Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 99: Ta nhìn ngươi giống xe gắn máy (length: 7623)

"Mẹ ơi, con giúp mẹ cầm cho."
Nói xong liền đưa tay muốn giúp Tư Niệm cầm túi.
Tư Niệm cười một tiếng, đưa cho hắn.
Chu Việt Hàn ôm lấy chiếc túi xách tinh xảo, trên túi còn vương vấn mùi thơm của Tư Niệm, dễ chịu vô cùng.
Hắn nâng niu như bảo vật, rồi chớp mắt nhìn Tư Niệm: "Mẹ ơi."
Tư Niệm tưởng hắn gọi mình có việc, lên tiếng: "Sao thế?"
Chu Việt Hàn lắc đầu, lát sau lại gọi một tiếng: "Mẹ ơi."
Thấy nàng không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Chu Việt Hàn hạnh phúc nheo mắt lại, còn nhếch miệng cười, hắn thật sự có mẹ rồi.
Mẹ còn muốn đi họp phụ huynh cho hắn nữa.
Hắn quả thực là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Tư Niệm nhìn hắn cứ gọi mà không nói gì, lại còn lén vui vẻ, trầm mặc một chút, thầm nghĩ đứa trẻ này chỉ đơn thuần là muốn gọi thôi.
Cũng phải, trong tiểu thuyết, hai đứa trẻ vừa sinh ra chưa được bao lâu, cha mẹ đã xảy ra chuyện.
Hắn chưa từng nhận được tình thương của mẹ.
Cũng chẳng khác Dao Dao là bao.
Bây giờ quyến luyến cũng là lẽ thường tình.
Nàng cúi đầu nhìn tiểu lão nhị, nhìn thấy trong đôi mắt to xinh đẹp của hắn tràn đầy vẻ ỷ lại hạnh phúc, lòng nàng cũng mềm nhũn ra.
"Mẹ ơi, con với mẹ ngồi đằng sau."
"Được thôi," Tư Niệm đưa tay nắm lấy hắn, chinh phục được lũ trẻ đúng là rất có cảm giác thành tựu.
Ai có thể ngờ trước đó không lâu, hai đứa nhóc này còn như thể phòng trộm mà đề phòng nàng đâu.
Lúc ấy, nàng nào có nghĩ tới chuyện chinh phục bọn chúng, chỉ mong hòa hoãn quan hệ, chí ít sau này hai đứa nhỏ có đi đường vòng thì cũng không trả thù mình mà thôi.
Vậy mà trời xui đất khiến lại thành ra thế này.
Cũng rất tốt, sống chung hòa bình tốt biết bao, cứ đề phòng nhau cả ngày thật là mệt mỏi.
Nhìn các con ngày càng tươi tắn, Tư Niệm cũng thấy rất đáng.
Chu Việt Đông đứng trước xe máy, nhìn chằm chằm em trai mình hồi lâu không nhúc nhích.
Chu Việt Thâm đeo bao tay, nghiêng đầu nhìn Tư Niệm cùng con trai, nụ cười của cả hai đều rất dịu dàng.
Lại nhìn sang cậu con trai lớn ít nói, ông dừng lại một chút, giọng trầm thấp: "Tiểu Đông, lên xe đi."
Chu Việt Đông lại nhìn Tư Niệm, thấy nàng đang nói chuyện với em trai, thất vọng cúi đầu, khẽ gật đầu.
Chở ba người cũng không phải là không được, hai đứa trẻ chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, một đứa ngồi đằng trước, hai đứa đằng sau.
Tư Niệm ôm tiểu lão nhị lên chỗ ngồi phía sau, mà phải nói, nhóc này lên cân không ít, trước đây gầy như con gà, nhìn không có chút trọng lượng nào.
Bây giờ thì đã thấy nặng trĩu.
Trẻ con lớn nhanh thật, dạo này ăn ngon ngủ kỹ, cân nặng cũng từ từ tăng lên.
Tư Niệm cũng leo lên xe, ôm tiểu lão nhị từ phía sau.
Mặt nhỏ của tiểu lão nhị ửng hồng, áp vào lưng ba ba.
Phía trước là ba ba, phía sau là mẹ.
Ba ba ấm quá, mẹ lại thơm quá đi, hắn thích lắm a ~ Nếu ngày nào cũng được như thế thì tốt.
Chu Việt Thâm chạy xe đến nhà thẩm Trương trước, đưa chìa khóa cho bà, nhờ bà trông chừng Dao Dao vẫn còn đang ngủ.
Thẩm Trương cười đáp ứng.
Nhìn chiếc xe máy chở cả nhà đi xa, đáy mắt bà ánh lên nụ cười mừng rỡ.
Bà chưa từng thấy, hai đứa bé thân thiết như vậy.
Cô Tư Niệm này giỏi thật đấy.
Cô gái kia ở một năm trời, mà có làm hai đứa trẻ mở lòng được đâu.
Còn Tư Niệm mới đến được bao lâu chứ, nhìn xem hai đứa trẻ thay đổi lớn đến nhường nào.
Thạch Đầu bên cạnh nhìn theo bóng lưng Chu Việt Đông Chu Việt Hàn rời đi, vẻ mặt lấm lem tràn đầy ngưỡng mộ: "Bà ơi, con cũng muốn đi xe máy."
Nụ cười của thẩm Trương vụt tắt: "Mày nhìn có ra dáng đi xe máy không hả?"
Thạch Đầu: "..."
Trường học khá xa, phải mất tầm hai mươi phút mới đến.
Trên đường đi toàn là đường núi.
Tư Niệm hồi nhỏ trong nhà cũng nghèo, nhưng trường học của cô cũng không đến mức thế này, đi bộ nhiều nhất cũng chỉ bốn năm mươi phút.
Cũng không xa xôi như vậy.
Giờ phút này, cô mới khắc sâu nhận ra, đây mới chính là vùng núi xa xôi của những năm 80.
Mười dặm tám làng, chỉ có duy nhất một trường học.
Muốn đi học, nhất định phải lội suối băng đèo.
Vậy nên cái thời này, mới khó có được một sinh viên đại học.
Rất nhiều học sinh, đừng nói là lên cấp hai, mà ngay cả cấp một cũng khó lòng kiên trì.
Thêm vào việc tuổi đến trường cũng chậm, giáo dục lại không theo kịp, tỉ lệ lên lớp cũng càng kém.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy ngôi trường tiểu học hy vọng dựng giữa núi thôn này.
Không có sân trường rộng rãi, cũng chẳng có phòng học sáng sủa.
Đơn giản chỉ là một tòa nhà trệt bằng đất vàng diện tích không lớn, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Từng tốp năm tốp ba học sinh thong thả bước đi, trên cổ đeo chiếc khăn quàng đỏ đã rách nát.
Mấy đứa nhỏ tuổi hơn thì mũi thò lò, thỉnh thoảng lại hít hà.
Có đứa còn cầm khoai lang luộc dính tương ớt, vừa đi vừa ăn.
Trường học của Tư Niệm hồi nhỏ, là tòa nhà ba tầng nho nhỏ.
Cảnh tượng trước mắt làm cô chấn động, rồi lại cảm thấy ngậm ngùi.
Tuy điều kiện không tốt, nhưng đủ cả các lớp từ một đến sáu.
Mỗi lớp chỉ có một giáo viên, chỉ mở hai môn Ngữ Văn và Toán Học, đều do một mình giáo viên này giảng dạy. Phần lớn giáo viên cũng chỉ tốt nghiệp cấp hai, thậm chí còn không có biên chế, có thể nói là những “giáo viên chân đất” thực sự.
Mà phần lớn đều không còn trẻ.
Đều là những trí thức của ngày xưa.
Tư Niệm xuống xe giữa những ánh mắt tò mò của đám trẻ con xung quanh.
Chu Việt Thâm còn phải quay về bận việc, nên chỉ có thể đưa bọn họ đến đây.
Hình như còn lo Tư Niệm không quen, anh nhìn lướt qua xung quanh, giọng trầm thấp nói: "Lát nữa anh phải đi giao hàng, đến lúc đó anh sẽ nhờ Vu Đông đến đón em về."
Tư Niệm định từ chối, nhưng mà mình quả thực không biết đường, thế là khẽ gật đầu: "Được, anh đi đường cẩn thận."
Chu Việt Thâm nhìn sâu vào mắt nàng một chút, sau đó liếc qua hai đứa con trai, lúc này mới quay đầu rời đi.
Phải nói, đây là lần đầu tiên Tư Niệm đi họp phụ huynh cho con, cô cũng khá hồi hộp.
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn không cùng lớp nên đi trước.
Tư Niệm nắm tay Chu Việt Hàn, cậu ta thì ưỡn cái cằm nhỏ lên, hưởng thụ ánh mắt mà những người xung quanh đổ dồn về phía mình.
Trên mặt dường như đang viết mấy chữ to "Mau nhìn này ~ đây là mẹ của tôi".
Đến giờ vào lớp, các bậc phụ huynh cũng lũ lượt kéo đến.
Có các bác gái, chị hai, cũng có cả mấy ông chú, ông lão.
Tư Niệm có thể nói là trẻ nhất trong số đó.
Ở cái thời này, người trẻ trong nhà đều phải làm lụng ngoài đồng.
Những người có thể đến đây đều là những người không làm được việc gì.
Mà cũng còn rất nhiều người không đến.
Một lớp cũng chỉ có tầm ba mươi học sinh, nhưng phụ huynh đến cũng chỉ khoảng chục người.
Tư Niệm đã cố ăn mặc giản dị hết mức rồi.
Nhưng khi thấy những ánh mắt không ngừng liếc về phía mình, cô vẫn cảm thấy hình như mình ăn mặc có chút hơi lộng lẫy...
Tiểu lão nhị kéo tay Tư Niệm đi vào lớp, vừa hay có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ vest màu xám, đeo kính, tay cầm mấy quyển sách cũ kĩ đi tới.
Ông ta thấy tiểu lão nhị đứng ở cổng thì hơi ngạc nhiên: "Tiểu Hàn, sao lại đứng ở đây?"
"Chào thầy Vương, đây là mẹ của con."
Chu Việt Hàn kiêu ngạo giới thiệu.
Thầy Vương: "?"
---- Sau này vẫn không dám viết thịt, nếu bị xóa thì xong đời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận