Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 324: Ba ba là đại phôi đản (length: 15629)

Tư Niệm có chút giật mình.
Nàng lúc đầu chỉ theo bản năng hỏi một chút, cũng không thật sự nghĩ rằng nàng sẽ hiểu.
Thật không ngờ Dao Dao lại trả lời được.
Tiếng Anh thì thôi, dù sao mình là giáo viên, mỗi ngày đưa nàng đến trường học, bình thường cũng mở nhạc cho nghe, con nít nghe nhiều, nói được vài câu cũng không có gì lạ.
Nhưng về toán học thì nàng chưa hề nhắc tới, vậy mà nhóc con này học được từ đâu.
Tư Niệm vừa nghĩ vừa hỏi.
Dao Dao ngồi trong lòng anh trai, cắn ngón tay nói, "Anh trai dạy Dao Dao nha, đơn giản lắm, đã biết đường cong y= -(1/2)x²+(5- m²)..."
Nàng gật gù đắc ý chỉ vào công thức trên sách đọc.
Tư Niệm nghe xong da đầu tê rần.
Nàng lại liên tục chỉ vào những đề mục Chu Trạch Đông đang làm để hỏi Dao Dao, tất cả đều không ngoại lệ, nàng đều hiểu.
Tư Niệm vẫn luôn nghĩ rằng Chu Trạch Đông là người thông minh nhất mà mình từng thấy, bởi vì thời đại của nàng, thiên tài đều chỉ xuất hiện trên TV, trên sách vở, ngoài đời thật nàng chưa từng gặp.
Vậy mà hôm nay, bên cạnh mình lại có đến hai người.
Hơn nữa còn là trẻ con.
Đối với nàng mà nói đây là một sự kinh ngạc không hề nhỏ.
Chu Trạch Đông cũng bị em gái làm cho kinh ngạc, có đôi khi em gái ngồi bên cạnh xem hắn làm bài, buồn chán sẽ đến xem, hoặc hỏi hắn cái này là gì.
Hắn cứ nghĩ em gái chỉ tò mò, nên tiện tay chỉ dạy em ấy nhận mặt chữ.
Không ngờ chữ thì không nhận được mấy chữ, công thức lại nhớ được hết.
Mà còn xem hiểu nữa?
Chu Trạch Đông không giống em trai, dễ bị lung lay như vậy.
Nhìn những hành động khác thường của em gái hôm nay, hắn đột nhiên nhận ra, có thể em gái mình còn thông minh hơn cả mình.
Tư Niệm trở về phòng.
Vẻ mặt nghiêm trọng.
Chu Việt Thâm vừa tắm xong bước ra, trên vai treo một chiếc khăn mặt.
Thấy Tư Niệm nhíu mày, vội vàng đi tới, "Sao vậy?"
Tư Niệm kể chuyện của Dao Dao cho hắn nghe.
Chu Việt Thâm cũng không kinh ngạc, ngược lại nói, "Tiểu Đông hồi trước cũng vậy."
Tiểu Đông tuy tiếp nhận giáo dục muộn, nhưng hồi nhỏ hình như đã rất thích đọc sách.
Trong nhà vốn còn sách của ba hắn để lại, nhưng đều bị mụ mụ đốt hết rồi.
Hắn lén giấu lại được một ít, Chu Việt Thâm từng thấy qua, đều là mấy kiến thức công thức vật lý.
Toàn là những thứ phải lên đại học mới được học.
Chu Trạch Đông rất mê mẩn, thường xuyên cắm cúi xem.
Đến lúc hắn nhận nuôi thì mấy cuốn sách đó đã bị hắn xem hết rồi.
Từ lời kể của hắn, ba bốn tuổi hắn đã có những cuốn sách đó.
Là của ba hắn.
Lúc ấy Chu Việt Thâm chỉ một lòng tìm hiểu thông tin về người ba phụ bạc kia, cũng không để ý.
Chỉ nghĩ rằng do con nít nhớ ba nên vậy thôi.
Về sau mới phát hiện, hắn vậy mà lại hiểu được.
Cũng không biết có phải do đọc những cuốn sách đó hay không, mà Chu Trạch Đông khi đi học, thông minh hơn hẳn người thường, mấy bài tập thầy cô chưa cần giảng hắn đều biết rồi.
Chu Việt Thâm nhận ra đứa trẻ này không hề đơn giản.
Cũng đoán ra, người đàn ông kia nhất định là một phần tử tri thức.
Hơn nữa còn học qua đại học.
Thời đó mà lên được đại học, giá trị không cần phải bàn.
Đã thấy được thiên phú của Chu Trạch Đông, nên Dao Dao lớn lên trong môi trường học tập, thấm nhuần cả nhà học như vậy, biết được mấy thứ này, cũng không có gì kỳ lạ.
Chu Việt Thâm đã thấy qua rất nhiều việc đời rồi.
Tư Niệm nghe xong ban đầu còn lo lắng, sợ mình dẫn dắt con không tốt.
Giờ nghe Chu Việt Thâm bình tĩnh như vậy, bỗng thấy nhẹ lòng.
Cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to.
Đây là thế giới trong sách, muốn hoàn toàn giống thực tế, vậy mới là kỳ lạ.
Trong tiểu thuyết Dao Dao đi học cũng sẽ không nói chuyện, luôn luôn trầm lặng ít nói.
Dù có thiên phú, cũng không ai có thể nhận ra được.
Không có người dẫn dắt đúng đắn, thật dễ khiến đứa trẻ đi sai đường.
Rất rõ ràng, ba anh em bọn họ chính là ví dụ điển hình.
Tư Niệm giãn tâm tình, nhờ Chu Việt Thâm nấu nước nóng cho mình rồi bảo muốn ngâm mình trong bồn tắm.
Nàng đã chuyển bồn gỗ vào đây, phòng ngủ chính có phòng tắm riêng.
Tư Niệm thường không có việc gì sẽ ngâm mình trong bồn tắm, xua đi cái lạnh.
Hôm nay có chút mệt mỏi, muốn thư giãn một chút.
Trong nhà không lắp máy nước nóng, nên tắm vẫn phải tự nấu nước.
Trong nồi luôn luôn có nước nóng.
Vừa hay có thể để cả nhà dùng rửa mặt buổi tối.
Chu Việt Thâm múc nước nóng cho nàng, thử nhiệt độ xong, để nàng đi tắm.
Tư Niệm lại lấy bộ bốn món mới tinh đưa cho hắn thay.
Nói trời nóng rồi, nên thay, không thôi ra mồ hôi dễ sinh sôi vi khuẩn.
Nàng xưa nay luôn thích sạch sẽ, Chu Việt Thâm cũng hiểu.
Nhìn nàng vào phòng tắm ngâm mình, liền mở bộ bốn món ra thay.
Thay xong liền mang bộ đồ bốn món xuống lầu giặt sạch phơi khô, lúc này mới lên lầu.
Nghĩ đến nhà có nhiều con nít, thường xuyên phải thay giặt đồ đạc, giặt quần áo.
Tuy mấy đứa bé đều tự giặt đồ, nhưng một khi mình không ở nhà, trách nhiệm của Tư Niệm sẽ tăng gấp bội.
Chu Việt Thâm nhớ hồi nãy đi ngang nhà bà Tưởng bên cạnh, thấy ở cửa nhà bà ấy có để máy giặt.
Hắn dù chưa từng dùng qua, nhưng cũng biết chỉ cần cắm điện vào là có thể dùng.
Bỏ quần áo vào rồi lấy ra phơi là được.
Cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhà bà Tưởng có tiền, cái gì cũng có, nên hai vợ chồng già cũng không tìm người chăm sóc, toàn tự làm.
Mấy đồ gia dụng điện này giúp họ tiết kiệm không ít thời gian.
Hắn suy nghĩ ngày mai sẽ mua một cái về, như vậy Tư Niệm sẽ đỡ vất vả hơn.
Vuốt lại những nếp nhăn trên ga trải giường, Chu Việt Thâm đứng dậy đóng cửa sổ.
Lại thấy cửa sổ nhà mới chuyển đến bên cạnh còn đang mở.
Chắc là thư phòng, từ góc độ này hắn có thể thấy một đứa bé đang ngồi học trước bàn.
Chu Việt Thâm hơi giật mình, con nít ở thành phố thật khác, tối muộn vậy mà còn học bài.
Nói ra hồi trước từ miệng Tư Niệm cũng được biết, Tiểu Đông để tham gia cuộc thi toán, mỗi tối cũng thức khuya học bài.
Hắn đột nhiên cũng có thể hiểu được, thành tích của con nít trong thành phố, vượt xa so với con nít ở nông thôn.
Bây giờ nhìn lại, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Chu Việt Thâm kéo cửa sổ lại, rồi đốt hương muỗi.
Hương muỗi là Tư Niệm mua, nàng rất bị muỗi đốt.
Lúc ở nông thôn thường xuyên bị cắn.
Làn da trắng nõn lúc nào cũng lấm tấm đỏ.
Sau này nàng đi đến công ty tổng hợp trong thành mua loại hương muỗi này, một hộp tận mấy đồng, mùi thơm không hề rẻ tiền hắc nồng, dùng lâu trong phòng sẽ có một mùi hương nhè nhẹ.
Dùng xong, Tư Niệm không bị đốt nữa.
Vừa châm lửa xong, Tư Niệm lau tóc đi ra.
Chu Việt Thâm vô thức quay đầu.
Thấy nàng mặc bộ áo ngủ lụa mà trước kia nàng từng mua.
Thiết kế hở hang, ngực khoét cổ thấp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lụa mỏng.
Màu xanh lục tôn da trắng, vừa tắm xong da nàng mềm mịn như có thể bóp ra nước.
Tư Niệm tuy cao, nhưng khung xương không lớn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng lúc nào cũng có cảm giác gợi cảm, tròn đầy, rực rỡ.
Tóc nàng dài ra nhiều, gần tới eo, nặng trĩu mỗi lần phải lau rất lâu.
Tư Niệm cũng mua máy sấy tóc, nhưng nàng thường thích để tự khô.
Tóc vừa đen vừa mượt.
Đúng là một mỹ nhân vừa tắm xong, đối với một người đàn ông đang tuổi trưởng thành mà nói, đây là sự kích thích tốt nhất.
Hầu kết Chu Việt Thâm khẽ chuyển động.
Trời nóng, Tư Niệm lại mặc đồ ngủ mỏng manh.
Nếu là trước kia, Chu Việt Thâm cũng không dám nhìn nhiều.
Nhưng bây giờ, hắn đã bạo gan hơn rồi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm, bị ngọn lửa bật lửa làm đau tay, hắn mới giật mình.
Tư Niệm lau tóc rồi ngồi vào trước bàn trang điểm.
Chu Việt Thâm không dùng đồ dưỡng da, cũng không rửa mặt, trên bàn tất cả bình lọ đều là của nàng.
Rửa mặt, thoa tóc, dưỡng thể.
Cái gì cần đều có.
Mỗi lần tắm xong, nàng đều sẽ dưỡng da toàn thân từ đầu đến chân.
Nhưng hôm nay Tư Niệm có chút mệt, nên lật máy sấy đưa cho Chu Việt Thâm, để hắn giúp mình sấy tóc.
Chính Chu Việt Thâm cũng chưa từng dùng máy sấy tóc.
Tư Niệm cũng là vào thành mới mua.
Đều là đồ mà người có tiền mới dùng đến.
Hắn bước lên vài bước, đứng sau lưng Tư Niệm, dáng người cao lớn lúc này có chút câu nệ.
Tay to cầm máy sấy, cắm điện vào, nghiên cứu công tắc một chút.
Lúc này mới sấy cho Tư Niệm.
Máy sấy để cách xa ra, sợ làm bỏng nàng.
Còn Tư Niệm thì lật các lọ ra bôi lên người.
Thật ra nàng không quá chú trọng việc dưỡng da, ở thế giới của nàng, nàng thường xuyên thức đêm, cả người vàng vọt không chút sức sống.
Dùng mỹ phẩm dưỡng da gì cũng vô dụng.
Hàng hiệu gì cũng mua được.
Nhưng dùng lên người nàng đều không có hiệu quả.
Đến cái thời đại này, nàng mới phát hiện mỹ phẩm dưỡng da này thật rẻ mà còn nhiều nữa.
Mà hiệu quả lại rất tốt.
Nàng cũng không phải ngày nào cũng thoa, chỉ là thỉnh thoảng thoa một lần, da của nguyên chủ đã mềm như bóp ra nước.
Có hiệu quả tự nhiên sẽ có động lực kiên trì.
Giờ xem như đã dưỡng thành thói quen tốt.
Thoa kem dưỡng da lên người, hương thơm xộc vào mũi khiến Chu Việt Thâm cũng thấy choáng váng.
Hồi trước hắn vẫn luôn cảm thấy Tư Niệm toàn thân thơm tho.
Nhưng chưa bao giờ cảm thấy khoa trương đến vậy.
Chịu đựng cái hương xộc vào mũi này, hắn giúp Tư Niệm sấy khô tóc.
Tư Niệm lại xoa dầu dưỡng tóc.
Chu Việt Thâm ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy làm phụ nữ thật phiền phức.
Từ tắm rửa đến khi kết thúc, Tư Niệm đã tốn gần hai tiếng đồng hồ.
Lúc này, con nít đều ngủ say rồi.
Thấy nàng xoa xoa bóp bóp vai, hắn đứng dậy, đặt bàn tay lớn lên vai nàng, "Không phải bảo đau sao, ta giúp ngươi xoa xoa."
Tư Niệm lên tiếng, kỳ thật rất buồn ngủ, nhưng nghĩ đến việc xoa bóp sẽ hết khó chịu, liền đồng ý.
Nàng nằm dài trên giường, bảo nam nhân nhẹ tay chút.
Tuy rằng sau khi xoa xong rất dễ chịu, nhưng lúc trước hắn xoa bóp tay thì lại đau.
Chu Việt Thâm nói được.
Cũng không làm nàng đau, giảm lực tay lại.
Nhưng khi nam nhân kích thích gân ở cổ nàng, Tư Niệm vẫn đau mà kêu lên một tiếng.
Cậu nhóc con sát vách vừa mới ngủ vì hưng phấn, đã bị đánh thức.
Hắn tưởng mình nghe nhầm, vội vàng đứng dậy áp tai vào tường.
Vì phòng ở này cách âm hơn ở nhà, nên hắn nghe không rõ lắm.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ.
Cậu nhóc con sợ hãi.
Không kịp đi giày đã nhảy xuống giường chạy đến cửa phòng bố mẹ trong vòng ba giây.
Liền nghe thấy mẹ mình yếu ớt nói: "Chu Việt Thâm, anh nhẹ tay chút, đau chết mất!"
Mặt cậu nhóc con lập tức biến sắc, "bùm bùm bùm" gõ cửa.
Chu Việt Thâm và Tư Niệm đều giật mình.
Chu Việt Thâm vừa kéo cửa, liền bị con trai lấy đầu huých mạnh một cái, "Ba ba xấu xa, không được bắt nạt mẹ!"
Vừa lấy đầu húc Chu Việt Thâm, vừa vung nắm đấm đấm hắn.
Chu Việt Thâm đầu tiên sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười.
Tư Niệm cũng vội vàng ngồi thẳng người, thấy cậu nhóc con đang húc Chu Việt Thâm, mặt đầy phẫn nộ muốn đánh hắn.
Chỉ là vì bị Chu Việt Thâm nhấc lên, hai tay hai chân đều lơ lửng trên không mà đấm đá loạn xạ.
Đầu còn làm tư thế húc người.
Trong lúc nhất thời nàng thấy buồn cười, lại cảm động.
Đoán là do tiếng của mình vừa rồi lớn quá, bị cậu nhóc con nghe thấy, nên hắn hiểu nhầm là Chu Việt Thâm đánh mình, mới xông tới.
Nàng vội nói: "Tiểu Hàn, ngoan, ba ba không có đánh mẹ."
Tiểu Hàn không tin, mắt đỏ hoe trừng Chu Việt Thâm, "Con không tin, con nghe thấy tiếng mẹ rồi."
"Mẹ còn nói mình đau!"
"Ba ba đồ xấu xa!"
"Con muốn bảo vệ mẹ!"
Tư Niệm dở khóc dở cười, "Ngoan, thật không phải mà, sao ba ba lại đánh mẹ được chứ, con thấy ba ba đánh mẹ bao giờ chưa? Vừa rồi chỉ là ba ba xoa bóp cho mẹ thôi."
Tiểu Hàn cuối cùng cũng ngừng đấm đá, người vẫn bị xách giữa không trung, quần áo ôm lấy cổ, bán tín bán nghi nhìn ba: "Thật không?"
Hắn trước đây từng nghe người ta nói, ba ba nhìn thì hung dữ.
Còn nói ba hắn không cưới được vợ trẻ là vì tính khí cộc cằn.
Tuy cậu nhóc con chưa từng bị ba đánh, nhưng vì lâu ngày bị nói như thế, trong lòng cũng có một loại ảo giác rằng ba rất khó trêu.
Mẹ thì lại là cô gái nhu nhược, chắc chắn là đánh không lại ba.
Dù ba có thể một đấm đánh bay hắn.
Nhưng hắn không hề sợ.
Hắn muốn bảo vệ mẹ.
Chu Việt Thâm gõ gõ đầu con trai, xách hắn về phòng.
"Thôi, đi ngủ, đừng quấy rầy chúng ta."
Vừa dứt lời, Chu Việt Hàn như một làn khói chạy về phòng Tư Niệm, đứng bên cạnh Tư Niệm nói, "Không được, con muốn ngủ với mẹ, con muốn trông chừng ba."
Miệng thì nói thế, nhưng mặt lại đỏ bừng.
Mình quá thông minh.
Như vậy, mẹ có thể dẫn mình đi ngủ rồi.
Còn có thể bảo vệ mẹ nữa.
Mẹ chỉ mới dẫn em gái đi ngủ thôi, chưa từng dẫn hắn đi ngủ đâu.
Hắn cũng rất muốn ngủ với mẹ mà.
Như vậy ngày mai anh hai sẽ ghen tị chết mất!
Chu Việt Hàn đã tưởng tượng ra cảnh anh trai sùng bái nhìn mình chằm chằm.
Nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý, đã bị Chu Việt Thâm mặt mày đen xì ném ra ngoài.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa đóng sập đã đánh tan giấc mộng của hắn.
Tư Niệm bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông đang so kè, "Nếu Tiểu Hàn muốn ngủ thì cứ để nó ngủ, cũng có gì đâu."
Mặt Chu Việt Thâm vẫn còn đen thui, nói: "Nó đã tám tuổi rồi, không thể chiều chuộng."
Tư Niệm bất lực lắc đầu, giật giật vai, thấy thoải mái hơn nhiều.
Nàng ngáp một cái, kéo chăn nằm xuống nói: "Thôi được rồi, chúng ta cũng đi ngủ sớm đi, lát nữa lại để bọn trẻ nghe thấy, lại hiểu lầm."
Cũng may con trai không hiểu chuyện, chứ người lớn mà nghe được những âm thanh như vậy, e là sẽ nghĩ lung tung mất.
Tư Niệm hắng giọng, có chút xấu hổ.
Chu Việt Thâm xoa xoa lòng bàn tay, còn có chút chưa đã thèm.
Nhưng nghĩ đúng là quá muộn rồi, nên mới trầm giọng nói được.
Hắn tắt đèn, đến bên cạnh Tư Niệm nằm xuống, không mặc quần áo, người đàn ông đã quen với việc ngủ nude.
Thổi một đêm gió, cơ bắp lạnh toát.
Tư Niệm quay đầu trong bóng tối nhìn hắn một chút, không nhìn rõ, nhưng áp vào người thì dễ chịu, vô thức cọ xát.
Chu Việt Thâm bình thường đều sẽ khoác tay lên hông nàng, bị nàng cọ xát như vậy, tay theo bản năng dùng sức ấn xuống eo nàng.
Tư Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Việt Thâm kéo nàng lên, cúi xuống, nghiêng đầu hôn lên cổ nàng.
Cổ là chỗ mẫn cảm của Tư Niệm, nàng khẽ rên một tiếng, nói: "Muộn rồi."
Chu Việt Thâm mút mát một cái rồi nói: "Ngủ ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận