Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 347: Phong tỏa

Chương 347: Phong tỏa
Đứng ở cửa ra vào là một cô nương nhìn nhiều lắm cũng chỉ 11~12 tuổi, dáng người thấp bé, mặc trên người chiếc áo khoác dày màu trắng ấm áp, bên trên mũ lông có chút bốc hơi nóng lên —— nàng phảng phất là chạy một đường tới, khi nhìn thấy Morris còn thở hổn hển, nhưng rất nhanh trên mặt liền lộ ra nụ cười thanh thoát.
"Là Morris gia gia ạ? Mụ mụ bảo ta đem cái này đưa tới, " nàng vươn tay, đưa tới một chiếc chìa khóa, "Là chìa khoá tầng hầm, mụ mụ nói lúc rời đi quên đưa cho các ngươi."
"A, cám ơn ngươi, tiểu cô nương, " Morris kịp phản ứng, vừa đưa tay nhận lấy chìa khoá vừa khẽ gật đầu, "Vào trong sưởi ấm đi?"
Tiểu cô nương vừa muốn nói chuyện, thanh âm của Duncan liền đột nhiên từ sau lưng Morris vang lên, mang theo một chút kinh ngạc: "Annie?"
Ánh mắt vượt qua bả vai lão học giả, Duncan hơi kinh ngạc mà nhìn nữ hài đang đứng ở cửa ra vào.
Đó chính là Annie · Bredbury trước đây đã gặp ở cửa mộ viên —— con gái của thuyền trưởng Christo · Bredbury của Hắc Diệu Thạch Hào.
Duncan đã hiểu được chuyện gì xảy ra —— không biết là nên dùng trùng hợp để hình dung, hay là nên cảm thán thành bang "nhỏ hẹp", quanh đi quẩn lại, hắn lại lần nữa gặp được con gái của vị thuyền trưởng Hắc Diệu Thạch kia, Morris cùng Vana dùng một ngày thời gian tìm xong nơi ở tạm thời. . . Vậy mà vừa vặn chính là phòng ở của nhà Annie.
Annie cũng nhìn thấy thân ảnh khôi ngô đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, trong nháy mắt mở to hai mắt.
Tình huống ngoài ý muốn làm cô nương này có vẻ hơi chân tay luống cuống, sững sờ nhìn mấy giây, nàng mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, vụng về chào hỏi: "A, là thúc thúc ở cửa mộ viên. . . Ngươi. . . Ngươi khỏe chứ?"
Lời ân cần thăm hỏi sau cùng của nàng rõ ràng có chút chần chờ, hiển nhiên là nhớ lại kinh nghiệm ở cửa mộ viên, nhớ lại ngọn lửa bay lên không trung kỳ cảnh lúc Duncan rời đi —— khi đó Duncan không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng màn này không thể nghi ngờ đã để lại ấn tượng khắc sâu trong đầu tiểu cô nương.
Cho dù còn nhỏ tuổi, Annie cũng biết, đó là siêu phàm chi lực —— phương diện này kiến thức sớm đã được viết trong tài liệu giảng dạy của mỗi thành bang, được mở rộng đến giáo dục thông thức của tất cả công dân, nhận biết thô thiển cùng kỹ xảo phòng hộ đối với lực lượng siêu phàm là cơ sở để người bình thường trên thế giới này được sống yên ổn.
Nhưng rốt cuộc đó là dạng lực lượng gì, Annie lại không phân biệt được —— trong sách giáo khoa của nàng không nói qua, gia gia trông coi mộ viên không giải thích với nàng, về đến nhà nói với mẫu thân, mẫu thân cũng không nói cho nàng biết cái gì.
Việc này tựa như là bí mật mà trẻ nhỏ còn chưa nên tiếp xúc.
Annie có chút sững sờ mà nhìn Duncan đang đứng ở đối diện, lời nhắc nhở của gia gia trông coi lúc trước vẫn còn văng vẳng bên tai, điều này làm cho nàng theo bản năng có chút bất an, nhưng thân ảnh khôi ngô này lại đột nhiên tránh sang bên cạnh, thanh âm của hắn nghe có chút doạ người, nhưng lại mang theo một tia ôn hòa: "Vào trong nghỉ ngơi một chút đi, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết bay bỏ ra."
Annie lúc này mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy bông tuyết bay lả tả lại một lần nữa từ trên không trung rơi xuống, có mấy mảnh theo gió chui vào cổ của nàng, rét run cầm cập.
Nàng quỷ thần xui khiến mà vào phòng, mơ mơ hồ hồ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Vị tỷ tỷ có mái tóc vàng xinh đẹp kia, khí chất nhìn qua rất cao quý cũng đứng trong phòng khách, ngay tại bên cạnh bàn ăn, ném tới ánh mắt hiếu kỳ về phía bên này.
Nàng tháo mạng che mặt xuống, nhìn qua phi thường xinh đẹp —— cơ hồ là người xinh đẹp nhất mà Annie từng thấy.
"Mụ mụ nói, không được tùy tiện quấy rầy khách trọ, " Annie chà xát bùn đất và tuyết bám trên giày vào tấm nệm trước cửa, trong miệng vẫn còn do do dự dự nói, "Nàng nói Morris gia gia là một đại học giả, tùy tiện quấy rối là rất không lễ phép. . ."
"Ngươi không có quấy rầy, chúng ta vừa vặn muốn biết một chút tình huống ở nhà mới, " Morris lúc này cũng đoán được đại khái tình huống, lập tức nói, "Mà lại bên ngoài bây giờ lại có tuyết rơi, ngươi chạy từ đường nhỏ về sẽ không an toàn, ở lại chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa Vana sẽ đưa ngươi về."
Annie ngẩng đầu nhìn Vana phảng phất như tiểu cự nhân, vô ý thức mà khẽ gật đầu.
Tiếp đó nàng liền nhìn về phía Duncan, chần chờ vài giây đồng hồ mới mở miệng: "Nguyên lai. . . Nguyên lai ngài cũng cần ở lại trong phòng ạ?"
"Ta đương nhiên sẽ ở trong phòng, " Duncan nở nụ cười, vừa mang theo Annie đi về phía ghế sô pha ở sảnh phòng vừa thuận miệng nói ra, "Một mình ngươi chạy ở bên ngoài đến, mẫu thân ngươi sẽ không lo lắng sao?"
Trong mắt hắn, Annie thật sự là quá điên, chẳng những vừa sáng sớm một mình chạy đến trong mộ viên, còn ở lại trong thời tiết hỏng bét này mà xuyên qua đường nhỏ giữa khu dân cư, một mình đưa chìa khoá cho khách trọ mới không biết ngọn ngành, điều này có thể quá không làm người ta yên tâm.
"Cũng tàm tạm ạ, mọi người trong vùng này đều nhận biết ta, mụ mụ nói có một nửa người trên hai con đường này đều là bằng hữu của ba ba, " Annie lại không hề để ý, nàng ngồi xuống trên ghế sa lon, hai tay chống ở dưới đùi, đong đưa người, "Mà lại mụ mụ bình thường cũng rất bận, nàng muốn thay người khác tính sổ sách và điền bảng biểu, có thời gian còn phải đến tiểu giáo đường hỗ trợ, ta chạy tới chạy lui quen rồi."
Duncan suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy. . . Lúc về nhà, ngươi có đem sự tình của ta nói cho mụ mụ ngươi biết không?"
"Có nói cho nàng biết, " Annie gật gật đầu, ngay sau đó biểu hiện trên mặt lại có chút cổ quái, "Ban đầu nàng nói ta nói bậy, về sau ta lại nói cho nàng lời mà gia gia trông coi mộ viên đã nói, nàng liền một mình trở về phòng. . . Lúc đi ra giống như đã khóc. . . Nhưng lại cười nói cho ta biết buổi tối muốn làm món cá chiên và món hầm xúc xích, bởi vì hôm nay là ngày đáng chúc mừng."
Nàng ngừng lay động thân thể, nhìn có chút hoang mang, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Duncan, hiếu kỳ lại chần chờ nói: "Ta cảm giác. . . không hiểu nhiều lắm."
"Không sao, sớm muộn cũng sẽ hiểu thôi, " Duncan nở nụ cười, "Có một số việc, đối với ngươi hiện tại mà nói quá phức tạp."
"Thúc thúc nói chuyện giống như gia gia trông coi, hắn cũng thường xuyên nói như vậy, " Annie lẩm bẩm, sau đó liền lắc đầu, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư một phen, mới lại ngẩng đầu, "Thúc thúc, ngươi. . . Có phải hay không không muốn bị người quấy rầy?"
Duncan rất ngạc nhiên: "Vì cái gì lại nói như vậy?"
"Bởi vì ngươi mặc thành bộ dạng này —— hơn nữa lúc rời đi đột nhiên liền biến mất, mụ mụ nói, đây là những nhân viên bí ẩn hoặc là ẩn sĩ liên hợp của đại giáo đường. . . Diễn xuất, tựa như là từ này, diễn xuất."
Duncan trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào lời nói của cô nương này, nhưng người sau hiển nhiên cũng không chờ hắn trả lời, Annie suy tư một chút, liền đột nhiên lại nói ra: "Ta sẽ không tùy tiện nói lung tung với người khác, gia gia trông coi cũng nhắc nhở ta, bảo ta coi như chưa từng thấy ngài, ngoại trừ mụ mụ ra, không nên nói với bất kỳ ai."
Duncan nhịn không được mà bật cười, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Annie lại nói tiếp: "Vậy ta có thể nói với gia gia trông coi không? Nói cho hắn biết. . . Ngài đang ở trong phòng của nhà ta?"
Morris cùng Vana đi đến cạnh ghế sa lon vừa hóng chuyện nghe được lời nói của cô nương này xong không nhịn được mà nhìn nhau, Alice thì đưa ánh mắt nhìn về phía Duncan đầu tiên.
Bọn hắn đều cảm thấy chuyện này giống như có chỗ nào đó không ổn.
Nhưng mà Duncan chỉ trầm mặc vài giây đồng hồ, liền dẫn ý cười khẽ gật đầu một cái: "Có thể, ta không để ý."
. . .
Cùng lúc đó, tại phụ cận bến cảng phía Đông, công việc thu thập hàng mẫu hài cốt của "Hải Âu Hào" đã bắt đầu.
Mấy chiếc tàu nhanh hạng nhẹ xuất phát từ bến tàu, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận mặt biển vẫn nổi lơ lửng "bùn nhão" ô trọc cùng chút ít hỏa diễm kia, trên mỗi chiếc tàu nhanh đều có an bài mục sư và thánh vật đi theo, cùng với thuốc nổ nitroglycerin dùng cho tình huống khẩn cấp.
Mà ở trên bờ, trú quân ở bến cảng cũng đã chuẩn bị xong công tác kết nối.
Một tòa nhà kho bỏ trống đã được chọn làm công trình trung chuyển tạm thời, mục sư cùng đám người thủ vệ từ thượng cấp giáo đường chạy tới đã hoàn thành bố trí phản chế và tịnh hóa đối với toàn bộ khu vực, người giữ cửa Agatha thì trước khi rời đi đã để lại một đội thân tín tinh nhuệ, đề phòng ngoài ý muốn nổi lên sự cố trong lúc thu thập hàng mẫu hài cốt.
Liszt đứng ở trên bến tàu, ngắm nhìn tình huống ở trên mặt biển, mấy tên thân tín bộ hạ của hắn thì ở bên cạnh, chú ý tiến độ của công tác trục vớt.
"Đem những vật kia mò lên bờ thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?" Một tên thân tín mang theo bất an trong giọng nói, "Đương nhiên, ta không chất vấn phán đoán của người giữ cửa, nhưng những đồ vật kia. . . Mấy giờ trước còn xông về phía bổn đảo Hàn Sương với tốc độ kinh người, chúng hiện tại đã thật sự chết rồi hả?"
"Agatha nữ sĩ đã tiến hành xác nhận lặp đi lặp lại ở chiều sâu Linh giới, những vật này đã không có đủ hoạt tính, " Liszt bình tĩnh nói, "Chúng đúng là có thể bị giết chết, từ thái độ cùng phương án xử trí của Agatha nữ sĩ mà phán đoán, ta cảm thấy phía đại giáo đường thậm chí khả năng đã từng tiếp xúc qua vật tương tự."
"Vật tương tự? Đã từng xuất hiện trong thành bang?" Một tên hạ cấp sĩ quan lộ vẻ kinh ngạc, "Cái này. . . Hoàn toàn không có nghe được tin tức phương diện này. . ."
"Ngươi không nghe thấy, vậy đã nói rõ chuyện này không nên công khai, tối thiểu còn chưa tới lúc công khai, đại giáo đường cùng toà thị chính có phán đoán của mình, " Liszt lắc đầu, "Mặc kệ như thế nào, Agatha nữ sĩ là đáng tin cậy, nàng sẽ không mạo hiểm an nguy của thành bang, việc chúng ta cần làm là nghe theo phán đoán của nhân sĩ chuyên nghiệp —— thần quan biết được làm như thế nào để đối phó với loại đồ chơi quỷ dị này hơn so với binh sĩ."
Thân tín không nói gì nữa, nhưng vào lúc này, lại có một trận tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền đến, một tên binh lính bước chân vội vàng đi tới trên bến tàu.
"Trưởng quan!" Người binh sĩ này chạy chậm đến trước mặt Liszt, hành lễ chào hỏi xong liền đưa tới một phần văn bản tài liệu vừa mới được đưa tới thông qua đường ống khí lưu cao áp lên tay vị quan chỉ huy phòng ngự này, "Mệnh lệnh đến từ toà thị chính."
"Xem bộ dáng là mệnh lệnh phong tỏa Chủy Thủ đảo chính thức đã đến." Liszt vừa nói vừa nhận lấy văn bản tài liệu, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong văn kiện, nét mặt của hắn lại đột nhiên biến đổi.
Một tên thân tín chú ý tới: "Trưởng quan? Có biến?"
". . . Đúng là mệnh lệnh phong tỏa tuyến đường, nhưng không phải phong tỏa Chủy Thủ đảo, " biểu lộ của Liszt ngưng trọng, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc lên, "Nghiêm ngặt mà nói, không chỉ là phong tỏa Chủy Thủ đảo —— mệnh lệnh yêu cầu phong tỏa tất cả tuyến đường ra vào Hàn Sương, tất cả quân coi giữ tiến vào chuẩn bị chiến đấu trạng thái."
"Phong tỏa. . . Toàn bộ bổn đảo Hàn Sương? ! "
"Hải Vụ hạm đội đã xuất hiện ở hải vực phụ cận, " Liszt nhẹ nhàng hít vào một hơi, sắc mặt thậm chí còn âm trầm khó coi hơn cả sắc trời thời khắc này, "Toàn bộ Hải Vụ hạm đội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận