Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 385: Thuế biến

Chương 385: Sự thăng hoa của thuế biến 077, đứng trong top 100, từng dẫn đến hai chữ số tàu thuyền và hàng ngàn thủy thủ táng thân trong phong ba bão táp, sở hữu thần trí và đặc tính "vật sống", bất kể đặt ở thành bang nào đều đáng giá giáo hội ở đó phải thận trọng đối đãi, là một dị thường nguy hiểm – cứ như vậy ngay trước mặt Lawrence lựa chọn nhắm mắt giả c·hết, cự tuyệt phát huy lực lượng của mình.
Lawrence đã tưởng tượng qua vô số loại khả năng sau khi kích hoạt dị thường 077, cũng vì để phong ấn lại "Thủy Thủ" mà suy tính vài phương án, nhưng hắn thật không ngờ sẽ phát sinh tình huống này!
Vị lão thuyền trưởng này ngẩng đầu, cùng thợ lái chính của mình hai mặt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy tình huống thây khô trước mắt này dường như không giống với ghi chép trong tư liệu, cũng đồng thời suy nghĩ rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề - nhưng rất nhanh, cột nước oanh minh từ trên mặt biển gần đó truyền đến cùng tiếng súng tự vệ khai hỏa của Bạch Tượng Mộc Hào đã cắt đứt sự kinh ngạc của bọn họ.
Hiện tại không phải là lúc ngây người, chiếc "Hải Âu Hào" kia đã nhanh chóng đuổi tới!
Đánh không lại, chạy cũng không thoát, "Thủy Thủ" với năng lực truyền tống thuyền đã là hy vọng duy nhất để Bạch Tượng Mộc Hào thoát khỏi hiểm cảnh.
Lawrence cúi đầu xuống, gắt gao nhìn chằm chằm thây khô đang nhắm chặt hai mắt giả c·hết kia – mặc kệ cái thứ đồ chơi này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, hắn đều phải nghĩ biện pháp để nó phối hợp, nếu không sẽ mất kiểm soát!
"Tỉnh!" Lawrence vươn tay, dùng sức túm lấy cổ áo dị thường 077 mà lay – tiếp xúc gần như vậy với một bộ thây khô không thể nghi ngờ là làm người ta mâu thuẫn, nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, "Ta biết ngươi đã thoát khỏi phong ấn, nghe đây, chiếc thuyền này do ngươi cầm lái – Thủy Thủ, ngươi không phải có bản năng khống chế thuyền sao? Ngươi không phải có khuynh hướng chủ động mất kiểm soát sao? Động thủ! Tiếp quản chiếc thuyền này, mang bọn ta rời khỏi nơi này!"
Thây khô nằm dưới đất bị lay phát ra tiếng răng rắc do khớp xương ma sát, lại vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng lồng ngực phập phồng rõ ràng kia không giấu được bất luận kẻ nào, mà cùng lúc đó, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên xung quanh Bạch Tượng Mộc Hào càng làm Lawrence thêm bực bội, hắn rốt cục nhịn không được mà giơ tay tát thây khô kia một cái: "Ta biết ngươi đã tỉnh dậy!"
Bộ thây khô trên mặt đất rốt cục không nằm được nữa, sau một loạt lay động liền mở mắt, nhưng phản ứng đầu tiên của nó vẫn là trốn tránh sang bên cạnh, vừa cố gắng né tránh ánh mắt Lawrence vừa la hét: "Đừng làm rộn! Đừng làm rộn! Ta trở về đi ngủ, ta trở về đi ngủ không được sao?! Ngài không thể đùa kiểu này a! Thuyền này không thể đụng vào, không thể đụng vào a!"
Lawrence đâu có để ý được những này? Hắn nhìn thấy thây khô mở mắt liền lập tức túm nó đứng lên, lôi kéo nó hướng về phía bệ điều khiển, mấy thủy thủ bên cạnh lúc này cũng nhao nhao phản ứng kịp, có người gan lớn nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, mấy người cơ hồ là cứng rắn đè "Thủy Thủ" thân thể khô quắt kia xuống trước bệ điều khiển, lái chính ở bên cạnh gầm rú: "Đặt nó lên bánh lái! Như vậy năng lực của nó có hiệu lực nhanh nhất!"
Nhưng dị thường 077 lại không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương, giãy dụa kịch liệt: "Thả ta đi! Thả ta đi!"
"Các ngươi không thể như vậy! Cứu mạng, cứu mạng!"
"Các ngươi đều là ai vậy... Xin thương xót, xin thương xót đi!"
"Ngươi chỉ cần sờ một chút bánh lái là được!" Lawrence vừa hô to vừa dùng hết khí lực toàn thân đem thây khô kia ấn lên bánh lái, "Rất nhanh sẽ kết thúc!"
"Ta không! Cứu mạng!" Dị thường 077 phản kháng khí lực lớn kinh người, đến mức mấy thuyền viên cao lớn vạm vỡ của Bạch Tượng Mộc vậy mà đều không đè được cánh tay của nó, nó vừa điên cuồng giãy dụa vừa cố gắng quay đầu nhìn về hướng mình vừa nằm, "Để cho ta trở về! Xin thương xót đi – các ngươi đem sợi dây kia quấn lên cổ ta, quấn một chút là được, ta nhất định thành thành thật thật đi ngủ, ta sẽ không đi lên nữa! Nếu không các ngươi đưa dây thừng cho ta, ta tự treo cổ mình... Đừng để ta đụng vào cái này!"
Trên cầu tàu hỗn loạn tưng bừng, một màn này đơn giản quỷ dị tới cực điểm – dị thường 077 với hiển hách hung danh giữa các thuyền trưởng và thủy thủ ở Vô Ngân Hải lại đang giãy dụa cầu xin tha thứ như một người bị hại bị trói lên thuyền, ngược lại là đoàn thuyền viên Bạch Tượng Mộc đang lâm vào tuyệt cảnh lại hung thần ác sát ấn cánh tay "dị thường" kia lên bánh lái, cảnh tượng này cho dù là những kẻ cuồng nhân lý trí về không trong bệnh viện tâm thần, ngay cả trong những ảo tưởng điên cuồng nhất của bọn hắn, đều không thể tưởng tượng ra nổi, vậy mà bây giờ lại chân thật phát sinh trên Bạch Tượng Mộc Hào.
Nhưng Lawrence đã không còn tâm trí để nghĩ lại chuyện đang phát sinh có thích hợp hay không, hắn chỉ biết thân ảnh Hải Âu Hào đang ngày càng gần, độ chính xác hỏa pháo của nó cũng đang tăng lên nhanh chóng, mạn thuyền Bạch Tượng Mộc Hào đã liên tục trúng đạn, đuôi thuyền đang bốc cháy dữ dội, nếu như phát pháo đạn tiếp theo đánh vào khoang máy móc hoặc kho đạn, thậm chí đánh vào cầu tàu, vậy thì xong hết!
Mà ngay khi nghĩ như vậy, một trận tiếng rít thê lương đột nhiên truyền vào tai hắn, nghe hướng rơi xuống của tiếng rít kia, trong đầu Lawrence đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Hỏng bét.
Một giây sau, một trận bạo tạc kinh thiên động địa quét sạch tầng trên boong thuyền, một quả cầu lửa khổng lồ dán sát đài chỉ huy bốc lên, vỡ ra, pháo kích của Hải Âu Hào đã bắn trúng mặt bên đài chỉ huy của Bạch Tượng Mộc Hào, một kích này... là trí mạng.
Khí lãng ầm vang mà tới, kim loại và pha lê dưới uy năng đạn pháo bị xé thành mảnh nhỏ, kết cấu vách tường tan rã tứ tung biến thành những mảnh vỡ trí mạng, trong tầm mắt Lawrence lóe lên một mảnh ánh lửa chói mắt, sau đó hắn nhìn thấy thợ lái chính của mình bay lên, thân thể trong nháy mắt liền bị sóng lửa bên cạnh thôn phệ hầu như không còn, ngay sau đó là các thủy thủ khác trên cầu tàu, rồi sau đó là chính hắn.
Hỏa diễm thôn phệ hết thảy, Lawrence nhìn thấy hỏa cầu bành trướng, nuốt hết toàn bộ đài chỉ huy, nhìn thấy thân thể của mình dần dần thiêu tẫn trong hỏa diễm, thời gian phảng phất chậm lại, hắn rõ ràng nhìn thấy hết thảy chuyện này phát sinh, thậm chí nhìn ngọn lửa kia từng tấc từng tấc lan tràn trong không khí, cũng từng chút một nhiễm lên một tầng quỷ dị u lục – u lục?
Trong đầu Lawrence đột nhiên bừng tỉnh, hắn cơ hồ không kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy hỏa cầu đỏ thẫm tràn vào đài chỉ huy trong nháy mắt biến thành một mảnh biển lửa u lục, biển lửa hình thành từ linh thể liệt diễm liếm láp hết thảy nơi mắt thấy, kim loại, gỗ, pha lê, da thuộc...
Những thứ bị liệt diễm đốt qua tất cả đều phảng phất như linh thể, bày ra tư thái mờ ảo, mà những thuyền viên bị hỏa cầu thôn phệ kia cũng từng người rơi trên mặt đất, bọn hắn bị linh thể liệt diễm bao bọc, huyết nhục xương cốt như ngọc tủy, óng ánh sáng long lanh, sau đó từng người phảng phất như không có việc gì mà bò dậy, kinh ngạc nhìn nhau.
Một màn này... giống hệt như lần đầu tiên gặp phải Thất Hương Hào lúc trước.
Liền phảng phất cảnh tượng khủng bố phát sinh trên Bạch Tượng Mộc Hào ngày đó tái diễn.
Một cảm giác chân đạp thực địa truyền đến, Lawrence từ trong hoảng hốt bừng tỉnh, thấy mình không biết từ lúc nào đã đứng trước đài điều khiển, hơn nữa trên thân cũng thiêu đốt linh thể liệt diễm hừng hực – hắn vô thức vồ về phía trước, tay chộp vào bánh lái.
Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được –
Hắn cảm nhận được hết thảy của Bạch Tượng Mộc Hào, từ một đinh ốc, đến một cánh cửa sổ, một sợi dây thừng, đều phảng phất như một phần thân thể của mình, rõ ràng rành mạch chiếu rọi trong não hải.
Hắn cùng chiếc thuyền này sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, đều chưa từng như hôm nay, chặt chẽ liên hệ với nó như thế này.
Mà theo cảm giác này cùng nhau tràn vào trong đầu, còn có một ý niệm mãnh liệt từ bên ngoài, phảng phất như có một thanh âm tràn ngập vô tận uy nghiêm đang tuyên cáo vận mệnh với hắn –
Hiện tại, ngươi là một thành viên của Thất Hương hạm đội, đi hướng thuyền trưởng Duncan tận trung đi.
Lawrence mờ mịt nắm bánh lái, cảm nhận được Bạch Tượng Mộc Hào linh hoạt chuyển động theo ý niệm của mình, đem mũi tàu từng chút một nhắm ngay "chiến hạm địch" đang nhanh chóng tiếp cận ở phía xa.
Dị thường 077 vẫn còn, thây khô này cơ hồ co quắp thành một đoàn bên cạnh đài điều khiển, vừa run rẩy nhìn linh thể liệt diễm bốc lên xung quanh, vừa không ngừng kêu rên: "Ta đã nói ta không đụng vào mà, ngài không cho ta đụng, ta dám đụng à ta, thủy thủ soán quyền là phải bị cột lên đạn pháo ném xuống biển! Quy củ trên thuyền ta hiểu a! Ta là thủy thủ a!"
Lawrence từ từ cúi đầu nhìn "Thủy Thủ" một chút, kỳ thật hắn vẫn còn đang mờ mịt, căn bản không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng cái nhìn chăm chú của hắn lại làm cho dị thường 077 trong nháy mắt an tĩnh lại.
Thây khô này ngậm miệng lại, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, nhìn tình huống xung quanh một chút – đài chỉ huy vừa rồi bị pháo kích xé rách đang nhanh chóng khôi phục lại trong linh thể liệt diễm thiêu đốt, tất cả thuyền viên đều đứng tại vị trí của mình, những người này bây giờ nhìn qua giống như u linh, nhưng bản năng và lý trí còn sót lại vẫn làm cho bọn hắn lập tức trở về vị trí chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của thuyền trưởng.
"Thuyền trưởng..." Dị thường 077 quay đầu, nhìn vào mắt Lawrence, "Ngài tiếp theo muốn làm gì..."
Lawrence lại mờ mịt một chút, sau đó phảng phất cảm nhận được cái gì, từ từ cúi đầu xuống.
"Thất Hương hạm đội bị công kích... đánh trả."
"Đánh trả!" Dị thường 077 lập tức hô to, "Đánh trả!"
"Đánh trả!" Âm thanh lái chính Guts cũng vang lên từ một bên, toàn thân hắn liệt diễm bốc lên, trong tiếng nói xen lẫn tiếng hỏa diễm đôm đốp bạo liệt, "Thuyền trưởng mệnh lệnh, đánh trả!"
"Đánh trả!"
Trên cầu tàu, đoàn thuyền viên ầm vang hô, mà trên mỗi một góc khuất của Bạch Tượng Mộc Hào, mỗi một thuyền viên chuyển hóa thành u linh đồng loạt "nghe" được mệnh lệnh từ thuyền trưởng, chiếc thuyền hoàn thành thuế biến trong hỏa diễm này lập tức hành động – lõi hơi nước của nó oanh minh, tất cả pháo đài cũng bắt đầu chuyển động, một tiếng còi hơi rõ ràng xen lẫn tiếng gào thét vang vọng mặt biển!
Dưới chân thuyền bắt đầu tăng tốc về hướng Hải Âu Hào, mà gần như cùng lúc, Lawrence lại thấy được một bóng dáng khác bên cạnh Bạch Tượng Mộc Hào – đó là một chiếc thuyền khác, một chiếc thuyền gần như chỉ có hình dáng đen kịt, bị sương mù dày đặc và khói bụi bao phủ.
Hình dáng của nó cùng Bạch Tượng Mộc Hào ẩn ẩn có bảy tám phần tương tự, hiển nhiên là tỷ muội hạm cùng loại.
Chiếc thuyền bóng đen kia cùng Bạch Tượng Mộc Hào song song tăng tốc, đồng thời hướng về Hải Âu Hào phát động tiến công.
Xuyên thấu qua linh thể liệt diễm không ngừng bốc lên, Lawrence ngạc nhiên nhìn chiếc chiến hạm như huyễn ảnh đột nhiên xuất hiện trên mặt biển bên cạnh, qua không biết bao lâu, hắn mới phảng phất như trong mộng cảnh lẩm bẩm ra tên của nó –
"Hắc Tượng Mộc Hào... Martha?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận