Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 421: Hòa hoãn (length: 15858)

Lúc này, nhà họ Chu.
Tư Niệm hắt hơi hai cái.
Nàng rót cho người phụ nữ đối diện một chén trà.
Qua lời vừa mới nói, nàng biết người này tên là Miêu Xuân Hoa, năm nay 35 tuổi, là bà chủ một xưởng may mặc nào đó.
Nàng không phải người Kinh Thị mà là người Kim Hoa.
Trước kia nàng theo bố mẹ buôn bán, quen biết Trần Nam cũng cùng đi theo bố mẹ xuống biển làm ăn, sau đó yêu nhau rồi kết hôn.
Tuy không phải người địa phương nhưng gia cảnh nhà nàng cũng rất khá giả.
Bố mẹ đều là chủ xưởng bán buôn đồ giả tại Kim Hoa.
Cũng không biết có phải được thừa hưởng thiên phú của bố mẹ hay không mà sau khi kết hôn, nàng cũng tự gây dựng một nhãn hiệu quần áo của riêng mình.
Hai năm trước, lúc công việc làm ăn của Trần Nam không được suôn sẻ, chính nàng đã bỏ vốn hỗ trợ, nhờ vậy hắn mới có thể tiếp tục làm ăn đồ điện tử.
Tóm lại đây là một người phụ nữ rất giỏi.
Tư Niệm không thích làm ăn buôn bán, nàng không thích làm những việc quan trọng.
Có lẽ là nàng không có chí hướng lớn lao như vậy, làm người bình thường cũng rất tốt, chỉ cần không thiếu tiền tiêu, không lo ăn mặc là nàng mãn nguyện rồi.
Người giàu có cũng lắm phiền muộn, tỉ như Miêu tỷ trước mắt, lúc này đang buồn rầu than vắn thở dài kể khổ với nàng.
"Kiếm được tiền thì có ích lợi gì, chồng ta chẳng hướng về ta, còn ghét bỏ ta già, suốt ngày đi lêu lổng với mấy đứa trẻ."
Khóe miệng Tư Niệm giật giật, "Thật ra chị không già đâu, ừm...chỉ là cách ăn mặc có chút hơi già dặn mà thôi."
Không thể không nói, cách ăn mặc của Miêu Xuân Hoa là kiểu thời thượng của các phu nhân hiện tại.
Rất có khí chất.
Nhìn vào biết ngay là phú bà.
Chỉ là đàn ông ai cũng thích trẻ đẹp cả.
Thời nào cũng vậy.
Rõ ràng là do đàn ông sai mà phụ nữ lại phải gánh chịu nỗi đau này.
Theo Tư Niệm thấy, nếu nàng mà giống như Miêu Xuân Hoa, chẳng phải sẽ nuôi một hai ba bốn năm sáu tiểu bạch kiểm sao?
Cứ nhằm vào cái lão đầu trọc kia làm gì?
Đâu phải là không có tiền.
"Em gái, vậy theo em chị hợp mặc loại nào?"
Tư Niệm câm nín, bà làm buôn bán quần áo mà lại không biết mình hợp với loại gì, có thể thành công trong buôn bán chẳng lẽ là do cái mác người Kim Hoa à?
Nàng nói: "Tóc có thể duỗi thẳng ra, tóc xoăn nhìn già quá, mà quần áo này tuy đẹp nhưng không hợp với màu da của chị. Da chị khá trắng, màu của bộ đồ này hơi tối, son môi cũng nên dùng màu nhạt hơn..."
Nàng nói theo gu thẩm mỹ của mình.
Miêu Xuân Hoa nghe rất thành thật: "Em đẹp thế này, chị tin em."
Tư Niệm: Cảm ơn chị nha.
"À phải rồi, chị tìm đến em chỉ để xem em như thế nào à?"
Tư Niệm hỏi.
Vị đại tỷ này rảnh rỗi vậy sao?
Miêu Xuân Hoa ngượng ngùng cười: "Cũng không phải, thật ra còn có một chuyện quan trọng, chị nghe nói mười năm trước chỗ này xảy ra một vụ giết người, làm cho nhiều người xung quanh dọn đi rồi đúng không?"
Tư Niệm gật đầu.
"Lão Trần kể cho chị chuyện này, nói là lỗi của hắn, đáng lẽ không nên không nói cho các em vấn đề này mà lại bán nhà cho các em. Chị có một đứa em họ đang làm phó cục ở sở cảnh sát bên này, đến lúc đó chị sẽ bảo nó cho người điều tra kỹ một chút, tranh thủ lật lại vụ án, giải quyết chuyện này cho êm xuôi để các em ở cho an tâm."
"Thật ra chị thấy vị trí này rất tốt, lại ở trong thành, đi đâu cũng gần, theo chị thấy ấy à, ngoại trừ tin đồn hơi khó nghe thì không còn điểm nào xấu. Có lẽ sau này nhà nước ủng hộ mua bán nhà ở, biết đâu chừng nhà cửa lên giá, các em chẳng phải có lời sao!"
Miêu Xuân Hoa quan sát kỹ xung quanh, càng nhìn càng thích nói: "Chẳng hiểu vì sao, chị vừa vào nhà em lại thấy thoải mái lạ thường, không khí thơm tho, có cái từ trường tốt lắm. Các em đừng có mà không tin, nghề của chị làm ấy, đối với phong thủy đều có chút hiểu biết, chị nhìn nhà cửa với nhìn người chuẩn lắm!"
Tư Niệm bội phục: "Chị lợi hại thật!"
Thật lòng bội phục.
Lúc đó Miêu Xuân Hoa đã có thể nhìn ra lợi thế về vị trí địa lý, thậm chí còn đoán được tương lai giá nhà sẽ tăng vọt, quả nhiên là người làm ăn, đâu phải chỉ dựa vào vận may!
Miêu Xuân Hoa cười nói: "Ban đầu lúc chị nghe Lão Trần nói nhà ở khó bán, định bảo hắn giữ lại xem thế nào, dù gì cũng không thiếu tiền. Ai ngờ đâu các em lại mua."
Tư Niệm nghe thế, có chút chột dạ.
Bây giờ tuy chưa có gì, nhưng đợi mười mấy hai mươi năm sau, giá nhà tăng khủng khiếp cỡ nào nàng biết rõ.
Nghe Miêu Xuân Hoa nói thế, nàng bỗng có cảm giác mình cướp mất đường tài lộc của người khác.
Haizz, đúng là không thể làm việc gì trái với lương tâm.
"Mà Lão Trần bận quá, hắn lại ngại phiền phức, may mà có các em, mới giúp hắn giải quyết được chuyện rắc rối như vậy, nói ra chị còn phải cảm ơn em với chồng em đấy."
Tư Niệm cười nói: "Khách khí."
Miêu Xuân Hoa còn kéo nàng nói rất nhiều chuyện, có lẽ là vì chuyện Tư Niệm giúp bà bắt tên trộm, nên bà có cảm tình đặc biệt với Tư Niệm.
Còn hỏi nàng có muốn làm ăn không, có thể dẫn nàng theo.
Tư Niệm thì không nghĩ đến chuyện đó, nhưng đầu tư thì không phải là không được.
Đương nhiên, không thể vội được, thế là nói mình sẽ suy nghĩ thêm.
Miêu Xuân Hoa cũng không ép nàng, còn hẹn nàng khi nào rảnh sẽ đi dạo phố.
Có lẽ là vì tuổi tác Tư Niệm cũng không còn trẻ nên không thấy có khoảng cách thế hệ giữa hai người.
Phụ nữ nói chuyện với nhau thật là quá nhiều, không cẩn thận trời đã tối.
Miêu Xuân Hoa lúc này mới vội vàng về nhà.
Tư Niệm cũng rất thích con người này, vốn còn muốn mời bà ở lại ăn bữa cơm, nhưng thấy bà sốt ruột lại có việc, nên nàng tiễn người ra cửa.
Lúc về vừa hay gặp Tống Chiêu Đệ ở đối diện đi chợ về.
Tống Chiêu Đệ thấy nàng, cười chào hỏi: "Tư Niệm cô nương, hôm nay không đi học à?"
Tư Niệm khẽ gật đầu, vừa định quay người đi thì đột nhiên nhìn thấy một bàn tay đang bám lấy tường nhà Tống Chiêu Đệ.
Tư Niệm: "..."
Nàng lảng sang chuyện khác, cười nói: "Đúng vậy, hôm nay chị rảnh à?"
Nàng nghe nói Tống Chiêu Đệ mở mấy tiệm tạp hóa, làm ăn rất khá, hôm nay thứ Bảy, chắc là sẽ đông khách hơn mới đúng.
Nhờ mấy cửa hàng đó mà Tống Chiêu Đệ đến giờ này vẫn không cần phải đi làm như người ta.
Thời gian cũng coi là rất thoải mái.
"Cũng được, trong tiệm có người trông, lo được hết."
Tống Chiêu Đệ cười nói.
Tư Niệm không tìm được chuyện gì để nói, thật ra tuy Tống Chiêu Đệ trông có vẻ rất nhiệt tình với mọi người.
Nhưng bình thường nàng lại hay đi một mình hơn.
Mua đồ ăn gì cũng đều tự đi một mình, không thấy ai đến nhà thăm nàng cả.
Tuy mọi người có ấn tượng rất tốt với nàng, cảm thấy nàng đáng thương.
Nhưng bạn thân lại không có.
Tư Niệm không có gì để nói, đang muốn tìm chuyện gì đó kéo dài thời gian thì nghe thấy Tống Chiêu Đệ chủ động mở lời: "Mấy ngày nay tên Vương Nhị Cẩu kia có đến quấy rối em không?"
Tư Niệm lắc đầu: "Không có, nhà em nuôi con chó to như vậy, hắn không dám đến đâu."
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Nghe cũng có lý."
Hai người tán gẫu vài câu rồi Tống Chiêu Đệ đi.
Lâm Tư Tư tìm người dò hỏi mấy ngày mới tìm được cái con hẻm nghe nói từ đời trước khá phù hợp.
Cô vừa mới đi vào không bao lâu đã thấy cái tứ hợp viện mọi người bảo bị phong tỏa.
Cũng chính là nơi đã xảy ra chuyện.
Bây giờ thấy vẫn còn bị niêm phong thì chắc chắn là vẫn chưa giải quyết được.
Lâm Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình vẫn còn cơ hội.
Năm đó chuyện này được báo cáo rùm beng lên, cô cố ý để ý nên vẫn còn nhớ.
Nghe nói sau khi giải quyết xong, nữ chủ và Tư Niệm cố ý phá dỡ rồi xây miếu thờ ở đó, ngày lễ Tết thì đến thắp hương, bảo là có thể trấn yểm.
Thời đại này, dân làm ăn đều mê tín.
Nhưng cũng nghe nói nhờ ngôi miếu đó linh thiêng mà những người về sau dọn vào đều kiếm được rất nhiều tiền.
Thành thử không bao lâu, chỗ đó đã trở thành nơi đất vàng tấc vàng.
...
Tư Niệm còn chưa biết Lâm Tư Tư biết chuyện đã xảy ra từ đời trước, chạy đến Kinh Thị, dự định thực hiện mộng tưởng của mình.
Thứ hai, cô đã bị gọi lên văn phòng cùng với Lục Ngọc.
Cô giáo dạy tiếng Anh nói: "Tài liệu dịch của hai em cô đã xem rồi."
Thần sắc Lục Ngọc căng thẳng, "Thưa cô, sao ạ, có vấn đề gì sao?"
"Nói về em trước đi, Lục Ngọc, cô đã cho em hai ngày rồi, em có thể làm từ từ thôi, em lại quá nóng vội, rất nhiều chỗ dịch sai. Đối với tài liệu mà nói, chỉ cần một vài từ chuyên môn dịch sai, liền sẽ thành một ý nghĩa khác, em nghĩ cái kiểu này mà đưa cho người ta được à?"
Bị cô mắng không hề nể nang, Lục Ngọc mặt đỏ bừng.
Đúng là như vậy, dù thành tích của cô rất tốt nhưng cô cũng chỉ là sinh viên mới vào đại học, về việc áp dụng kiến thức vào thực tế xã hội, đối với cô mà nói vẫn rất khó khăn.
Thêm việc không thể tìm ai hỗ trợ, cô phải cày đêm, vừa lật từ điển vừa dịch.
Nhưng Lục Ngọc cảm thấy chắc là không có vấn đề gì.
"Còn về Tư Niệm."
Cô giáo tiếng Anh nói xong liền chuyển tầm mắt đi.
Tư Niệm nói: "Thưa cô, cô cứ nói."
"Em dịch không có vấn đề gì, trôi chảy, chuyên nghiệp chuẩn xác, không giống như là lần đầu tiên làm việc này."
Cô vừa dứt lời, Lục Ngọc đứng bên lập tức cảm thấy da mặt nóng ran.
Giống như bị ai tát một cái thật mạnh.
"Nhưng em lại đợi đến phút cuối mới nộp cho cô, là vì sao?"
Cô giáo tiếng Anh nhíu mày không vui.
Tư Niệm nói: "Thưa cô, em rất vui vì cô cho em cơ hội này, nhưng em còn có mấy đứa con nhỏ cần chăm sóc, không thể nào cùng bạn Lục Ngọc thức đêm cày cuốc được, mong cô thông cảm."
"Tình huống của em có hơi đặc biệt, trường học bên kia cũng biết."
"Tiếp theo, ta cảm thấy công việc phiên dịch này đối với ta mà nói cũng không giúp gì để tăng thêm năng lực, công việc này có lẽ phù hợp với bạn học khác hơn, không quá thích hợp với ta."
Giáo viên tiếng Anh mặt sầm lại, "Khen ngươi vài câu, ngươi liền lên mặt phải không?"
"Không phải, ta chỉ cảm thấy, cơ hội quý giá thế này, thích hợp hơn để những bạn có nhu cầu tiếp tục tăng năng lực và một chút bạn cần giúp đỡ, dành cho ta thì có vẻ hơi lãng phí."
Giáo viên tiếng Anh trầm ngâm hai giây, lập tức gật đầu, "Ngươi nói cũng có lý, ta để cho các em làm chủ yếu cũng là muốn nâng cao một chút năng lực học tập, đã đối với ngươi mà nói không có gì khó khăn, vậy đúng là không thể lãng phí."
Nói xong, nàng nhìn về phía Lục Ngọc: "Lục Ngọc, lòng cầu tiến của em rất đáng học hỏi, chỉ là có phần hơi mạnh mẽ, ta hy vọng em hãy bình tâm lại, thời gian ta cho em đủ cả, không cần vì ganh đua mà hấp tấp vội vàng cắt xén kết quả, biết không?"
Lục Ngọc không ngờ Tư Niệm dễ dàng từ bỏ công việc như vậy, ngược lại lại cho mình, sau khi ngỡ ngàng thì lại cảm thấy có chút phức tạp.
Gật đầu nói mình biết rồi.
Giáo viên tiếng Anh để hai người về lớp.
Ra khỏi văn phòng, Lục Ngọc không nhịn được hỏi: "Tư Niệm, vì sao ngươi không giận?"
Tư Niệm nghi ngờ nhìn nàng: "Ta giận cái gì?"
"Ta cướp cơ hội của ngươi, mọi người đều xem thường ta, ngươi không thể không có ý nghĩ gì chứ?" Lục Ngọc nói: "Vì sao ngươi không tức giận vậy?"
Tư Niệm cười: "Cạnh tranh cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, ta còn muốn cảm ơn ngươi nữa, ta vốn cũng không cần công việc này, ngươi xuất hiện ngược lại giúp ta một tay, cho ta có lý do cự tuyệt lão sư."
"Con gái mạnh mẽ một chút cũng không sao, tích cực hướng lên học tập cũng không có gì sai, nhưng ngươi phải biết, trên đời này luôn có những người giỏi hơn chúng ta, nếu ngươi cứ so đo với mọi người, đi tranh giành, thì chẳng phải là mệt chết sao?"
Tư Niệm nói xong, không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, trở về ký túc xá một chuyến.
Vừa đến giường mình thì thấy trên giường đặt một hộp quà nhỏ, phía trên có một mảnh giấy.
Là Chương Tuyết viết, "Tư Niệm tỷ, xin lỗi tỷ, ta đã hiểu lầm tỷ với Trần Hạo Nhiên, hôm qua Trần Hạo Nhiên và Na Na đã giải thích rõ cho ta, ta rất xin lỗi, không có mặt mũi gặp tỷ, đây là một chút tấm lòng của ta, mong tỷ có thể chấp nhận."
Nàng đưa tay mở ra, là bánh kem hoa hồng tinh xảo.
Tư Niệm bỗng cảm thấy, tâm tình rất tốt.
Về đến nhà, nàng cất bánh kem vào tủ lạnh.
Buổi chiều, Tiểu Lão Hai khóc lóc trở về.
Nói mình bị đánh.
Tư Niệm rất hoảng hốt, sợ đến suýt cắt vào tay.
Vội hỏi hắn: "Bị đánh chỗ nào, ai đánh con?"
Tiểu Lão Hai chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, nói: "Chỗ này."
Tư Niệm: "..." Ờ, nàng còn tưởng đó là quầng thâm mắt chứ.
Tiểu Lão Hai vừa khóc, lại nhất định không chịu nói là ai đánh.
Cho đến khi Chu Trạch Đông mở miệng: "Nó bị một bạn nữ đánh, chính là cái cô cháu gái của ông chú Yến Vu đi đón mẹ đó. Tại nó ngày nào ở trường cũng khoe khoang mình lợi hại lắm."
Thì ra là bị con gái đánh, thảo nào hắn không nói.
Tiểu Lão Hai bây giờ ngoài chạy bộ ra, còn luyện quyền mỗi ngày.
Không chỉ nắm đấm vung như hổ báo, mà thân dưới cũng rất vững.
Nhưng Chu Việt Thâm bây giờ vẫn chỉ đang huấn luyện tố chất thân thể của hắn, nên tiến bộ cũng không nhanh.
Nàng nhớ cháu gái Vu Đông, hình như từ nhỏ đã học TaeKwonDo hay gì đó.
Tiểu Lão Hai đánh không lại cũng bình thường.
Chỉ là nàng không hiểu, vì sao hai đứa lại đánh nhau.
Về vấn đề này, Chu Trạch Đông rất nhanh giải đáp cho nàng.
"Nó với nhỏ kia giành nhau làm đại ca khối hai, nói ai thua thì làm tiểu đệ người kia, sau đó nó thua."
Tư Niệm: ... Khá lắm, không hổ sau này ngươi là xã hội đen, mới tí tuổi đã biết tranh giành địa bàn, làm đại ca rồi.
Dù chỉ là đổi địa điểm.
Nhưng bình mới rượu cũ a.
Tư Niệm hết nói.
Nhìn con trai khóc đến mặt mày xám xịt, kiểu biểu cảm người sống không thiết tha gì nữa, vẫn không nhịn được muốn cười.
"Ngoan, Tiểu Hàn, con chỉ là tạm thời đánh không lại nó thôi, chờ sau này con lớn lên, biết đâu lại đánh thắng được nha, đến lúc đó có khi con lại được làm đại ca đấy."
Chu Trạch Hàn co rúm người lại, hít hà cái mũi tèm lem nước: "Thật hả mẹ?"
Tư Niệm một lời khó nói hết mà bảo: "Đương nhiên, nhưng mẹ không muốn con đi đánh nhau với con gái, như vậy là không đúng."
Tiểu Lão Hai lại nói: "Tại nó bắt con đánh, sau này còn muốn con mang cặp cho nó."
Tư Niệm: "..."
"Vác hộ một cái cặp thôi mà, coi như là rèn luyện thân thể."
"Con biết rồi mẹ, sau này con không đánh nhau với nó nữa."
Được Tư Niệm dỗ dành một hồi, Tiểu Lão Hai lại vui vẻ, cảm thấy vác một cái cặp cũng chẳng có gì, chẳng phải anh hai ngày nào cũng mang cặp cho em gái đấy sao?
Hắn xem cô bạn đó như em gái là được mà, phải không?
Nghĩ thông suốt, hắn ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, "Mẹ, con dắt Đại Hoàng đi chạy bộ."
Tư Niệm gật đầu.
Tiểu Lão Hai buổi sáng đi chạy bộ một mình thì hơi sợ, nên Tư Niệm để hắn dắt Đại Hoàng theo.
Có chó bên cạnh cũng an toàn hơn.
Tiểu Lão Hai mồ kê nhễ nhại chạy về thì thấy nhà hàng xóm có rất nhiều người đứng ở cổng.
Đại Hoàng cũng không biết sao lại hướng bên kia đi qua.
Hắn kéo cũng không giữ nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận