Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 329: Ngươi là ở nơi nào đi làm (length: 7914)

Tư Niệm tan học liền đến trường.
Lần này còn mang theo Dao Dao, cô bé đã quen chạy theo nàng khắp nơi nên cũng rất bình tĩnh.
Nàng mang theo đứa bé, ngược lại không có nhiều người để ý, dù sao hôm qua Tư Niệm đã nói mình kết hôn rồi.
Chỉ là kết hôn nửa năm đã có con lớn như vậy, mọi người nhìn nàng không khỏi có chút lạ lẫm.
Dù sao Tư Niệm nhìn mới mười tám mười chín tuổi, vậy mà đã có con gái ba tuổi.
Mặc dù nói ở đây rất nhiều người kết hôn sớm, nhưng đều là ở nhà trông con, rất ít có ai kết hôn rồi còn đi học.
Xác định lý do trường Nhất Trung không nhận nàng, mọi người cũng hiểu ra.
Chưa kết hôn mà có con thì ở thời đại nào cũng là chuyện đáng xấu hổ.
Huống chi đây lại là thời đại phong kiến.
Nhất Trung là trường học nghiêm khắc như thế, tự nhiên không nhận.
Mọi người đánh giá nàng.
Nam sinh: Quả nhiên là con gái không biết tự trọng.
Nữ sinh: Nàng thật đáng thương, chắc chắn là bị đàn ông lừa gạt.
Tư Niệm: ...Nghe ta giải thích.
Có người trơ trẽn, có người thương xót.
Cũng may, rất nhanh thầy cô liền lần lượt gọi từng người vào, chắc là sợ làm tổn thương lòng tự trọng của mọi người nên không công bố thành tích trước mặt.
Mà là từng người vào nói chuyện.
Tư Niệm thấy có người vui mừng nhướng mày, có người lại ủ rũ.
Nàng vừa định ngồi xuống, thầy giáo đã đến gọi: "Tư Niệm, bạn Tư Niệm đến rồi phải không?"
Tư Niệm vội đáp lời, rồi đi vào.
Bên trong vẫn là mấy thầy cô hôm qua.
Một đám người đang nhìn chằm chằm bài thi của nàng mà xôn xao bàn luận.
"Tôi thấy môn Văn của em này rất tốt, có thể vào lớp tôi, lớp tôi dạy Văn giỏi."
"Anh nói cái gì vậy, Toán Lý mới giỏi chứ, vào lớp 2 càng có cơ hội phát triển."
"Vớ vẩn, rõ ràng Anh ngữ tốt nhất, Anh ngữ đạt điểm tuyệt đối! Sau này có khi làm được nhà ngoại giao."
Một đám người vì việc nàng vào lớp nào mà tranh cãi.
Chủ nhiệm ho khan một tiếng nói: "Được rồi được rồi, người ta muốn vào lớp nào thì tự người ta chọn, đến phiên các cậu chọn chọn lựa lựa sao?"
Học giỏi ở đâu cũng được ưu ái.
Xưa nay không phải người khác chọn nàng, mà là nàng đi chọn người khác.
Dù có giật mình về chuyện Tư Niệm kết hôn.
Nhưng nói thật, kết hôn thì sao, người ta chỉ cần vẫn thích học, thì đó chính là học sinh tốt, nên cho nàng cơ hội.
Huống chi nàng còn học giỏi như vậy.
Để mất người tài, bọn họ sẽ tiếc cả đời.
Thấy Tư Niệm đi vào, mấy thầy cô mới ngừng tranh cãi, ho khan vài tiếng, đưa mắt kính lên, dùng động tác nhỏ để che giấu sự bối rối.
"Chào các thầy cô ạ." Tư Niệm chào hỏi.
Chủ nhiệm nói: "Chào em Tư Niệm, bài thi của em đã chấm xong, các môn đều rất xuất sắc, môn Lý có hơi kém một chút nhưng không đáng kể, bốn lớp tốt nhất của khối 12 em đều có thể vào."
Các thầy cô khác lập tức mong đợi nhìn nàng.
Tư Niệm cố lơ đi ánh mắt chờ mong của bọn họ, nhắm mắt nói: "Thưa thầy cô, em vào lớp nào cũng được, nhưng có thể em không thể đến lớp."
Trong phòng làm việc im lặng một thoáng.
Chủ nhiệm đã từng trải nên hỏi nàng tại sao.
Tư Niệm nói: "Bởi vì em có công việc bên ngoài, lại phải chăm con, không tiện mỗi ngày đến lớp, nên em định ở nhà tự học, sau này đến tham gia thi đại học."
Chủ nhiệm cũng thấy khá bất ngờ, nhưng nhìn Tư Niệm nắm tay một đứa bé tầm ba tuổi.
Còn chưa lớn bằng con gái của hắn...
Hắn lập tức mềm lòng.
Cảm thấy Tư Niệm cũng không dễ dàng gì.
Bản thân còn là một đứa trẻ mà đã phải vừa chăm con, vừa đi làm, lại còn muốn học tập.
Nghe thôi cũng đã thấy không đành lòng.
Hắn nói: "Em thiếu tiền sao, nếu thiếu tiền thì học phí chúng ta có thể bàn, em còn nhỏ, không thể vì công việc gì đó mà trì hoãn việc học."
Mặc dù thành tích của nàng xác thực tốt, nhưng kỳ thi đại học đã đến gần.
Lúc này không thể xảy ra sai sót gì.
Hơn nữa đối phương lại ưu tú như vậy, còn là người của Nhất Trung chuyển đến, đặc biệt là môn Anh của nàng, hắn nhìn mà liên tục trầm trồ khen ngợi.
Các môn khác thì không nói, nhưng dựa vào trình độ tiếng Anh của Tư Niệm, có lẽ còn hơn cả học sinh của Nhất Trung.
Không chừng bọn họ, kẻ đứng thứ hai muôn năm, năm nay sẽ xoay người, vượt mặt Nhất Trung cũng không chừng.
Nghĩ đến khả năng này, chủ nhiệm cũng không kìm được mà cười tủm tỉm.
Mặc dù bây giờ cũng chú trọng tiếng Anh, nhưng thật sự người học giỏi không có nhiều.
Bản thân trình độ giáo dục cũng không được tốt, bọn họ ở thành phố nhỏ vì xung quanh đều là núi nên phát triển chậm hơn các thành phố lớn.
Dẫn đến rất nhiều trẻ em ở vùng núi tiếp xúc với tiếng Anh khá muộn.
Một số người còn cảm thấy đây là tiếng nước ngoài, căn bản không cần thiết phải học.
Dẫn đến số người có thành tích tốt môn Anh càng ít.
Ở trung tâm thành phố, một trường tiểu học ngoại ngữ, học sinh giỏi đều đi vào Nhất Trung.
Đến Nhị Trung thì lác đác không có mấy, cả trường cũng chỉ có vài người có thành tích khá hơn chút.
Đừng nói là học sinh, ngay cả khi hắn nhìn bài thi môn Anh và bài luận của Tư Niệm, liền biết đây không phải là trình độ người bình thường.
Rất nhiều thầy cô ở trường đại học bản khoa của trường bọn họ, cũng không sánh được nàng.
Tư Niệm lắc đầu nói: "Thưa thầy, em không thiếu tiền, chỉ là công việc của em không dễ bỏ, còn ký hợp đồng, với lại đi làm là thứ yếu, chủ yếu là có thể mang con."
Nàng đi làm có thể mang con, chứ không thể lên lớp lại mang con đi.
Chủ nhiệm lập tức nói: "Chuyện này không khó, trường mình có thể giúp em biện hộ, một ông chủ biết lý lẽ chắc chắn cũng không làm khó dễ em đâu, em đang làm ở đâu?"
Tư Niệm giải thích: "Không cần đâu thầy, thầy cứ yên tâm, em ở nhà cũng có thể tự học, không dám chắc có thể thi nhất, nhưng top 5 thì không có vấn đề."
Chủ nhiệm ngượng ngùng nói: "Hại, không phải ý này, chỉ là nghĩ em có thể học thêm chút, sợ làm chậm trễ việc học, đã em không muốn thì tôi cũng không ép."
Nếu Tư Niệm không học giỏi, hắn nhất định không đồng ý.
Nhưng vì thành tích của nàng tốt, thì mọi chuyện đều dễ nói.
"Đã vậy thì tôi sắp xếp em vào lớp 1 nhé, thầy Vương ngày sau sẽ kèm Tư Niệm." Rồi nhìn về phía Tư Niệm: "Em Tư Niệm, đây là thầy Vương, chủ nhiệm lớp em, thầy là thầy trẻ nhất dạy giỏi tiếng Anh của trường mình, trước đây còn là học sinh giỏi cấp tiểu học của trường ngoại ngữ thành phố ta."
Thầy Vương tầm 26, 27 tuổi, nghe vậy thì ho khan một tiếng nói: "Không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến."
Tư Niệm cười nói dạ.
Lớp 12 vốn dĩ không có mấy tiết học, cơ bản đều là giải đề làm bài.
Thầy Vương tuy cũng đồng ý cho Tư Niệm không cần đến lớp, nhưng mỗi tuần phải đến lấy bài thi về làm, mà một khi không đạt tiêu chuẩn, nhất định phải quay lại trường học.
Nghe có vẻ nghiêm khắc nhưng rõ ràng là muốn tốt cho nàng.
Tư Niệm tự nhiên không có ý kiến.
Không chỉ có vậy, còn đưa luôn bài thi trước đó cho Tư Niệm để lần sau cô đem nộp.
Dù sao người thì có thể không đến, nhưng bài tập nhất định phải nộp.
Tư Niệm có chút đau đầu, nhưng cũng không tiện từ chối.
Xem ra công việc của mình lại nhiều thêm chút nữa.
Nói xong, cuối cùng Tư Niệm cũng được đi.
Kết quả nàng vừa đi được hai bước, lại bị gọi lại.
Chủ nhiệm mặt đầy quan tâm hỏi: "À đúng rồi em Tư Niệm, em làm ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận