Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 147: Diễn thuyết ngoài ý muốn (length: 7846)

Nàng quay đầu, nhìn về phía người tới.
Đúng là lãnh đạo công ty phát thanh cũ, chị Trần.
Nàng hơi kinh ngạc: "Chị Trần? Sao chị lại ở đây?"
Chị Trần tuổi ngoài bốn mươi, để kiểu tóc ngắn ba bảy gọn gàng, giắt sau tai, đeo kính, mặc váy ôm mông và áo vest đi giày cao gót, toát lên khí chất nữ cường nhân.
Lúc này nhìn thấy Tư Niệm, trên mặt nghiêm nghị tinh anh lộ ra thêm vài phần vui mừng.
"Chị còn muốn hỏi em đây, sao em cũng tới đây, nghe Thiên Thiên nói em gả đi xa lắm hả?"
Khi nghe nói Tư Niệm kết hôn, chị còn thấy tiếc nuối, rõ ràng là một cô gái có tiền đồ như thế, sao vừa nói kết hôn đã kết hôn rồi?
Dù sao cũng là đồ đệ mình tự tay dẫn dắt, trong lòng tự nhiên có chút tiếc nuối.
Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, nhìn kỹ Tư Niệm, phát hiện sắc mặt nàng so với trước đây còn tốt hơn, người cũng xinh đẹp hơn.
Trước kia tuy cũng xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng cau mày, vẻ mặt u sầu.
Nhưng bây giờ, mặt mày rạng rỡ hẳn ra.
Xem ra là lấy chồng không tệ.
Tư Niệm khẽ gật đầu nói: "Cũng hơi xa, cho nên hiếm khi mới đến đây một chuyến, nghĩ đến đây mua ít truyện về đọc."
Chị Trần thích thú gật đầu: "Người ta phải như em, dù cuộc sống có thay đổi thế nào cũng không được ngừng học tập, trước kia chị thích nhất tính này của em."
Tư Niệm: ". . . . ." Nàng không phải vậy, thật, ngày nào nàng cũng nghĩ đến chuyện an nhàn.
Nàng ngượng ngùng sờ mũi, chuyển chủ đề: "Sao chị lại đến đây?"
Nàng nhớ công ty của họ cách nơi này rất xa, giờ này theo lý là giờ làm việc mà?
Chị Trần cũng không phải là người bỏ bê công việc.
"Không phải công ty mình nhận lời mời của trường đến diễn thuyết sao, đúng rồi, Thiên Thiên cũng tới, lát nữa nó phải lên diễn thuyết đó, em có muốn đi xem một chút không, đây là lần đầu của nó, con bé hồi hộp lắm, chị vừa ra ngoài là muốn mua cho nó chút gì đó, để nó giải tỏa căng thẳng."
Nói rồi, chị Trần thở dài.
Đơn vị của bọn họ thường xuyên nhận được một số hoạt động thương mại, không chỉ có thể lấy tiền thưởng, mở rộng cho người khác, mà còn có thể tăng danh tiếng.
Cho nên mỗi lần người được chọn để diễn thuyết đều là đồ đệ ưu tú của họ.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, Tư Niệm chắc chắn là người được chị chọn đầu tiên.
Tiếc là Tư Niệm đi rồi, chỉ có thể chọn Phó Thiên Thiên, hết cách rồi, đơn vị bọn họ không có nhiều người giỏi tiếng Anh, chỉ có Phó Thiên Thiên với Tư Niệm là giỏi.
Mà đây lại là trường ngoại ngữ, trường yêu cầu lần này phải diễn thuyết bằng ngoại ngữ, để tăng hứng thú học ngoại ngữ của mọi người.
Phó Thiên Thiên lần đầu tới, rất hồi hộp.
Nàng định mua chút đồ, không ngờ lại gặp Tư Niệm ở đây.
Tư Niệm khẽ gật đầu, Phó Thiên Thiên hồi bé học cùng trường với nàng, cũng bình thường thôi.
Chị Trần nói xong, chủ động mời nàng: "Chị nhớ không nhầm thì đây cũng là trường cũ của em, muốn đi thì chị bảo họ để cho em chỗ."
Tư Niệm ngược lại không hứng thú, lắc đầu.
Chị Trần hơi thất vọng, đang định đi, thì bỗng nhiên ở cổng trường, có người hốt hoảng chạy đến, liên tục kêu lên.
"Chị Trần, chị Trần, có chuyện rồi!"
Chị Trần nhìn sang, là người dưới tay mình, lúc này mặt mày căng thẳng: "Tiểu Vân, sao vậy?"
Đối phương sốt ruột kêu lên: "Chết rồi chị Trần, Thiên Thiên nói đau bụng quá, không lên sân khấu được rồi, làm sao bây giờ, chúng ta cũng có biết tiếng Anh đâu, lãnh đạo bên trường đang tìm chị giải quyết kìa, chị mau về xem thế nào đi."
Chị Trần lập tức biến sắc: "Cái gì, sao lại tự nhiên đau bụng?"
"Em cũng không biết nữa, chị mau về xem sao đi, sắp bắt đầu diễn thuyết rồi, học sinh với phụ huynh với lãnh đạo đều đang đợi ở thao trường rồi, chỉ chờ chúng ta lên sân khấu thôi đó."
Sắc mặt chị Trần rất khó coi, nhưng lúc này cuống lên cũng không làm được gì, chị vội vàng quay người định đi, nhưng đi được vài bước, bỗng lại dừng lại, ánh mắt dừng trên người Tư Niệm.
Trong mắt lóe lên ánh sáng.
"Chờ chút, Tư Niệm em đi với chị một chuyến."
Tư Niệm giật mình: "Em đi?"
Chị Trần khẽ gật đầu, hiếm khi hạ mình nói: "Đúng vậy, đơn vị mình chỉ có em với Thiên Thiên là giỏi tiếng Anh một chút, lát nữa nếu nó thực sự không lên được, thì em nể mặt chị Trần, xem như chị đã từng chiếu cố em mà giúp chị một việc."
Tư Niệm: ". . . . ."
Rất muốn cự tuyệt, dù sao người chị Trần có ân là nguyên chủ chứ không phải nàng.
Nhưng nghĩ đến Phó Thiên Thiên, nàng vẫn im lặng, rồi gật đầu: "Được thôi."
Chị Trần thở phào nhẹ nhõm, Tư Niệm vốn dĩ đâu còn làm ở đây nữa, thật là không có lý nào để nàng ra sân.
Nhưng tình hình lúc này khẩn cấp, chỉ có thể nhờ nàng giúp.
"Em đi theo chị." Chị Trần đi trước.
Tư Niệm ôm Dao Dao đi theo sau.
Lúc này, hậu trường đã nhốn nháo cả lên.
Hôm nay có thể mời được MC chuyên nghiệp đến diễn thuyết cho trường để mở mang danh tiếng, thì có nghĩa là việc tổ chức hoạt động hôm nay không đơn giản.
Không chỉ có học sinh mà còn có cả phụ huynh và lãnh đạo thành phố nữa, nhiều người đang chờ như vậy, ai ngờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vậy thì trường còn mặt mũi nào.
Mặt chủ nhiệm rất khó coi.
Không dám nổi giận với Phó Thiên Thiên, những người đi cùng đương nhiên là phải chịu vạ lây, lúc này bị mắng cũng không dám ngẩng đầu.
Phó Thiên Thiên mặt mày tái mét ngồi trên ghế, một tay ôm bụng quằn quại đau đớn.
Nhìn đồng nghiệp sắp bị mắng đến khóc, cố gắng gượng đứng lên: "Tôi không sao, tôi đi."
Thấy vẻ mặt cô ta xanh xao, đứng cũng không vững, chủ nhiệm lại muốn chửi người, nhưng nghĩ đến thân phận đối phương, ba cô ta còn đang ngồi ở ngoài, ông vẫn phải nhịn, trầm giọng nói: "Đơn vị các cô không còn ai biết tiếng Anh nữa hả? Một đơn vị to như thế, mà ngay cả người biết tiếng Anh thứ hai cũng không tìm ra! Đúng là buồn cười!"
Mọi người bị chế nhạo mà mặt mày tái nhợt.
Ngày xưa điều kiện học hành của các cô làm gì được tốt như bây giờ, học hết cấp ba cũng đã là giỏi lắm rồi, biết vài chữ cái cũng coi như giỏi.
Đừng nói đến diễn giảng.
Lúc này tự nhiên không có sức phản bác.
Khi mọi người còn chưa biết phải làm sao thì bỗng nhiên, phía sau có tiếng nói vang lên.
"Tôi biết!"
Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Lâm Tư Tư? Là cô sao?"
"Sao cô lại ở đây?"
Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Tư Tư, ngay cả Phó Thiên Thiên cũng nhíu mày hỏi.
Lâm Tư Tư đã sớm không còn làm ở đơn vị của họ nữa, sao hôm nay lại ở đây?
Lâm Tư Tư hôm nay mặc một chiếc váy ôm màu đỏ rượu vang, cô ta dường như đã biết váy bó trước đây không hợp với mình, giờ thì để kiểu tóc xoăn đang thịnh hành, trang điểm kỹ lưỡng, đánh son, trông đẹp hơn trước rất nhiều.
Lâm Tư Tư giải thích: "Là dì Phó bảo tôi cùng đến, nghe nói hôm nay Thiên Thiên có buổi diễn thuyết ở trường, dì với chú đều coi trọng em, nên cùng đến cổ vũ."
"Cô là?" Chủ nhiệm nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt.
Nghe cô ta còn gọi bố mẹ Phó Thiên Thiên là dì chú, liền biết thân phận người trước mắt không đơn giản.
Lập tức thái độ trở nên cẩn trọng hơn mấy phần.
Vẻ mặt Phó Thiên Thiên xanh xao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận