Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 223: Lấy lòng (length: 6419)

Vì chuyện này, những người dân làng trước đây hay kín đáo chê bai nhà lão Nhị họ Lâm, giờ đều thay đổi thái độ.
Đừng nói là giễu cợt, lúc này ai nấy vội vàng đến nhà nịnh nọt.
Sợ sau này đến nhà họ Chu mua không được thịt ăn.
Người đến chúc Tết, suýt nữa giẫm nát cả cửa nhà họ Lâm.
Nhà nhà nhộn nhịp náo nhiệt ai mà không thích, mọi người cũng không có gì thù oán lớn, mụ Lâm cũng không tiện nói thêm gì.
Tư Niệm thì bị một đám người vây quanh, từng bà thím nhìn nàng mắt nào mắt nấy đều sáng như đèn.
Ai mà chẳng biết Tư Niệm được Chu Việt Thâm coi trọng, nghe nói không những mua xe cho nàng, còn giặt quần áo cho nàng nữa.
Mười dặm tám thôn, có người đàn ông nào chịu giặt quần áo cho vợ trẻ chứ.
Chớ nói chi là đây còn là Sát Thần mặt lạnh nổi tiếng khó gần, người chỉ liếc mắt thôi cũng đủ khiến trẻ con khóc thét, Chu xưởng trưởng nữa chứ.
Tư Niệm giờ đây đúng là hình mẫu lý tưởng của nữ giới mười dặm tám thôn.
Nghe nói chuyện này truyền đi rồi, cánh đàn ông trong nhà đều bị vợ lườm nguýt.
Bảo họ không kiếm được tiền bằng Chu xưởng trưởng thì thôi đi, đến cái áo cũng không biết giặt.
Các ông chồng trong thôn đối diện với tai họa từ trên trời giáng xuống này cũng đành câm nín.
Đương nhiên, mấy ông chồng nào có thái độ tốt thì biết thương vợ, xắn tay vào làm.
Điều này cũng khiến mọi người nhận ra, không phải đàn ông không chịu làm, mà chỉ là trước đây các chị không biết cách điều khiển thôi.
Lưu Môi nổi tiếng trong thôn cũng tới, ban đầu bà ta và nhà lão Nhị họ Lâm vốn không hợp nhau, trước đó còn gán ghép Lâm Tư Tư cái của nợ ly hôn mang theo ba con còn tính khí chẳng ra gì Chu xưởng trưởng.
Ai ngờ chuyện này hết sức tình cờ, vậy mà thành công.
Lâm Tư Tư thì không lấy được chồng, nhưng Tư Niệm đẹp như hoa như ngọc lại gả đi được.
Hiện tại Chu xưởng trưởng lại yêu chiều, đối với Tư Niệm thì hết mực tốt, không tiếc tiền cho nàng, nghe nói muốn gì có đó.
Mười dặm tám thôn ai nấy đều ngưỡng mộ.
Thế nên, cái danh không mấy tốt của Lưu Môi, thoáng cái liền được tẩy trắng.
Dạo này, người tìm bà ta làm mai nhiều vô kể.
Trước đó, bà ta có quan hệ khá tốt với Vương Thúy, còn giới thiệu người thành phố cho con gái bà ta.
Sính lễ có ít, nhưng dù sao thì gia cảnh người ta cũng trong sạch.
Ai ngờ bị Vương Thúy hãm hại.
Bà ta tức giận về đến nhà, lại nghe nói Vương Đào đắc tội nhà họ Chu, rất nhiều người đã đến nhà họ Lâm để lấy lòng.
Chỉ lo nhà lão Nhị họ Lâm vì mình và Vương Thúy quan hệ tốt, sau này sẽ không bán thịt heo cho nhà mình nữa hay sao?
Môi bà Lưu run bắn lên một cái, không được, bà ta phải tạo mối quan hệ với mụ Lâm.
Môi bà Lưu xách theo hoa quả trứng gà đến cửa bái phỏng, lại phát hiện Tư Niệm bị mọi người vây quanh, căn bản không chen chân vào được.
Thấy mụ Lâm đang một bên tiếp đãi khách, bà ta lập tức kéo ra một nụ cười đến là gượng gạo, nhìn qua đừng đề cập nhiều buồn cười.
"Cô hai à, bận rộn quá ha, ta tới giúp cô."
Lời này không chỉ khiến mụ Lâm ngạc nhiên một chút, mà cả những người khác trong sân cũng kinh ngạc nhìn môi bà Lưu.
Trong thôn không ai là không biết quan hệ giữa môi bà Lưu và mụ Lâm không tốt, đây là tình huống gì thế này.
Mụ Lâm cũng nghi ngờ nhìn môi bà Lưu, đây là muốn làm gì đây?
Lúc trước gán ghép cho Lâm Tư Tư, ban đầu bọn họ không đồng ý.
Dù sao thì tuy không thi đỗ, Lâm Tư Tư cũng là học sinh cấp ba, điều kiện xem như cực kỳ ưu tú.
Sao có thể lại để cho người khác đi làm mẹ kế được.
Nếu không phải Lâm Tư Tư đồng ý, bọn họ sẽ không tán thành chuyện hôn sự này.
Sau này càng xảy ra một loạt sự việc, nhà họ Lâm xem như đen đủi hết sức.
Cũng may Chu Việt Thâm không đáng sợ như lời đồn, người lại tốt, coi như yên tâm.
Nhưng bà ta vẫn không hề có chút cảm tình nào với môi bà Lưu độc địa này, lúc này cũng không lên tiếng.
Môi bà Lưu dù gì cũng là người chuyên nói chuyện, da mặt dày vô cùng.
Chẳng hề thấy xấu hổ chút nào.
Còn làm bộ lau nước mắt: "Cô hai à, trước kia thím có lỗi với cô, không nên cứ châm chọc cô là người ngoài."
"Trước đây mai mối cho Tư Tư nhà cô, cũng không có ý đồ xấu, đánh bậy đánh bạ còn để cô tìm được Niệm Niệm con gái ruột. Trước kia ta không nên nghe xúi giục của chị dâu cô mà tìm cô gây phiền phức, chuyện này hãy cho qua đi, cô có thể tha thứ cho ta không?"
Nói xong, bà ta tiến lên định nắm tay mụ Lâm, vẻ mặt hối hận.
Người nhà họ Lâm đều trợn mắt há mồm nhìn môi bà Lưu, môi bà Lưu mặt dày nhất thôn mà lại đi xin lỗi.
Quỷ nhập rồi à?
Khóe miệng mụ Lâm giật giật, bà ta không thích môi bà Lưu, nhưng giơ tay không đánh người mặt tươi cười.
Nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Môi Lưu bà đã nói thế, mấy chuyện đó cho qua đi."
Tuy bà già này không tốt, nhưng bà ta cũng không phải dễ bị bắt nạt, bình thường đều là cãi nhau qua lại, chẳng ai nhường ai, mụ Lâm cũng không bị thiệt thòi gì.
Chỉ là không ngờ đối phương lại hạ mình như thế, bà cũng có hơi bất ngờ.
Lưu Môi nghe mụ Lâm nói vậy, lập tức lau nước mắt: "Ô ô ô cô em tốt quá đi, trước kia là chị già này sai, có lỗi với cô à, sau này cô chính là chị em tốt của ta."
Mụ Lâm: "......" Mặt đen thui, cái bà này đúng là bị nghiện rồi.
"Vậy, tốt, đều qua rồi."
Lưu Môi rung rung cái nốt ruồi trên môi, nghĩ đến Vương gia mình quen tốt mà lại hãm hại mình, lại thấy Lâm mụ mẹ dễ dàng tha thứ cho mình như thế, hốc mắt đỏ lên, buồn từ tâm tới.
"Giỏi quá đi ~ Cô thật sự là người có tấm lòng lương thiện, rộng lượng, trách sao ai ai cũng nói cô là người tốt, Diệu ơi cô đúng là người tốt mà."
Tên thật của mụ Lâm là Trương Diệu, nhưng rất ít người gọi bà bằng tên thật.
Mụ Lâm nổi cả da gà.
Đừng nói là bà ta, người trong sân cũng rùng mình, trời, bà già này đúng là quá buồn nôn.
Mụ Lâm cũng hết cách, vội vàng tìm lý do đi ra ngoài mua đồ.
Ai ngờ môi bà Lưu lại không hề bỏ cuộc, chỉ là chân bà ta không được nhanh nhẹn, không đuổi kịp mụ Lâm, chạy theo ra đến cổng, đứng ở đó vẫy tay gọi lớn: "Diệu Diệu ơi, chị già đi đứng không tốt nên không theo cô được. Yên tâm đi, ở nhà có người nhà tỷ tỷ tiếp đãi cho cô, cô sớm về nhà nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận