Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 220: "Đoàn thể "

Chương 220:
"Những người" thuộc "tập thể" cùng Thất Hương Hào gặp nhau, sẽ không thể tránh khỏi việc thiết lập "liên hệ" với Duncan. Mà từ một góc độ khác nhìn nhận, bản thân Duncan – "kẻ ngoại lai" này – xác thực cần thiết lập rộng khắp những mối liên hệ như vậy ở thế giới này. Chỉ khi nắm giữ càng nhiều tri thức và trợ lực, hắn mới có thể hiểu thêm một bước về thế giới này, lĩnh vực siêu phàm, thậm chí… hiểu rõ chính mình.
Morris và những người khác bị mang lên thuyền có lẽ chỉ là do tình huống lúc đó khẩn cấp, nhưng cho dù hôm nay bọn họ không lên thuyền, bản thân Duncan cũng đã có kế hoạch mở rộng "ảnh hưởng" của mình tại thế giới này. Mà hắn thấy, mấy người đang tụ tập trên Thất Hương Hào lúc này lại vừa đúng là những ứng cử viên không tồi.
Morris, một nhà sử học kiệt xuất, học rộng hiểu nhiều, tín đồ của Trí Tuệ Chi Thần, ông nắm giữ tri thức quý giá, đây là thứ mà Duncan đang khan hiếm nhất. Đồng thời, vị lão tiên sinh này còn là một "nhân sĩ thượng lưu" có được địa vị và mối quan hệ nhất định trong thế giới loài người, điều này có thể phát huy công dụng lớn vào thời điểm thích hợp.
Sherry và A Cẩu, Triệu Hoán sư cộng sinh cùng Ác Ma và kh·ố·n U Thúy Ác Ma, vừa có sức chiến đấu, lại nắm giữ tri thức liên quan đến lĩnh vực U Thúy, thậm chí một phần liên quan đến á không gian, mà phần tri thức này vừa vặn bổ sung cho "học giả nhân loại" Morris. Ngoài ra, tổ hợp này còn có thủ đoạn cảm giác đặc thù, có thể phát hiện dấu vết lực lượng siêu phàm để lại mà không cần trả giá hoặc trả giá rất nhỏ.
Nina, chất nữ ngoan ngoãn đáng yêu.
Thuận tiện là vật dẫn trước mắt của Thái Dương mảnh vỡ.
Ánh mắt Duncan chậm rãi đảo qua bàn dài, xung quanh bàn dài này, vài gương mặt có khẩn trương, có câu nệ, có mang theo hiếu kỳ đơn thuần.
Bọn họ dường như vẫn chưa ý thức được, một "tập thể" cực kỳ đặc thù đã ẩn ẩn thành hình trong bữa tối này, mà thứ gắn kết tập thể này lại, chính là thân phận chung của bọn họ lúc này:
Thuyền viên đoàn của Thất Hương Hào.
"Lời hứa trước đó của ta vẫn hữu hiệu, thân phận thuyền viên Thất Hương Hào sẽ không hạn chế tự do cá nhân của các ngươi, ta không cần tín hiệu cưỡng chế, cũng không cần bất kỳ hiến tế, phụng dưỡng gì – những thứ này đối với ta không có ý nghĩa," Duncan chậm rãi nói, giọng hắn trầm, mà tiếng sóng biển nhu hòa thì đang vang lên từ cửa sổ mạn tàu cách đó không xa, "Nhưng xét thấy liên hệ giữa các ngươi và ta đã được thiết lập, mối liên hệ này có lẽ có thể được coi là một… cơ sở của đội ngũ lỏng lẻo."
"Nói thật, ta đã rời xa thế giới văn minh nhiều năm – Morris hẳn là rất rõ ràng, Thất Hương Hào trong suốt một thế kỷ qua chưa từng có liên hệ với bất kỳ tòa thành bang nào, tại thế giới văn minh, có rất nhiều cố sự kinh dị đáng sợ liên quan đến ta, liên quan đến chiếc thuyền này, ta thừa nhận những cố sự này có cơ sở thực tế, bởi vì trong rất nhiều năm… chiếc thuyền này đều ở trong trạng thái m·ấ·t k·h·ố·n·g c·h·ế."
"Nhưng như các ngươi thấy, ta đã thu hồi nhân tính, cũng đã ổn định lại trạng thái của Thất Hương Hào, mà bây giờ… ta rất hứng thú với thế giới văn minh sau một thế kỷ."
Duncan không nhanh không chậm nói, mà những điều này là lý do thoái thác hắn đã suy nghĩ kỹ càng khi câu cá – hắn cần "chiêu mộ thuyền viên" nhưng bối cảnh đáng sợ của Thất Hương Hào đã định sẵn những người mới lên thuyền không có tâm lý nhập chức tốt, bởi vậy hắn cần một lý do hợp lý, ôn hòa, chính đáng để trấn an cảm xúc của người mới. Như vậy, bước đầu tiên, hắn phải xây dựng được hình tượng thuyền trưởng "lý trí hữu hảo" mới được.
Thất Hương Hào đã từng m·ấ·t k·h·ố·n·g c·h·ế, nhưng bây giờ thuyền trưởng đã thu hồi nhân tính, cũng khôi phục quyền kh·ố·n·g c·h·ế đối với chiếc thuyền, đây là điều kiện tiên quyết để thành lập đội ngũ.
Về phần những người mới có tin hay không… đó là vấn đề của đối phương.
Không thể không nói, câu cá đúng là một hoạt động hưu nhàn thích hợp để tu dưỡng thể xác tinh thần và suy nghĩ – Duncan cảm thấy mình xác thực nên cảm tạ thiên nhiên quà tặng… cảm tạ Thâm Hải dòng dõi cũng được.
Nghe được lời giải thích này của Duncan, trên mặt Morris lập tức lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ, kỳ thật ông vẫn không thể tin được mình nghe được chính là âm thanh chân thật, trên thực tế ông thậm chí không thể tin được mình nhìn thấy Thất Hương Hào chính là bộ dáng chân chính của chiếc thuyền này, nhưng ông nhớ lại thái độ hữu hảo mà Duncan biểu hiện cho tới nay, cuối cùng bắt đầu dần dần… thuyết phục chính mình.
Ít nhất, nếu như lời giải thích này là thật, biểu hiện thân mật của bóng ma á không gian này sẽ trở nên hợp lý và đáng tin hơn một chút.
Sherry thì vẫn đang suy nghĩ, dường như còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống, A Cẩu ngồi bên cạnh nàng lúc này cũng đã phản ứng kịp, con u tuân chó săn này cả gan nhìn Duncan một chút: "Nói cách khác, ngài cần chúng ta… làm quyển thuộc của ngài, giúp ngài làm một ít chuyện trên thế gian?"
"Chỉ là có khả năng sẽ," Duncan khẽ cười nói, "Khi ta cần. Mặt khác, ta cũng không cho rằng loại quan hệ này là Quyển thuộc – các ngươi là thuyền viên, cho nên gọi ta là thuyền trưởng là được, hoặc là cứ theo xưng hô trước kia cũng được."
Sherry và A Cẩu "A" một tiếng, Morris cách đó không xa thì sau khi suy nghĩ ngắn ngủi đột nhiên nói ra: "Vậy ngài sẽ liên hệ với chúng ta như thế nào? A, đương nhiên, ta biết ngài có một hóa thân ở thành bang Prand, bất quá ý ta là…"
"Ta hiểu ý của ngươi," Duncan không đợi đối phương nói xong liền khẽ gật đầu, "Nếu như ta muốn tìm các ngươi, tự nhiên sẽ lập tức tìm thấy, mà nếu như các ngươi gặp chuyện cần liên lạc với ta, có thể trực tiếp gọi tên của ta hoặc tên Thất Hương Hào ở gần mặt kính bóng loáng, ta có thể nghe được. Ngoài ra, hỏa diễm có thể tăng cường lực lượng của ta, nếu như các ngươi gặp nguy hiểm, có thể đốt lửa sau khi gọi tên của ta."
Morris nghe xong, biểu hiện trên mặt dường như có chút phức tạp, dù sao ông vẫn là tín đồ của Trí Tuệ Chi Thần, giờ phút này lại nửa chủ động gia nhập một "dị đoan đoàn thể" như vậy, thậm chí còn học tập tri thức đến từ bóng ma á không gian nào đó, điều này ít nhiều khiến ông có chút khó chịu, nhưng điều làm ông khó chịu hơn chính là… bốn viên đá hộ thân còn lại trên vòng đeo tay của mình lúc này không có chút phản ứng nào.
Chủ không nhìn thấy, chủ không quan tâm, chủ cảm thấy ngươi làm rất đúng – mặc kệ là đáp án nào, đều khiến lão tiên sinh cảm xúc phức tạp.
Nina thì sau khi nghe xong lời của Duncan liền có chút mở to hai mắt, trên mặt lại có chút hưng phấn: "Nghe vào thật là lợi hại!"
Duncan nghe vậy thản nhiên nhìn nàng một chút: "Ngươi không cần dùng hỏa diễm vượt mức…"
Nina lập tức không kịp phản ứng: "A? Vì sao?"
Sau đó không đợi Duncan trả lời, nàng lại phản ứng lại, vội vàng khoát tay: "A a ta hiểu được ta hiểu được, ta có thể…"
"Ngươi đừng có mà biến ở đây!" Duncan xem xét không khí bên người Nina đã loáng thoáng có dấu hiệu vặn vẹo, vội vàng lên tiếng ngăn cản, "Trước khi ngươi có thể thuần thục nắm giữ lực lượng do Thái Dương mảnh vỡ mang tới, không được phép thử hoán đổi hình thái của mình ở nơi không gian phong bế và có nhiều người!"
Nina lập tức rũ đầu xuống: "Nha…"
Duncan nhìn không khí bên người cô nương này dần dần khôi phục như cũ, cảm thụ được nhiệt lượng biến mất, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Dưới sự giúp đỡ của "Hắc Hỏa Giả" hắn, Thái Dương mảnh vỡ trong cơ thể Nina đã bị khống chế, nhưng rất hiển nhiên, cô nương này còn chưa ý thức đầy đủ được trong cơ thể mình đang ngủ say một cỗ sức mạnh mạnh mẽ cỡ nào – mặc kệ có thành thục hiểu chuyện thế nào, nàng cuối cùng cũng chỉ mới 16~17 tuổi, đối với người trẻ tuổi ở độ tuổi này mà nói, cảm giác mới lạ và xúc động khi lần đầu tiếp xúc với lực lượng siêu phàm không dễ dàng bị áp chế như vậy.
Có cơ hội vẫn phải để nàng làm quen thêm với lực lượng của mình trên Vô Ngân Hải khoáng đạt trống trải này, một mặt là tăng cường tính không thể làm gì của Thái Dương mảnh vỡ, một phương diện khác cũng là để nàng ý thức được ngọn lửa hằng tinh kia nguy hiểm đến mức nào.
"Sau này chúng ta có thể sẽ còn gia tăng thành viên mới," Duncan nghĩ nghĩ, còn nói thêm, "Vậy thì coi loại liên hoan như hôm nay là quá trình tiêu chuẩn khi người mới gia nhập đi, ta nghĩ điều này cũng có ích cho việc tăng tiến tình cảm giữa các thành viên trong đội."
Morris lập tức vô thức nhìn thoáng qua bàn ăn trước mặt, cảm giác mình như lại nhìn thấy một ít chân thực dưới bầu không khí ấm áp –
Bị bóng ma á không gian nhìn soi mói cùng đi ăn tối, chia ăn huyết nhục của Thâm Hải dòng dõi, học tập nghi thức và chú văn triệu hoán siêu phàm vĩ lực, cái này…
Một loạt những điều này thật sự tràn đầy cảm giác Deja Vu mãnh liệt.
Nhưng mình còn có thể nói gì? Mình đã là một thành viên của chiếc thuyền này, đã tiếp nhận sự che chở của Duncan tiên sinh, mà huyết nhục của Thâm Hải dòng dõi đã khiến cho bộ phận mấu chốt của "nghi thức" này bày ra trước mặt mình, lúc này muốn rời khỏi là khẳng định không được, vậy cũng chỉ có thể giống như con bồ câu cứ ăn khoai tây chiên từ nãy đến giờ ở bên cạnh, thản nhiên tiếp nhận vận mệnh thật là thơm…
Lão tiên sinh khẽ thở dài trong lòng, hoàn toàn tiếp nhận sự thay đổi đột ngột trong vận mệnh này, đồng thời cũng yên lặng an ủi chính mình – từ hôm nay trở đi, giá trị của mình cũng giống như những học giả đủ để lưu danh sử sách, bước lên một con đường không lối về tiến vào vực sâu chân tướng, trên thế giới này chỉ sợ không còn gì có thể khiến mình cảm thấy ly kỳ tà môn nữa.
Ông đang nghĩ như vậy, liền đột nhiên nghe được Alice tiểu thư – người vẫn luôn không lên tiếng – cách đó không xa phá vỡ trầm mặc. Vị nữ sĩ mỹ lệ này từ đầu đến cuối vẫn an tĩnh đứng hầu sau lưng Duncan, lúc này giống như mới phản ứng được gì đó: "A, thuyền trưởng, vậy có phải sau này ta không còn là thuyền viên duy nhất ở đây nữa không?"
"Ngươi mới phản ứng được sao?" Duncan có chút nghiêng đầu nhìn con búp bê này một chút, "Ngươi đương nhiên không còn là thuyền viên duy nhất ở đây, lát nữa trước khi bọn họ rời đi, ngươi còn phải dạy quy tắc thuyền viên cho bọn họ, giống như lúc đầu dê rừng dạy cho ngươi vậy."
Alice ngơ ngác một chút, có thể tính là đã hiểu rõ tình huống trước mắt, lúc này mới nở nụ cười, vui vẻ vỗ tay: "Tốt quá! Vậy sau này ta liền…"
Một giây sau, không biết có phải do quá kích động hay không, bên tai Duncan liền truyền đến một âm thanh quen thuộc: "Ba mà –"
Một cái đầu vẫn đội tóc giả màu vàng ngay bên cạnh hắn rơi xuống, lăn đến giữa bàn ăn trước mặt mọi người.
Bên cạnh bàn ăn trong nháy mắt yên tĩnh, thẳng đến tiếng kinh hô của Sherry phá vỡ sự im lặng: "A a a —— đầu mất rồi, đầu mất rồi a! Rơi rơi mất rồi a!"
Hiện trường lập tức hỗn loạn tưng bừng, tiếng kinh hô của Sherry và Nina, âm thanh chửi đổng của A Cẩu cùng tiếng cầu cứu lắp ba lắp bắp của Alice liên tiếp vang lên, ở giữa còn kèm theo tiếng cô cô cô của Aie, Morris biểu lộ đờ đẫn mà nhìn xem đây hết thảy, đột nhiên cảm thấy mình muốn hoàn toàn thích ứng với "đội ngũ mới" này chỉ sợ còn cần nhiều thời gian hơn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận