Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 734: Chi nhánh đằng sau

Chương 734: Phía sau chi nhánh
Nương theo một trận xé gió gào thét, thanh cự kiếm hợp kim nặng nề tựa như một đạo lưu tinh từ trên trời giáng xuống, ầm vang chém về phía mặt đất. Trọng kiếm tuy không có lưỡi sắc, nhưng lại chém xuống như cắt bơ, dễ dàng xé đôi một con Ác Ma cự hình giống như chiến xa hạng nặng, sau đó nương theo tiếng sấm rền vang, Vana một quyền đánh mạnh xuống mặt đất. Trong chấn động kinh hoàng, mấy con Ác Ma yếu ớt tụ tập xung quanh nàng trực tiếp bị chấn động ép thành bột phấn.
Tiếng rít gào quái dị bén nhọn từ phía sau vang lên, một viên đạn ẩn chứa năng lượng ô trọc từ một góc độ xảo trá bắn tới. Vana cấp tốc đứng dậy, nhưng trước khi nàng kịp đưa tay ngăn cản viên đạn kia, một bóng đen mau lẹ đã từ bên cạnh xông tới. Một thanh đại kiếm ngân quang lấp lóe hai tay đỡ được đòn đánh lén hiểm ác kia. Ngay sau đó, mấy tên chiến sĩ lục chiến đội viên cầm phụ ma cương kiếm liền cùng nhau xông lên, đem con Ác Ma vừa phát động đánh lén cách đó không xa băm thành thịt nát.
Vana ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen kia, khẽ gật đầu: "Phản ứng rất nhanh."
Amber lộ ra vẻ vui mừng, nàng cao hứng gật đầu, sau đó lại không nhịn được dùng biểu cảm vừa sợ hãi thán phục vừa hâm mộ nhìn Vana một chút: "Ngài thật... mạnh hơn ta tưởng tượng."
"Tàm tạm, hôm nay trạng thái tương đối tốt," Vana tiện tay vung vẩy thanh cự kiếm hợp kim trong tay, trở tay đâm nó vào bên cạnh sương mù, xuyên thủng đầu một con U Thúy Liệp Khuyển vừa mới thành hình trong sương mù dày đặc. Sau đó, tay kia của nàng khẽ búng lên chuôi kiếm - con Ác Ma kia trong nháy mắt bị ép thành bụi mịn, "Mà lại những Ác Ma này cũng không mạnh lắm... Yếu hơn nhiều so với những kẻ địch ta đối phó gần đây."
Biểu hiện trên mặt Amber cứng đờ lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Sau đó nàng trở lại vị trí của mình – tiếp tục chỉ huy các chiến sĩ thanh lý Ác Ma du đãng xuất hiện gần cửa động, đồng thời tổ chức nhân viên chiến đấu thay nhau nghỉ ngơi, gia cố phòng ngự.
Vana cũng một lần nữa nâng cự kiếm trong tay lên, nhưng vào lúc này, nàng phảng phất đột nhiên cảm giác được gì đó, ánh mắt hơi ngưng tụ, nhìn về phía sâu trong nồng vụ.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình như nhìn thấy một thân ảnh – một thân ảnh khoác trường bào cũ nát, đang còng lưng đi qua bãi đá trong hẻm núi.
Thân ảnh kia dường như không hề chú ý tới chiến đấu kịch liệt xung quanh, không chú ý tới Ác Ma và các chiến sĩ của giáo hội gần trong gang tấc. Hắn tựa như huyễn ảnh hiện ra từ một chiều không gian khác, thần thái vội vã xuyên qua sương mù.
Việc này chỉ kéo dài trong nháy mắt - khi Vana chớp mắt lần nữa, hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó, một con Ác Ma đáng sợ do vô số hài cốt đan xen lẫn nhau tạo thành, hình dạng bên ngoài phảng phất một quả "Cốt cầu" dữ tợn đường kính ba mét, từ trong sương mù dày đặc cách đó không xa nổi lên. Tiếng gào thét trống rỗng từ bên trong cốt cầu truyền đến, khiến Vana không thể không tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng, giơ kiếm nghênh đón kẻ địch...
Trong tiếng súng liên thanh dày đặc, con Ác Ma quái dị bò ra từ trong đại môn màu đen còn chưa kịp ổn định hình thái liền bị đám đồ chơi binh bắn nát thành mảnh nhỏ. Sau đó nương theo tiếng khẩu lệnh và còi, đám đồ chơi binh toàn thân bôi trét sơn xanh xanh đỏ đỏ cấp tốc chỉnh đốn đội ngũ, bắt đầu đào công sự trên mặt đất, đem từng cỗ pháo xa điêu khắc bằng gỗ đẩy lên trận địa.
Morris tò mò nhìn một màn này, sau đó đưa tay nhặt một con đồ chơi binh từ dưới đất lên, đặt trước mắt cẩn thận quan sát. Tấm kim loại trên trán hắn lùi về phía sau, giữa vô số bánh răng xoay tròn nhanh chóng và lò xo rung động trong khoang đầu, một tổ thấu kính tinh vi được cánh tay máy đẩy ra, tập trung vào con đồ chơi binh kia.
Đồ chơi binh ra sức vùng vẫy mấy lần, bắt đầu dùng báng súng trường trong tay đấm mạnh vào ngón tay Morris, tạo ra liên tiếp những tiếng "coong coong coong" khi gỗ và kim loại va chạm.
Morris buông lỏng đồ chơi binh ra, vừa hoạt động ngón tay vừa quay đầu nhìn về phía bên cạnh, nơi "Nữ Vu Trong Biển" đang dùng gậy chỉ huy không ngừng khống chế các loại đồ chơi binh, xe tăng giấy gấp, binh lính giấy gấp bố trí trận địa: "... Vẫn rất táo bạo."
"... Ngài có thể đừng có bắt lính của ta ra nghiên cứu không?" Lucrezia bất đắc dĩ nhìn Morris một chút, "Nếu không ngài đi nghiên cứu hài cốt của những con Ác Ma kia đi? Nơi này khắp nơi đều có..."
"Hài cốt Ác Ma thì có gì hay để nghiên cứu, trên thuyền thường xuyên có," Morris tiện tay lấy ra cái tẩu, nhưng cho vào miệng mới nhớ tới mình hiện đang ở "trạng thái rèn đúc", đành phải hậm hực nhét tẩu thuốc lại vào trong túi, "Có cơ hội ta phải thỉnh giáo ngươi về nhân ngẫu kỹ thuật, phương pháp khu động ngươi sử dụng dường như có liên hệ với kỹ thuật của học viện, nhưng lộ tuyến lại khác biệt..."
"Chờ chuyện ở đây kết thúc, đương nhiên có thể - ta cũng rất hứng thú với việc ngươi sử dụng rèn đúc thể," Lucrezia thuận miệng nói, "Ta và Chân Lý học viện có quan hệ không ít, biết các ngươi có loại 'Thần thuật' ngắn ngủi đem một bộ phận thân thể chuyển hóa thành máy móc, nhưng đem toàn thân đều 'rèn đúc hóa'... Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."
Morris cười cười, trong cổ họng phát ra tiếng rung ông ông của lò xo, nhưng vào lúc này, khóe mắt liếc qua đột nhiên liếc về một màn, làm gián đoạn lời hắn muốn nói.
Tại nơi sâu thẳm mờ tối của động quật, bên cạnh cánh cửa đen kia, trên một khoảng đất trống, dường như đột ngột xuất hiện một bóng người.
Bóng người kia khoác trường bào màu trắng cũ nát, phảng phất đã đứng yên ở đó rất lâu rất lâu, mà bất kể là Ác Ma xung quanh hay là "binh sĩ" do Lucrezia triệu hồi ra, đều giống như không hề phát giác ra vị khách không mời này – ta cứ đứng yên lặng trên chiến trường như vậy, dáng vẻ không hợp với cảnh vật xung quanh, phảng phất như huyễn ảnh ném tới từ một chiều không gian khác.
Hắn dường như đang quan sát cánh cửa đen kia, vẫn duy trì tư thế ngóng nhìn cửa lớn, không nhúc nhích.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, khi Morris chớp mắt lần nữa, thân ảnh cổ quái kia liền biến mất không thấy.
Lucrezia đột nhiên chú ý tới dị trạng của Morris, sau khi chỉ huy các binh sĩ tiêu diệt thêm một con Ác Ma chui ra từ trong hắc môn, nàng lập tức quay đầu: "Sao thế?"
"... Có một thân ảnh xuất hiện gần hắc môn," Morris ngữ khí ngưng trọng, "Nhưng trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, ngươi không thấy sao?"
"Không có," Lucrezia lắc đầu, đồng thời nhíu mày, "Chết tiệt, ta vừa rồi không có chú ý hướng kia..."
"... Không sao," Morris nhìn vị "Nữ Vu" này một chút, khoát tay, "Ta chụp lại rồi."
Lucrezia ngẩn ngơ: "Chụp...?"
Morris gật đầu, cùng lúc đó trong cơ thể đã bắt đầu truyền đến liên tiếp âm thanh lách cách của bánh răng chuyển động và cơ quan hoán đổi. Sau đó, toàn bộ khớp hàm của hắn trực tiếp rớt xuống theo một phương thức cực kỳ kinh dị - một cái miệng đen ngòm lộ ra, và từ từ phun ra một tấm ảnh giấy lớn cỡ bàn tay.
Morris rút tấm ảnh giấy ra, lắc lắc trong không khí, tay kia tiện tay lắp khớp hàm trở lại, sau đó đưa tấm ảnh giấy cho Lucrezia: "Không rõ lắm, hình như bị quấy nhiễu rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra có một bóng trắng."
Lucrezia biểu lộ quái dị nhận lấy tấm ảnh giấy, nhìn thấy thân ảnh mơ hồ gần hắc môn kia, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được rơi trên người Morris: "... Vì sao ngay cả chức năng này cũng có..."
Morris mỉm cười: "Ta đã nói rồi, ta lúc còn trẻ có rất nhiều kinh nghiệm thám hiểm..."
Lucrezia: "..."
...
Duncan phảng phất mơ hồ cảm giác được, khi chính mình đưa tay thu hồi lại, có thứ gì đó đã lặng yên bị thay đổi - là vận mệnh của mình, hay là tương lai của thế giới này, hắn cũng không rõ đó là gì.
Hắn chỉ là trong cõi U Minh có một loại cảm giác, quyết định mình làm ra giờ phút này phi thường mấu chốt, bất luận nó là tốt hay xấu.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy viên hạch tâm màu đỏ sậm kia vẫn bình tĩnh trôi nổi ở nơi gần trong gang tấc, ánh sáng bên trong hạch tâm lúc sáng lúc tối. Còn dãy núi nguy nga phía sau hạch tâm thì an tĩnh lại, ánh đèn trận liệt trên bề mặt có vẻ hơi ảm đạm.
Việc mình cự tuyệt cũng không hề "chọc giận" Cổ Thần này, hắn dường như chỉ là có chút... hoang mang.
Một hồi lâu sau, trong hạch tâm kia mới phát ra âm thanh: "Vì sao?"
Tiếp theo, ánh sáng bên trong hạch tâm lại sáng hơn một chút so với vừa rồi, nó tiếp tục mở miệng: "Về lý thuyết, để nơi ẩn núp có thể chữa trị hẳn là phù hợp với ý nguyện của ngươi - ngươi đã cứu vớt ba tòa thành bang, mà 'tiếp quản' thế giới này, có thể cho tất cả thành bang đạt được sự cứu vớt triệt để hơn, lại trong thời gian tương đối dài cũng sẽ không còn bị uy hiếp mất khống chế và ô nhiễm... Ta đã tính toán tất cả khả năng, ngươi hẳn là vui vẻ nhìn thấy kết quả như vậy, vậy mà ngươi lại cự tuyệt?"
Duncan trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hạch tâm màu đỏ sậm có chút hoang mang: "Sau đó?"
Duncan bình tĩnh nói: "Sau cái 'thời gian tương đối dài' như lời ngươi nói thì sao?"
Hạch tâm đỏ sậm rơi vào trầm mặc, ánh sáng nhạt chập chờn, dường như biểu hiện ra sự do dự của nó.
"Ta không biết có hay không còn phương án nào khác - có lẽ, đề nghị của ngươi đúng là lựa chọn tốt nhất ở giai đoạn hiện tại, có lẽ hết thảy thực sự sẽ phát triển như lời ngươi nói, nhưng ít nhất hiện tại... Ta không thể đáp ứng ngươi."
Duncan bình tĩnh nói, đồng thời lùi lại một bước nhỏ.
"Cứ coi như là trực giác đi... Ta cảm thấy 'phương án' của ngươi có vấn đề rất lớn, ta cho rằng còn có những biện pháp khác - chứ không chỉ là thiết lập lại nơi ẩn núp này, tiếp tục kéo dài hơi tàn."
Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn mấy đạo ánh sáng nhạt bên trong hạch tâm.
"Mà lại giống như phản ứng của ngươi vừa rồi - rất rõ ràng, ngươi cũng không thể xác định 'thời gian tương đối dài' sau đó sẽ phát sinh cái gì. Có lẽ ta tiếp quản thật sự có thể làm cho toàn bộ nơi ẩn núp khôi phục lại trạng thái tốt nhất, đồng thời đền bù tất cả thiếu hụt hiện tại của nó, nhưng ngay cả ngươi cũng không thể xác định, sau khi chữa trị như vậy, nơi ẩn núp hoàn toàn phù hợp với 'Lam đồ' này rốt cuộc còn có thể vận hành bao lâu thời gian -"
"Thái Dương từng được cho là 'vĩnh hằng' đã tắt hai lần, biên cảnh mê vụ được xưng là 'vĩnh hằng duy mạc' từ mấy thập kỷ trước bắt đầu không ngừng sụp đổ, Chúng Thần đang dần dần chết đi, ngươi cũng rõ ràng trạng thái của mình - vạn vật đều dễ mục nát, mà ta cũng không cho rằng chỉ cần mình ngồi vào vị trí của Viễn Cổ Chư Vương và Chư Thần là có thể thay đổi tất cả những điều này... Dù sao, làm một 'thế giới' thờ phụng phồn diễn sinh sống, 'Vô Ngân Hải' này bất kể là từ tài nguyên hay là từ không gian, đều quá... chật hẹp."
"Mà lại, xét từ góc độ ích kỷ, ta không hy vọng sau khi tiếp quản tất cả những thứ này, sau một vạn năm nữa, ta lại ngồi vào vị trí của ngươi, giống như ngươi nhìn nơi ẩn núp này lần nữa lâm vào chung mạt - đến lúc đó, ta lại nên tìm ai đến 'tiếp quản' tất cả những thứ này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận