Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 235: Đào viên tam kết nghĩa (length: 14960)

"Vì sao?"
Tưởng Cứu bé con nói: "Bởi vì ta đã cùng đại ca nhị ca làm huynh đệ, ba ba nói loại này gọi là đào viên kết nghĩa."
Tưởng a di: "..."
Còn đại ca nhị ca, lúc này mới là lần đầu gặp mặt thôi đó.
Người khác thì hắn đều không gặp.
Sao có thể tùy tiện như vậy.
Tưởng a di day trán.
Tư Niệm kéo đứa con trai ngốc của mình qua, "Đúng rồi, đây là con trai ta Chu Trạch Hàn, Tiểu Hàn gọi Tưởng nãi nãi."
Chu Trạch Hàn cảm động nhìn xem người anh em mới của mình, mắt lấp lánh kim quang, không ngờ mình lại có mị lực đến thế, mới đến liền có bạn mới, còn làm tiểu đệ của mình.
Quả nhiên mình ngoài cái tuổi thì có thiên phú làm đại ca rồi.
Hắn ưỡn thẳng lồng ngực nhỏ, Tưởng Cứu là huynh đệ của mình, vậy nãi nãi của hắn cũng là nãi của mình, hô: "Tưởng nãi nãi tốt!"
Chu Trạch Hàn với cháu bà cũng không sai biệt lắm tuổi nhau, Tưởng nãi nãi thích nhất bọn trẻ con tuổi này, lúc này cười hiền từ: "Tiểu Hàn a, trông thật là đáng yêu."
Tưởng Cứu bé con lập tức nói: "Mẹ của nhị ca trông thật xinh đẹp, giống như tiên nữ."
Mắt Chu Trạch Hàn sáng lên.
Mẹ có dung mạo xinh đẹp, mình thì dáng dấp đáng yêu, hắn lập tức kết luận: "Đúng, ta lớn lên giống mẹ ta."
Tư Niệm: "..."
Chu Trạch Đông thấy nửa ngày không ai vào nhà, đi đi ra ngoài.
Liền nghe được em trai mình cất giọng đầy khí thế.
Bước chân hắn dừng lại, khóe miệng giật một cái.
Dù có thế nào thì hắn cũng không có khả năng giống mụ mụ được a?
Em trai thật đúng là ngốc nghếch!
...
Hắn đi tới, nhìn thoáng qua hai người một lớn một nhỏ đang đứng đối diện.
Sững sờ một chút.
Là người hàng xóm bên cạnh mà em trai đã cho hắn xem ảnh.
Tư Niệm thấy hắn đến, vỗ vỗ đầu của hắn: "Đây là con trai lớn của ta, Chu Trạch Đông. Tiểu Đông, đây là Tưởng a di cùng cháu trai Tưởng Cứu."
Chu Trạch Đông cùng Chu Việt Hàn là hai phong cách hoàn toàn khác biệt, thật ra hắn không cao hơn Chu Trạch Hàn bao nhiêu, nhưng lại mang đến cảm giác chín chắn.
Hắn hờ hững khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Chu Trạch Đông tựa như chưa bao giờ có dục vọng kết bạn.
Hắn ở thôn Hạnh Phúc đợi nhiều năm như vậy, chưa từng có ai tới gần hắn.
Không chỉ bởi vì tính cách hắn, mà còn do vẻ mặt quá lạnh lùng, khiến những người cùng tuổi không cách nào tới gần.
Mắt Tưởng Cứu bé con bỗng chốc sáng rực lên, ngầu quá, đúng là một đại ca giỏi.
Hắn nhanh chóng chạy tới, giòn tan hô một tiếng, "Đại ca! Ta là tam đệ của ngươi."
Chu Trạch Đông: "..."
Em trai của hắn lại đi lung tung nhận người thân rồi?
Tưởng a di đánh giá đứa bé này, có chút kinh ngạc.
Cái vẻ tỉnh táo này quả thật là khác biệt một trời một vực so với đứa trẻ kia lúc nãy.
Thật là hai anh em sao?
Tưởng a di nhìn về phía Tư Niệm, "Tư đồng chí, các ngươi mới chuyển đến đây, là định cho con đi học ở đây sao?"
Tư Niệm gật đầu: "Ừm, đúng, đã tìm được trường rồi."
Tưởng a di nghe vậy, lập tức tiếc rẻ: "Ta còn định giới thiệu cho cô một chút, vừa vặn cháu ta cũng học năm thứ hai rồi, có lẽ bọn trẻ con sẽ kết bạn. À phải rồi, các cô học trường nào, nếu không xa ta xem có thể để cháu ta chuyển qua không."
Tư Niệm: "Ở tiểu học ngoại ngữ thành phố."
Tưởng a di sững sờ một chút, không ai trong thành phố này là không biết trường tiểu học này cả.
Dù sao đây là trường ngoại ngữ duy nhất trong thành phố, hơn nữa lịch sử cũng lâu đời, nhưng mà học phí cũng rất cao.
Xem ra đôi vợ chồng trẻ này điều kiện gia đình cũng không tầm thường.
Bà cười nói: "Được, cũng không xa, tôi gọi điện thoại bảo cháu tôi chuyển qua đó luôn, đến lúc đó bọn nó sẽ có bạn."
Tư Niệm nhíu mày.
Gọi điện thoại?
Đây chính là trường khó vào nhất trong trung tâm thành phố đấy.
Quả nhiên Tưởng gia này cũng không phải bình thường.
Hai người nói chuyện một lúc, Tưởng a di liền dẫn cháu trai đi.
Mặc dù Tưởng Cứu bé con rất không muốn đi, muốn ở lại ăn cơm tối, nhưng có ai ngày đầu tiên quen biết đã đến nhà ăn chực bao giờ.
...
Tư Niệm vào phòng, cua cũng đã hấp xong.
Nàng rửa sạch tỏi, băm nhuyễn, bắt đầu xào tỏi với tôm.
Chờ xào đến khi dậy mùi thì bỏ tôm đã chiên qua một lượt vào xào.
Rất nhanh một đĩa tôm xào tỏi lớn đã hoàn thành.
Tư Niệm lại đem cá thái lát, bỏ vào đậu phụ non nấu canh.
Chẳng bao lâu thịt cá đã trắng phau, nước canh thì sùng sục.
Chu Việt Thâm cầm đồ ăn đã đóng gói khi về nhà, Tư Niệm vừa vặn làm xong cơm tối.
"Ba ba, ba mua nhiều đồ quá."
"Ba ba, cái này mua cho con hả?"
Tiểu lão hai kinh ngạc lật từ trong túi ra một chiếc váy màu vàng nhạt.
Hắn: "..."
Tư Niệm nghe tiếng hắn về, lại nghe tiếng reo của tiểu lão hai, cười đi tới, "Anh đi mua quần áo sao?"
Một giây sau, nàng nhìn thấy tiểu lão hai cầm váy trong tay.
Tư Niệm: "..."
Chu Việt Thâm rót một chén trà, nhấp một ngụm, nghe vậy thì khẽ gật đầu: "Mua."
Tư Niệm cố nháy mắt.
Có phải là nàng hiểu sai ý không?
Vì sao Chu Việt Thâm lại mua nhiều quần áo cho nàng như vậy?
Tiểu lão hai gắng sức kéo mấy cái túi lại, "Mẹ, mẹ, mẹ mau nhìn, mẹ mau nhìn, toàn bộ đều là quần áo ba ba mua cho mẹ."
Tư Niệm cúi đầu, nhìn thấy trong túi ngoài quần áo ra, còn có cả giày nữa.
Nàng day trán, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Chu Việt Thâm: "Anh đột nhiên mua cho tôi nhiều quần áo vậy để làm gì?"
Chu Việt Thâm nhìn quần áo trên người Tư Niệm một lúc rồi nói: "Quần áo của em đều cũ rồi, nên mua một chút quần áo mới, bà chủ nói đây đều là kiểu mới."
Tư Niệm cúi đầu nhìn quần áo của mình, thật ra thì bộ đồ này của nàng mới mua tháng trước thôi mà, sao lại cũ được?
Nàng lại nhìn bộ đồ nam nhân đang mặc, áo bên trong không biết là cái đồ cổ năm nào nữa.
Tư Niệm day trán, "Vậy sao anh không mua cho mình?"
Chu Việt Thâm lại nhấp một ngụm trà nói: "Tôi không cần mua."
"Quần áo tôi cũng còn tốt, không cần thay thường xuyên."
Chừng là, hắn lo lắng Tư Niệm hiểu lầm rằng mình không thích quần áo nàng mua cho, lại bổ sung một câu: "Mấy cái trước em mua cho, tôi còn chưa mặc được bao nhiêu."
Nghĩ đến việc Vu Đông nói mình mặc rất quê mùa, Chu Việt Thâm cúi đầu nhìn bộ trang phục của mình.
Giải thích: "Quần áo này tôi chỉ cảm thấy mặc làm việc tiện, chứ bình thường tôi không thích mặc kiểu này."
Tư Niệm đau đầu lắc đầu.
Được thôi.
Có lẽ đàn ông với phụ nữ không giống nhau, không có nhu cầu đặc biệt với việc ăn mặc.
Thêm nữa việc Chu Việt Thâm cả ngày ở xưởng bận rộn, quả thực là không thích hợp mặc đồ quá đẹp để đi làm.
Dễ bị bẩn đã đành, làm việc cũng không tiện nữa.
"Vậy thôi, đợi nào thời tiết tốt rồi đi mua sau vậy, ăn cơm trước đi."
"À phải, Vu Đông không đến nhà mình ăn một bữa cơm à?"
Hôm nay người ta giúp họ dọn nhiều đồ như vậy tới, Tư Niệm nghĩ là Vu Đông cũng nên đến ăn cơm.
Nàng còn làm rất nhiều.
Chu Việt Thâm đặt ly xuống: "Cậu ta còn bận việc, không tới được."
Vốn dĩ muốn tới ăn chực, kết quả bị đánh đuổi xuống xưởng làm việc, Vu Đông hắt hơi liên tục hai cái.
Hắn xoa xoa mũi, rốt cuộc là cô mỹ nữ nào lại nhớ đến hắn vậy?
Tư Niệm không nghĩ nhiều.
Cả nhà lên bàn ăn cơm.
Hôm nay ăn tiệc hải sản, phong phú vô cùng.
Lần đầu ăn những thứ này, tiểu lão hai còn chưa lên bàn, trong miệng đã bắt đầu tiết nước miếng rồi.
Tư Niệm đưa cho mỗi đứa một con cua nhỏ, bọn nó cầm trong tay, xoắn xuýt trái xem phải xem, không biết phải làm thế nào.
"Mẹ mẹ mẹ, con cua này sao còn phải buộc dây vậy, nó chết rồi mà."
"Chẳng lẽ cả sợi dây này cũng ăn được sao?"
Nó kinh ngạc trợn to mắt.
Tư Niệm lập tức cười nói: "Đương nhiên là không ăn được rồi."
"Vậy mình phải làm sao mới ăn được?"
Tư Niệm lấy búa nhỏ ra.
Nàng nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Chu Việt Thâm, nói: "À phải rồi, Tiểu Hàn nói nó muốn nuôi cá, em thấy trong viện mình có cái ao bỏ không, để dọn dẹp cho Tiểu Hàn nuôi cá đi."
Chu Việt Thâm đưa tay nhận lấy chiếc búa nhỏ trong tay nàng, từ từ gõ mở càng cua cho bọn trẻ, đưa cho chúng, rồi nói: "Được, ngày mai anh dọn dẹp một chút."
Tư Niệm lại nói: "Tiểu Đông cũng không có bàn học, cả hai đứa suốt ngày làm bài tập ở phòng khách, để lâu thì xương cổ không tốt, lại dễ bị cận thị, vừa hay trên lầu ba có một phòng làm việc, có thể đóng một cái giá sách để chúng nó dùng làm bài tập bình thường."
Chu Việt Thâm rất tán đồng gật đầu: "Được."
Tư Niệm: "Trên lầu hai còn có một phòng để không, Dao Dao cũng lớn rồi, không thể cứ ngủ chung với chúng ta và các anh, nhân tiện làm cho nó một cái giường nhỏ luôn."
Chu Việt Thâm chăm chú nghe, không ngờ mới chuyển vào có một ngày mà Tư Niệm đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy rồi.
Hắn là một người cha thật là quá thất bại, cái gì cũng để nàng lo lắng cả.
Hắn áy náy nhìn ba đứa con đang ăn vui vẻ, lại nhìn về phía Tư Niệm, nói: "Được."
Cả nhà vui vẻ ăn tối, mà ở một nơi khác, Lưu Đông Đông trở về Tư gia cũng phát hiện có khách đến.
"Đông Đông về rồi à, nhanh vào nấu cơm đi! Hôm nay làm nhiều món một chút, nhà có khách." Tư phụ cười ha hả nói.
Lưu Đông Đông lập tức vâng dạ, ngoan ngoãn đi vào bếp.
Một cặp vợ chồng bên cạnh hắn tò mò hỏi: "Anh, đây là ai vậy?"
Tư phụ nói: "Đây là người giúp việc nhà mình, trước kia Tư Tư giới thiệu tới, nấu cơm khá ngon, nên ở lại luôn. Mà này nhị đệ, cậu tìm tôi có việc gì?"
Nghe vậy, người đàn ông hỏi: "Anh, em nghe nói con Niệm Niệm nhà mình muốn đến trường tiểu học ngoại ngữ trong thành phố làm giáo viên phải không, thật hay giả vậy?"
Tư phụ nghi hoặc nhìn hắn, "Sao cậu biết chuyện này?"
"Mẹ em nói cho em, bà nói mẹ anh kể với anh chuyện này. Anh không có đạo đức chút nào hết, chuyện tốt như vậy mà không nói cho bọn em?"
Tư phụ nhíu mày, chuyện này hắn cũng chỉ thuận miệng nói một câu với mẹ mình.
Đã dặn bà đừng có kể ra rồi.
Sao có thể quay sang liền nói cho nhà thằng em hai được.
Cũng không phải là em ruột, hắn sao phải nói cho hắn biết.
Nhưng mà, rốt cuộc không nể tình lắm, hắn cười nói: "Ta cũng vừa mới nghe thôi, còn chưa chắc là thật hay không nữa."
Đối phương châm thuốc cho hắn, nịnh nọt mà nói: "Con bé Niệm Niệm nhà anh, chắc chắn là tám chín phần mười rồi, nó từ bé đã thông minh lanh lợi."
Tư phụ nghe vậy, ngược lại rất hài lòng.
Hơi nhếch cằm lên, "Đúng đó, con bé Niệm Niệm từ nhỏ đã học giỏi."
"Tuy nói không phải con ruột, nhưng các người cũng nuôi nó mười tám năm rồi, có khác gì con ruột đâu."
Tư phụ nhìn hắn: "Đúng là cái lý đó, mà sao hôm nay cậu lại đột nhiên hỏi đến con bé làm gì."
Đối phương cười nịnh: "Anh cả à, chẳng phải vì nghĩ con nhà em cũng muốn vào trường đó sao? Muốn nhờ anh nói với Niệm Niệm một tiếng, cho xin suất vào học."
"Em và Niệm Niệm lâu rồi không gặp, chắc là nó không nể mặt bọn em đâu. Nhưng anh là dưỡng phụ của nó, nó từ nhỏ đã kính trọng anh, anh mà mở miệng, có yêu cầu nhỏ thế thôi thì chắc chắn nó sẽ đồng ý mà."
Ngôi trường này không chỉ học phí đắt đỏ mà còn có rất nhiều người muốn vào.
Suất nhập học hàng năm phát ra chẳng đủ để tranh giành.
Nhưng nếu có quan hệ nội bộ, thì nhất định là không thành vấn đề.
Tư phụ là dưỡng phụ của Tư Niệm, tuy không phải là cha ruột, nhưng nếu Tư phụ mở lời thì chắc chắn sẽ được.
Thế là hắn hết sức nịnh bợ.
Tư phụ hừ một tiếng: "Ta mở miệng thì chắc chắn không có vấn đề, chỉ là em trai à, công việc dạo này của ta bận quá, làm gì có thời gian đi lo mấy việc này cho các cậu."
Hắn liếc xéo hai người một chút.
Đối phương lập tức ra hiệu, móc đồ từ trong túi ra, kín đáo đưa cho hắn: "Đương nhiên rồi, anh cả, làm sao có thể để anh giúp không công được, chút đồ này là chút lòng thành hiếu kính anh, nếu việc này thành, đến lúc đó bọn em nhất định tự mình đến nhà cảm ơn."
Tư phụ sờ vật trong ngực, là ngọc thượng hạng.
Bình thường hắn đã thích những thứ đồ chơi này rồi, liền cười: "Được, cứ yên tâm chờ con bé đến, ta sẽ thu xếp cho các cậu ổn thỏa."
...
Lưu Đông Đông làm xong đồ ăn, nhìn cả nhà cười nói vui vẻ, chào hỏi rồi mang hộp cơm ra cửa.
Đối phương nhìn cô mấy cái, hỏi: "Anh cả, cái cô này nhà anh là mang đồ đi cho ai vậy?"
Tư phụ: "Đương nhiên là cho con rể bên đó rồi, Tư Tư chẳng phải xảy ra chuyện đó sao, tôi nghĩ chẳng ai chăm sóc nó cả, nên mới để Đông Đông bình thường làm thêm ít đồ mang sang, coi như chút tấm lòng của nhà mình."
Đối phương nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, nhỏ giọng nói: "Anh cả à, không phải tôi nói chứ, con bé này nhìn cũng ưa nhìn, mỗi ngày mang cơm cho một người đàn ông, anh không lo lắng sao..."
Tư phụ giật mình một cái, lập tức cười nói: "Nói linh tinh gì đó, nó là bạn tốt của Tư Tư mà."
Hai vợ chồng nghe vậy, nhìn nhau.
Tuy nói vậy, nhưng đối phương là Phó Dương.
Nghe nói ở cả khu quân đội này, chẳng có cô gái nào không thích hắn cả.
Cô gái này dáng vẻ không tệ, nhìn ngoan ngoãn hiền lành.
Đàn ông vốn thích kiểu người như vậy.
Thôi được rồi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ.
Chỉ cần nhà họ Tư giúp bọn họ có suất vào trường học là được.
Còn chuyện nhà họ Tư thế nào, cũng chẳng liên quan đến bọn họ.
Hôm nay Tư phụ rất vui vẻ.
Từ khi Lâm Tư Tư gặp chuyện, mọi người có chút vô thức giữ khoảng cách với hắn.
Đã lâu không có ai đến thăm nhà.
Đừng nói đến chuyện đối phương tìm đến nhờ vả lại còn tặng quà, ăn nói khép nép, điều này khiến hắn cảm thấy mình như được trở lại thời kỳ huy hoàng năm xưa.
Hoàn toàn không nghĩ đến những vấn đề khác.
...
Lưu Đông Đông mang đồ đến Phó gia, lại nghe nói Phó Dương vẫn chưa về.
Tình huống này thật ra đã xảy ra nhiều lần rồi, nhưng hôm nay cô lại có chút nôn nao bất an.
Không biết vì sao nữa.
Có lẽ là vì Tư Niệm trở về, đã mang đến cho cô một cảm giác nguy cơ.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn sâu vào căn nhà sang trọng của nhà họ Phó một cái, siết chặt nắm tay rồi quay người rời đi.
Trong khi đó, một chiếc xe việt dã quân đội màu xanh đang lái vào Lão Đông Nhai.
Vệ sĩ lái xe nhìn người đàn ông đang ngồi nghỉ ngơi ở phía sau nói: "Đoàn trưởng, chỗ này có vẻ là nhà của thầy sư trưởng, có muốn đến thăm một lát không ạ?"
Phó Dương chậm rãi mở mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận