Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 95: Ai dám động đến chúng ta tẩu tử (length: 9782)

Mọi người xung quanh nghe xong, đồng loạt hít vào một hơi.
Bọn họ cũng xác thực nhìn thấy mấy ngày nay, Lý Minh Quân chạy qua bên này.
Lúc ấy còn tưởng rằng là Chu lão đại có việc để hắn tới, Tư Niệm dụ dỗ hắn.
Không ngờ Chu lão đại thế mà không biết?
Vậy Chu lão đại không có sai hắn đến, hắn tại sao lại chạy qua bên này?
Mà lại mấy thứ thịt đó không phải Chu lão đại để hắn tặng, vậy hắn lấy đâu ra nhiều thịt ngon như vậy?
Nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi.
Trước đó có Lưu thẩm lấy trộm thịt Chu Việt Thâm mang về nhà cho con.
Lý Minh Quân làm lái xe chở hàng, muốn lấy đồ từ đó chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Nghe đến đây, Vương mụ mụ lập tức trầm mặt: "Ngươi ăn nói hàm hồ, con trai ta không phải người như vậy. Hắn nói, là ngươi dụ dỗ hắn, hắn căn bản vô tội."
"Ta dụ dỗ hắn?" Tư Niệm kinh ngạc trợn to mắt: "Ta có bệnh à, đi dụ dỗ một tên gia nhân làm việc cho nhà ta? Bác gái, không phải ta nói bác, tự xem lại bản thân mình xem thế nào đi? Bản thân đã xấu như vậy, con trai của bác cũng chẳng đẹp đẽ gì hơn, dù ta có mù mắt cũng sẽ không thèm để ý đến hắn đâu."
Vương mụ mụ: ". . ."
Người nhà họ Lý: ". . ."
Người xung quanh nghe vậy, suýt chút nữa bật cười.
Mặc dù nói Lý Minh Quân đúng là không đẹp trai đến mức đó, nhưng cũng không đến nỗi xấu xí.
Tư Niệm nhìn có vẻ dịu dàng lễ phép, nhưng lời nói lại độc địa như vậy.
Không chỉ mắng Lý Minh Quân, đến cả mẹ hắn cũng bị vạ lây.
Vương mụ mụ tức giận giậm chân: "Ngươi ăn nói xằng bậy, con trai ta làm sao mà xấu được!"
Tư Niệm hoảng sợ lùi lại hai bước, Lâm Tiêu lập tức đứng ra che chắn cho cô em gái yếu đuối đáng thương lại bất lực của mình, đôi mắt trợn trừng như sói, chăm chăm nhìn Vương mụ mụ và những người kia.
Tư Niệm từ sau lưng anh trai mình thò đầu ra, làm ra vẻ khoa trương: "Trời ơi, không có gương thì cũng soi mặt vào nước xem, bác gái sao mà tự luyến vậy! Tôi xinh đẹp như vậy, cho dù có muốn quyến rũ ai, thì cũng không tới lượt con trai bác đâu, hắn vừa xấu xí, vừa nghèo hèn, mùa hè mặc áo da hôi thối nồng nặc, tôi chỉ cần tới gần một chút thôi cũng muốn ngất xỉu vì mùi hôi rồi, làm sao có thể ra tay với hắn được."
Nói xong, nàng còn làm ra vẻ rất khó chịu đưa tay quơ quơ trước mũi, giống như đang rất buồn nôn.
"Tôi biết, bác là mẹ ruột thì tất nhiên không thấy con mình vừa bẩn vừa thối rồi, dù sao cũng do bác sinh ra mà, tôi có thể hiểu được, nhưng bác không thể ép người khác cũng phải thông cảm chứ!"
Đám người nghe vậy, khóe miệng điên cuồng run rẩy.
Nhưng nhìn gương mặt của Tư Niệm, quả thật cũng cảm thấy rất có lý.
Dung mạo nàng như tiên nữ, so với người nông thôn khác biệt một trời một vực, Lý Minh Quân theo bọn họ nghĩ coi như cũng gọi là ổn, nhưng người ta ở thành phố lớn nhìn nhiều soái ca rồi, thì làm sao để ý đến hắn được?
Chắc là Lý Minh Quân thấy sắc nên mắt sáng lên mới đúng.
Ánh mắt của mọi người đều hồ nghi đổ dồn vào Vương mụ mụ, ánh mắt xem thường.
Vương mụ mụ đỏ bừng mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Tư Niệm đang bôi nhọ đứa con trai bảo bối của mình không ra gì: "Ngươi, ngươi câm miệng cho ta!"
"A, xin lỗi bác, tôi không cố ý nói con trai bác xấu đâu, bác bỏ qua cho đi, dù sao xấu xí cũng không phải lỗi của hắn, đôi khi gen của cha mẹ thế rồi, cũng không phải do hắn có thể thay đổi được."
". . ."
Vương mụ mụ nghẹn một hơi ở ngực, suýt chút nữa tức ngất đi.
Con nhỏ tiện nhân này, câu nào cũng nói con trai mình xấu, còn tiện thể mắng cả mình, quả nhiên giống như lời Chu Đình Đình nói, đúng là quá độc ác!
Nàng ta cố ý nói vậy, cố tình gây hiểu lầm, để mọi người nghĩ rằng nàng ta chướng mắt con trai mình, đẩy hết lỗi lên đầu con trai mình.
Chu Đình Đình há hốc mồm kinh ngạc.
Nàng ở với mẹ chồng nhiều năm như vậy, tính cay nghiệt của mẹ chồng mình, nàng hiểu rõ nhất.
Chưa từng gặp người nào chọc giận bà thành ra như thế này.
Tuy kinh ngạc, nhưng lúc này nàng không thể để mặc Tư Niệm tùy ý ngông cuồng như vậy được.
Đứng dậy quát lớn: "Tư Niệm, sao mồm miệng cô lại bẩn thỉu thế! Mẹ chồng tôi chỉ là muốn đòi lại công đạo cho em trai chồng tôi mà thôi, em chồng tôi đã thảm như vậy rồi, mà cô vẫn còn nói xấu hắn, cô đúng là quá độc ác."
Tư Niệm mặt đau buồn nói: "Chu Đình Đình, cô còn không biết xấu hổ nói người khác à, nếu nói độc ác thì chính cô mới phải, làm gì có chuyện con gái gả đi rồi còn dẫn người nhà chồng đến làm phiền nhà mẹ đẻ, lại còn mang nhiều người đến như vậy, sao vậy, cô muốn làm loạn, động tay đánh chị dâu của anh trai cô đấy à?"
Lời này quá nhạy cảm, Chu Đình Đình lập tức giật mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tư Niệm đã nói: "Ngay cả nuôi chó mấy chục năm còn có tình cảm, còn cô thì ngược lại, ăn cây táo lại rào cây sung, mang theo người ngoài đến trong thôn làm phiền người nhà, mọi người xem cái cách hành xử này có hợp lý không?"
Mọi người xung quanh nghe vậy, cũng cảm thấy rất có lý.
Đúng vậy, dù sao đi nữa, Chu Đình Đình cũng là người nhà họ Chu, sao lại dẫn người nhà chồng đến làm phiền nhà mẹ đẻ thế này?
Thật quá đáng!
Đây là bắt nạt người nhà mình đến nơi rồi.
Người trong thôn bình thường dù ít nhiều cũng có chút mâu thuẫn, nhưng đến thời điểm mấu chốt, mọi người lại rất bao che khuyết điểm.
Chu Đình Đình dẫn một đám người cao to lực lưỡng đến tìm Tư Niệm gây sự, Chu lão đại lại không có ở nhà.
Tất cả mọi người đều mang ơn Chu Việt Thâm, không thể làm ngơ.
Lập tức ánh mắt nhìn Chu Đình Đình và đám người của cô tràn đầy sự địch ý.
Mặt Chu Đình Đình tái mét, mặt người nhà họ Lý cũng trắng bệch.
Bọn họ có vài người, nhưng sao đánh lại cả làng này chứ!
Chu Đình Đình nghiến răng nghiến lợi: "Cô ăn nói lung tung, cô chỉ muốn ly gián tình cảm giữa tôi với anh trai tôi, muốn hất cẳng em trai tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết ý đồ của cô."
Vương mụ mụ không nhịn được nói: "Được rồi, đừng nhiều lời với cô ta, hôm nay cô ta không quỳ xuống xin lỗi con trai ta, không bồi thường tiền thì đừng trách ta không khách sáo."
Nói xong, bà ta nói với mấy người đàn ông lực lưỡng phía sau: "Bắt cô ta đi, ta không tin là hôm nay ta không trị được cô ta!"
Chu Việt Thâm không có ở nhà thì sao, muốn muốn vợ hắn thì tự mình bò đến cửa mà xin lỗi.
Dám đánh con trai của mình thành ra như vậy, bà ta mặc kệ đối phương có phải là vợ của anh trai chồng hay không!
Nói xong, bà ta dẫn mấy người đàn ông liền xông lên trước.
Trong khoảnh khắc, hai bên giương cung bạt kiếm.
Đại Hoàng sủa inh ỏi, tiếng xích sắt kéo lê vang lên, một bóng dáng nhỏ gầy lặng lẽ đi tới, không ai hay biết, Mọi người xung quanh thấy sắp đánh nhau, ai nấy đều khuyên nhủ: "Đình Đình à, có gì không thể nói chuyện tử tế, sao đi nữa cũng là chị dâu của anh trai cô, các người làm vậy không được, mau khuyên nhủ mẹ chồng đi, nếu xảy ra chuyện thì không hay."
Chu Đình Đình nghiến răng nghiến lợi, hận hận trừng mắt Tư Niệm: "Đó là cô ta đáng đời, anh trai tôi mà biết sự thật, nhất định sẽ thông cảm thôi."
Tư Niệm ánh mắt lạnh lùng: "Được thôi, các người cứ bắt đi, chuyện này theo luật là bắt cóc đấy, dù sao tôi đã báo cảnh sát rồi, đến lúc đó ai cũng đừng hòng được yên thân."
Nghe thấy hai chữ "báo cảnh", mấy người đàn ông có một thoáng chần chừ, nhìn nhau.
Vẻ mặt của Vương mụ mụ và Chu Đình Đình trở nên khó coi.
Tư Niệm đảo mắt nhìn cả đám người: "Con của bà ta nếu thật vô tội, vậy tại sao hắn không báo cảnh, nói thẳng ra là hắn chột dạ, tự mình làm sai, không dám nhận, nên mới tự ý đi tìm người gây sự, tôi khuyên các người tốt nhất đừng làm quân tốt cho người khác."
Mọi người im lặng.
Đúng vậy, nếu Lý Minh Quân thật sự vô tội, thì tại sao lại không báo cảnh chứ?
"Hù ai vậy, cảnh sát xa chỗ này như vậy, làm gì quản được. Đừng nghe nó, ba ta có quan hệ ở cục cảnh sát, xảy ra chuyện gì ta sẽ lo hết!"
Nghe vậy, người nhà họ Lý mới nhớ đến thân phận của Vương mụ mụ.
Lúc này gan dạ hẳn lên, xông thẳng về phía Tư Niệm.
"Ai dám động vào chị dâu của chúng tôi!"
Còn chưa kịp động thủ thì một đám người mặc áo yếm, mặt mày cau có từ trong trại heo lao ra.
Trong khoảnh khắc, cả sân náo loạn cả lên.
Nhìn thấy Tư Niệm được che chắn ở phía sau, Chu Đình Đình nghiến răng nghiến lợi, nàng tiến lên muốn nhân cơ hội này giáo huấn Tư Niệm một trận, ai ngờ vừa mới đến gần thì nghe thấy một tiếng "rắc", một cơn gió lốc mang theo tiếng xích sắt "vù vù" sượt qua đầu mình, lập tức "bịch" một tiếng bị hất văng ra ngoài.
"A —" Chu Đình Đình bị Đại Hoàng bổ nhào, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đại Hoàng như phát điên, gặp người là nhào vào cắn, mọi người chưa thấy qua con chó nào hung dữ đến vậy, lập tức rối loạn hết cả lên, bị đuổi theo khắp nơi cắn xé.
Tư Niệm nhân cơ hội đó đá mạnh vào người Chu Đình Đình hai cái, con mẹ nó đừng tưởng rằng cô không biết, lúc nãy Chu Đình Đình muốn thừa cơ đánh lén mình.
Chu Đình Đình bị đạp đến hoa mắt chóng mặt, kêu la như bị cắt tiết lợn —— Vương mụ mụ thì đã bị dọa đến ngây người, một con chó to lớn, đứng lên còn cao hơn cả bà ta.
Ban đầu ỷ vào người nhà đông nên bà ta không sợ, nhưng giờ thấy con chó kia đang giương nanh múa vuốt về phía mình thì bà ta chân run lẩy bẩy, ngã bịch xuống đất, đúng là bị dọa ngất đi.
Nội tâm: Không thấy ta, không thấy ta!
Mọi người: ". . ."
---- Nhịn chút đi ~~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận