nào không?"
Alice nghe vậy ngẩn ngơ, có chút do dự nhận lấy bảng vẽ từ tay Duncan, dùng ngón tay hoạt động trên "màn hình" liên tục đổi mới số liệu và đường nét kia, một lát sau mới phảng phất lẩm bẩm nói nhỏ: "Ta hình như.... Biết rõ? Nhưng lại giống như cần nghiên cứu một chút...."
Nàng nhíu mày, ngẩng đầu: "Ta cảm thấy 'phương pháp sử dụng' hình như ngay tại trong lòng, bằng bản năng liền có thể khởi động thứ gì đó, nhưng cần một quá trình.... Ngài đừng có gấp. Ừm, không cần lâu lắm đâu."
Lúc nhân ngẫu giải thích, Duncan bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cái "cây" nối liền mái vòm và bình đài, do vô số dây cáp đường ống tạo thành, có động tĩnh ---
Vô số ánh sáng nhạt lưu động trong "cành cây" của nó cấp tốc trở nên sáng tỏ, sinh động. Rất nhiều sợi dây cáp vốn giấu trong bóng tối tựa như trống rỗng hiển hiện, xuất hiện ở rìa "tán cây" của nó, kéo dài về phía những làn sương đen xung quanh đại sảnh. Một loại tiếng ông ông trầm thấp từ trong những làn sương mù kia truyền ra, tựa hồ là thứ gì đó đang khởi động, dần dần tăng cao công suất...
Ngón tay nhân ngẫu lướt qua đường nét và ký hiệu trên bảng vẽ, số liệu lưu động cấp tốc nổi lên bên cạnh nàng, phảng phất như quỷ mị phiêu phù trong không khí, nàng dần dần không nói gì nữa, giống như toàn bộ "sự chú ý" đều chìm đắm trong tuyến trình công tác.
Duncan đột nhiên nghe thấy một thanh âm, đó là thanh âm của Alice, lại không phải từ trong miệng nhân ngẫu phát ra, mà là trực tiếp do "trang bị truyền bá" nào đó phía trên đại sảnh truyền đến:
"Máy chủ khởi động... Đang phân tích Tinh đồ, Tinh đồ trao quyền từ... Hoa tiêu số 1..."
Duncan kinh ngạc nhưng không ngoài dự liệu nhìn một màn này, đáy lòng chẳng biết từ lúc nào ẩn ẩn hiện lên một chút chờ mong, nhưng vào lúc này, một cỗ tạp âm lại đột nhiên truyền vào tai hắn, ngay sau đó hào quang lưu động trên cái "cây" kia cùng âm thanh vù vù của thiết bị bốn phương tám hướng liền cấp tốc yếu bớt xuống.
"Phân tích tạm dừng... Trinh s·á·t đến truy cập chưa được trao quyền."
Ánh mắt Duncan nháy mắt khẽ biến, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy Alice cũng rất giống sửng sốt một chút, sau đó nàng liền giống như bừng tỉnh ngẩng đầu: "Thuyền trưởng, có người gõ cửa!"
Có người gõ cửa? !
Duncan lập tức phản ứng kịp, mà cơ hồ cùng một thời gian, hắn liền nghe được tiếng gõ cửa. Tiếng gõ không lớn, nhưng lại giống như không nhìn thẳng khoảng cách và suy giảm, trực tiếp rõ ràng truyền vào tai hắn từ một nơi rất xa.
Người gõ cửa mười phần kiên nhẫn, tiết tấu liền phảng phất như máy móc tinh chuẩn lặp lại.
Alice ôm bảng vẽ từ trên bình đài nhảy xuống, có chút khẩn trương đi tới bên cạnh Duncan: "Thuyền trưởng, có muốn mở cửa không?" "Đi theo ta." Duncan suy nghĩ một chút, biểu lộ nghiêm túc nói, ngay sau đó lại nhắc nhở một câu, "Cầm cẩn thận bảng vẽ, đừng để nó rời khỏi tay ngươi."
"Nha... Vâng!"
Alice có chút hốt hoảng đáp lại một câu, liền cất bước đuổi theo bước chân của thuyền trưởng, đi nhanh về phía cánh cửa kia.
Hai người rời khỏi đại sảnh hướng dẫn ánh đèn mờ tối, dưới sự dẫn dắt của Duncan, bọn họ bước vào hành lang đặc biệt dài kia, đi qua từng gian phòng yên tĩnh không tiếng động cùng cửa hiên, cấp tốc đi về phía sảnh chính lầu một của công quán.
Tiếng đ·ậ·p cửa vẫn rất kiên nhẫn kéo dài, một chút phảng phất trực tiếp đánh vào đáy lòng người ta.
Duncan không hiểu liên tưởng đến mình nghe thấy tiếng gõ cửa trong căn hộ độc thân, nghĩ tới vị Hàn Sương nữ vương xuyên qua sương mù đến thăm. Sau đó lại tạm thời để suy nghĩ không đâu này qua sau đầu.
Alice ôm bảng vẽ, không sai biệt lắm là một đường chạy chậm theo sau thuyền trưởng, nàng ngạc nhiên nhìn những hành lang, cửa sổ hẹp và từng cánh cửa gỗ không biết thông hướng nơi nào bên cạnh, giống như tích lũy đầy bụng nghi vấn, nhưng lại không để ý mở miệng.
Kiến trúc công trình này thật sự quá mức to lớn, nếu không phải có thuyền trưởng dẫn đường, nàng phỏng chừng mình thậm chí có thể sẽ lạc đường trong này.
Sau đó, bọn họ cuối cùng cũng đi tới sảnh chính của công quán.
Tấm đại môn âm trầm mà cao ngất phảng phất như cự nhân đứng sừng sững ở cuối tấm thảm trải sàn màu đỏ sẫm, tiếng gõ cửa không ngừng từ ngoài cửa truyền đến, "cộc cộc, cộc cộc".
Duncan nhíu mày, mang theo nhân ngẫu đi tới bên cạnh đại môn.
Hắn thử cảm giác khí tức ngoài cửa, lại cảm thấy bên ngoài chỉ có một mảnh hư vô, hắn không cảm giác được địch ý, cũng không cảm giác được nguy hiểm, thậm chí không có cụ thể "tồn tại".
Tiếng gõ cửa phảng phất như đang thúc giục, trong sự cân nhắc và do dự, Duncan nắm tay đặt lên trên cửa chính.
Hắn nhớ lại lời quản gia không đầu đã nói với mình ---
"Tuyệt đối không được mở cửa, ngoài cửa là tận thế."
Alice vội vã cuống cuồng đứng sau thuyền trưởng, rất nghe lời ôm chặt bảng vẽ, nhìn tấm đại môn âm trầm mà cao ngất kia.
Tiếng "kẽo kẹt" truyền vào tai nàng.
Duncan dùng sức, cẩn thận đẩy cánh cửa kia ra, sau đó hắn phát hiện cánh cửa này nhẹ hơn so với mình tưởng tượng.
Không khóa lại, không rỉ sét, mặc dù phát ra tiếng "kẽo kẹt", đại môn lại nhẹ như lông vũ.
Cùng với đại môn mở ra, một đạo ánh nắng bỗng nhiên đâm rách hắc ám, xuyên qua cánh cửa, chiếu vào mắt Duncan và Alice.
Một vòng Thái Dương huy hoàng thiêu đốt trong hư vô, ánh mặt trời óng ánh mà mãnh liệt chiếu sáng tường ngoài Alice công quán và cửa chính, nhưng ánh nắng mãnh liệt này lại không đâm bị thương bất luận kẻ nào.
Duncan cảm thấy một tia cảm giác quen thuộc trong ánh nắng kia, sau đó, hắn liền nhìn thấy vầng mặt trời tráng lệ kia chậm rãi chuyển động góc độ trong tầm mắt mình. Vầng hào quang rút đi, phía dưới xác ngoài thiêu đốt là Cổ Thần chân thật diện mạo.
Vô số xúc tu trắng xám sắp chết và sương máu thịt chồng chất thành tinh thể, chống đỡ xác ngoài cháy hừng hực, một viên độc nhãn to lớn bị xúc tu vây quanh, chậm rãi điều chỉnh góc độ, nhìn chăm chú hai thân ảnh đang đứng ở cổng công quán.
Nhuyễn biến vầng mặt trời, Hắc Thái Dương, "Chân thật Thái Dương thần" trong miệng Thái Dương giáo đồ - là nó đang gõ cửa.
"Ta cơ hồ muốn từ bỏ," trước khi Duncan mở miệng, một thanh âm hư nhược liền trước truyền vào tai hắn, Cổ Thần bị vầng hào quang thiêu đốt kia dùng tầng tầng lớp lớp rung động nói, "Ta đang chuẩn bị rời đi."
Duncan mặt không biểu tình (thật ra là vì ngoài ý muốn có chút ngẩn người) nhìn chăm chú đoàn "Cổ Thần" phiêu phù trong hư vô, dường như vô pháp phán đoán khoảng cách và tiêu chuẩn cụ thể của nó bằng mắt thường, qua một hồi lâu mới mở miệng nói:
"... Phòng ở rất lớn, sau khi nghe thấy tiếng đập cửa, cần rất lâu để đi từ nơi xa nhất đến cửa."
Hắn vừa dứt lời, Alice bên cạnh cũng theo sát gật đầu: "Đúng vậy, rất lớn! Chúng ta chạy trên hành lang nửa ngày!"
Dị dạng Thái Dương kia trầm mặc xuống, qua mấy giây mới lên tiếng lần nữa: "Ừm, có đạo lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận