Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 176: Ấm áp gia đình

Chương 176: Gia đình ấm áp
Nina xuất hiện trong tầm mắt của Duncan – cô bé chạy chậm tới, mang trên mặt nụ cười vui vẻ, khi nhìn thấy người chú đang ngồi ngẩn người trước cửa tiệm đồ cổ, cô bé liền tăng nhanh bước chân, đồng thời giơ tay lên chào: "Thúc thúc, ta về rồi!"
Duncan giật mình tỉnh lại từ trong trầm tư, hắn tạm thời gác lại những nỗi niềm riêng, đứng dậy nghênh đón "cháu gái" của mình. Nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của cô bé, hắn hơi nhíu mày: "Không phải cho ngươi tiền đi xe rồi sao, sao tan học lại chạy bộ về?"
Nina dừng lại trước mặt Duncan, thở hổn hển mấy cái, có chút ngượng ngùng gãi đầu, sau đó đưa tay vào túi xách tìm kiếm, một lúc sau lấy ra một gói giấy nhỏ đưa qua: "Ta... Lúc về có đi ngang qua phòng khám của bác sĩ Albert..."
Duncan nhận lấy gói giấy, nắn nắn, ý thức được bên trong là mấy viên thuốc.
"Bác sĩ Albert nói, ngài thường xuyên dùng cồn để giảm đau, mặc dù bây giờ tình trạng thân thể đã tốt hơn, lại thành công cai rượu, nhưng người uống rượu lâu ngày một khi cưỡng ép cai rượu thì ngược lại rất dễ có phản ứng không tốt," Nina nhỏ giọng giải thích, "Đây là thuốc dùng để giảm bớt phản ứng cai rượu, nếu như ngài thấy không thoải mái trong người thì có thể uống một viên... Mặt khác bác sĩ Albert còn nói, nếu gần đây thân thể ngài không có chuyển biến xấu, thì có thể ngừng hẳn thuốc trước đó, nhưng vẫn đề nghị ngài có thời gian đến phòng khám của ông ấy để kiểm tra tổng quát..."
Duncan yên lặng lắng nghe Nina giải thích một cách nhỏ nhẹ, thậm chí có chút cẩn thận, rất lâu không nói gì, cho đến khi Nina nói xong, hắn mới im lặng không lên tiếng đem gói thuốc viên nhỏ kia cất kỹ vào người.
Sau đó hắn đưa tay đặt lên tóc Nina, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thúc thúc." Nina có chút nghi hoặc ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên mặt Duncan lộ ra vẻ nghiêm túc khó tả, trong sự nghiêm túc đó thậm chí còn có một chút lo lắng, điều này khiến tâm tư mẫn cảm của cô bé lập tức có chút bất an, "Ngài... không khỏe ở đâu sao hay là..."
"Ta rất khỏe," Duncan đột nhiên mỉm cười, hơi cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt Nina, "Nhưng sau này đừng đem tiền đi xe của mình ra mua thuốc cho ta – trong nhà hiện tại không thiếu tiền, ngươi bình thường cũng có thể mang nhiều tiền tiêu vặt hơn... Không đủ thì cứ nói với ta."
Nina có chút ngây người nhìn Duncan, cô bé luôn cảm thấy thúc thúc đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được là kỳ quái ở chỗ nào, ngây người một lúc lâu mới chần chừ gật đầu: "A, vâng..."
Sau đó cô bé suy nghĩ một chút, lại dò xét nhìn thoáng qua trong cửa hàng, trên mặt mới lộ ra biểu cảm vừa chờ mong vừa do dự: "Thúc thúc, vậy... Ngài nói tan học về ngài sẽ dạy ta đi xe đạp..."
"Bây giờ thời tiết không tốt lắm," Duncan nhướng mày, "Có thể sắp mưa rồi."
"Chúng ta ở ngay cửa thôi mà," Nina nắm lấy cánh tay Duncan, nhỏ giọng nài nỉ, "Trời mưa thì có thể về ngay lập tức..."
Duncan mỉm cười, có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, ngươi cất túi sách đi, ta dạy cho ngươi đi xe đạp – nhưng chỉ có thể luyện một lát thôi, cơm tối còn chưa làm đâu."
"Vâng ạ!"
Nina lập tức reo lên khe khẽ, sau đó chạy vào tiệm đồ cổ như tên bắn, tiện tay ném túi sách lên quầy, rồi đẩy chiếc xe đạp mới tinh ra ngoài – dáng đẩy xe xiêu xiêu vẹo vẹo, so sánh nửa ngày ở cạnh khung cửa mới thành công đẩy xe đến trước mặt Duncan.
"... Kỳ thật ta cảm thấy ngươi ngay cả việc đẩy xe cũng phải học lại từ đầu," Duncan nhìn dáng vẻ vụng về của Nina, dở khóc dở cười thở dài, sau đó tiến lên đỡ xe, "Nhưng nhìn bộ dáng mong đợi này của ngươi, hay là cứ lên trước đi – ta giữ xe cho, ngươi ở trên xe thử cảm giác đạp xe và giữ thăng bằng khi di chuyển."
Nina nghe lời gật đầu, chờ Duncan đỡ xe xong liền dùng sức nắm lấy tay nắm, giẫm lên bàn đạp, bò lên yên xe, vừa dùng sức vừa liên tục nhấn mạnh: "Thúc thúc ngài nhất định phải giữ chắc! Ngài tuyệt đối đừng buông tay ra!"
"Được, được, được, ngươi tin tưởng ta là được rồi..."
Gió lạnh mang theo vị mặn của biển thổi qua khu phố cổ xưa của hạ thành, cuốn theo lá rụng và bụi bay giữa những công trình kiến trúc thấp bé, rách nát, mây đen sà xuống rất thấp, nhưng cơn mưa chẳng biết khi nào mới tới dường như vẫn còn đang chần chừ trên bầu trời, chưa từng rơi xuống mặt đất.
Trên khoảng đất trống nhỏ trước cửa tiệm đồ cổ, vang lên tiếng reo hưng phấn xen lẫn khẩn trương của cô bé, còn có tiếng chuông xe thỉnh thoảng kêu leng keng, cùng với đó là sự chỉ đạo và tiếng cười của Duncan.
Một chiếc xe hơi kiểu cũ màu đen tuyền dừng lại ở khoảng đất trống gần tiệm đồ cổ, một người đàn ông mặc áo khoác lông lạc hậu của học giả, tay cầm gậy, đầu đội mũ dạ thấp, đẩy cửa xe bước ra, ngẩng đầu nhìn về phía tiệm đồ cổ.
Morris nhìn thấy cửa hàng quen thuộc mà cổ xưa kia, cũng nhìn thấy hai chú cháu đang tập đi xe đạp trên khoảng đất trống trước cửa hàng.
Cảnh đường phố bình thường của hạ thành, thường nhật gia đình ấm áp và bình thường, hết thảy nhìn qua đều bình thường như vậy, thậm chí cho dù là trong bối cảnh mây đen giăng kín, gió thu lạnh lẽo này, cảnh tượng cách đó không xa kia cũng có vẻ đặc biệt ấm áp và yên bình.
Thế nhưng Heidi chỉ chờ trong tiệm đồ cổ này nửa ngày, đã tiêu hao hết một lần gia hộ của Trí Tuệ Chi Thần Lakhmids – hơn nữa còn là trong tình huống có một vị Thâm Hải thẩm phán quan bảo vệ.
Mà sau đó, bất kể là Heidi hay thẩm phán quan Vana, đều không thể phát giác mảy may dị thường nào.
Morris hít sâu một hơi, mặc dù nhìn thấy cảnh tượng thông thường như vậy, tim hắn đã bắt đầu đập nhanh.
Sau đó hắn cắn răng, không tùy tiện đi chào hỏi hai chú cháu đang hoạt động trước tiệm đồ cổ, mà chuẩn bị hoàn thành việc quan sát cửa hàng kia trước – nếu có thể, hắn thực sự không muốn đem người không liên quan cuốn vào những sự kiện siêu phàm.
Lão nhân lục lọi trong túi áo, lấy ra một chiếc kính một mắt có dây màu vàng nhạt, một đầu dây xích tinh tế kẹp ở túi áo, đầu kia nối với khung kính, trên khung kính dùng chữ Kríti cổ xưa khắc tên Lakhmids của Trí Tuệ Chi Thần cùng rất nhiều ký hiệu thần thánh, mà trong thấu kính trong suốt, thì mơ hồ có ánh sáng nhạt lưu động.
"Nguyện trí tuệ ban cho ta tuệ nhãn, khai sáng tâm trí của ta, cho ta thấy rõ chân thực, nhìn thấu mê vụ..."
Morris thấp giọng cầu khẩn vài câu, rồi đem kính một mắt kẹp vào hốc mắt, sau đó hướng về phía tiệm đồ cổ "mở ra" thứ mà hắn đã chủ động phong bế mười một năm trước...
Morris thoáng hoảng hốt, cúi đầu nhìn chiếc kính một mắt trong tay, nhìn thấy trên khung kính khắc tên Lakhmids cùng rất nhiều ký hiệu thần thánh, trong thấu kính trong suốt, mơ hồ có ánh sáng nhạt lưu động.
"Nguyện trí tuệ ban cho ta tuệ nhãn..."
Hắn thấp giọng cầu khẩn vài câu, đem kính một mắt kẹp vào hốc mắt, ngẩng đầu...
Morris thoáng hoảng hốt, cúi đầu nhìn chiếc kính một mắt trong tay.
Một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới từ phía đối diện khu phố, trong gió lẫn theo tiếng thì thầm trầm thấp, lão học giả đột nhiên dừng động tác sắp tiến hành, ngay sau đó đột nhiên giơ cổ tay phải lên.
Một chuỗi vòng tay kết bằng đá và sợi tơ nhiều màu sắc đang đeo trên cổ tay hắn, tổng cộng có tám viên đá.
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá rụng ven đường và cái lạnh cuối thu, âm thanh bên tai Morris dường như đều rút đi, tiếng xe cộ trên đường phố và tiếng chuông nhà thờ xa xôi đều trở nên xa xăm như thể từ một thế giới khác truyền đến, hắn chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch, âm thanh máu chảy giống như sấm, mà trong âm thanh nhịp tim này, chỉ có một hướng truyền đến âm thanh vẫn rõ ràng –
Một cô bé vui vẻ lại có chút khẩn trương nói: "Thúc thúc ngài giữ chắc! A, hơi lệch rồi... Xe sắp ngã rồi!"
Một người đàn ông trung niên mang theo ý cười ôn hòa nói: "Ta đang giữ đây, ngược lại không – ngươi giữ thẳng tay lái thì sẽ không bị lệch... Đạp về phía trước, tiếp tục đi, xe đạp là như vậy, chỉ cần đạp về phía trước, giữ chắc tay lái thì sẽ không ngã."
"Ngài nhất định phải giữ chắc! Ta đi về phía trước đây!"
"Đi thôi, ta ở phía sau ngươi."
Morris đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh khác, đó là tiếng kẽo kẹt của xương cốt ma sát, mà cùng với âm thanh này xuất hiện, là tầm mắt trước mắt hắn có chút chếch đi và chuyển động – hắn dùng một giây đồng hồ để suy nghĩ, mới rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra.
Hắn đang từ từ xoay cổ, đem ánh mắt từ tiệm đồ cổ dời đến khoảng đất trống trước cửa tiệm đồ cổ.
Báo động mãnh liệt từ trong linh hồn dâng lên, chiếc vòng tay vẫn còn tám viên đá dường như nức nở phát ra âm thanh quái dị trầm thấp, mỗi một viên đá đều nóng rực lên, giống như muốn lôi người chết chìm ra khỏi mặt nước, liều mạng dẫn dắt lý trí của hắn, Morris vẫn còn có thể suy nghĩ, hắn biết những chúc phúc mà mình thực hiện trước khi xuất phát đã bị kích hoạt, hơn nữa còn đang phát huy tác dụng, nhưng hắn cũng chỉ có thể tiến hành những suy nghĩ cơ bản này – cổ hắn vẫn đang xoay, tầm mắt của hắn không bị khống chế mà nhìn về hướng nguy hiểm nhất.
Nhắm mắt lại! Nhắm mắt lại! Nhắm mắt lại!
Vô số âm thanh trong đầu ầm ĩ nổ tung, lý trí của Morris lại không cách nào điều khiển cơ thể mình hoàn thành một động tác dù là đơn giản nhất, hắn cứ như vậy từ từ xoay đầu, sau đó rốt cục trong tình huống "mở ra" đôi mắt từng chịu chúc phúc của mình, nhìn thấy hướng âm thanh truyền tới.
Hắn nhìn thấy một vòng xoáy quang ảnh điên cuồng nhúc nhích, một khuôn mặt dường như đồng thời phản chiếu tất cả thời không, tấm gương vỡ nát, những thứ này hỗn độn lại với nhau, trộn lẫn thành một hình dáng miễn cưỡng duy trì hình người, với thân hình trải rộng tinh quang của một người khổng lồ, người khổng lồ này hơi khom người, cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy
Đỡ lấy một đạo hình cung liệt diễm đang dâng trào.
Trong đầu Morris ầm ầm nổ tung, sau đó toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.
(Thời gian đẩy sách đến rồi, lần này đề cử đến từ Bạch Luân «Thế giới không cần Mị Ma cứu vớt», tác giả vẫn là một vị thư hữu, thể loại light novel phong cách kỳ huyễn, một triệu chữ, nhân vật chính là nửa Mị Ma nam tính, ai có hứng thú có thể xem thử.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận