Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 30: Đuổi đi Lưu thẩm (length: 7707)

"Ấy cái này..." Tư Niệm thực sự bị lão bà này làm cho hoảng sợ.
Một tháng năm mươi?
Mức lương này cũng phải bằng khi cô làm MC mất rồi.
Người đàn ông này cũng quá phung phí đi!
Khó trách dì Lưu không muốn làm, đổi lại cô, cô cũng không muốn.
Giọng nói chanh chua của bà ta dọa Dao Dao khóc ré lên, trong chốc lát làm Chu Việt Thâm nhức hết cả đầu, hắn khó chịu nhíu mày, giọng nói không giận mà uy: "Dì Lưu, tôi nói rồi, giờ không cần nữa, còn thế này thì đừng trách tôi không khách sáo."
Tư Niệm vội vàng ôm Dao Dao đang khóc, tránh xa dì Lưu ra.
Loại người dây dưa không dứt này, đáng sợ nhất.
"Dao Dao ngoan, đừng sợ." Cô vỗ lưng dỗ dành bé, quả nhiên vừa chạm vào người quen, Dao Dao liền an tâm, ôm chặt cổ cô, sợ sệt nhìn dì Lưu đang khóc lóc ầm ĩ.
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn cũng lộ vẻ mặt chán ghét.
"Thằng cả thằng hai, hai đứa mau giúp bà nói một câu đi, trước đây bà chăm các con lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ các con không muốn ngày nào cũng được ăn thịt à."
Thấy Chu Việt Thâm ở bên này vô dụng, dì Lưu lại chuyển sang đánh vào người Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn.
Chu Việt Hàn nuốt nước miếng một cái, ngượng ngùng nói: "Dì Lưu ơi, không cần đâu ạ, con không ăn dì, đương nhiên không phải con nói cơm dì làm khó ăn đâu ạ."
Dì Lưu: "... ..."
Chu Việt Đông thì không nói một lời.
"Dì Lưu, chuyện tương tự tôi không muốn nói lần thứ ba." Chu Việt Thâm đã mất kiên nhẫn, "Hai ngày này Tư Niệm đến, dì không thèm chào một tiếng đã chạy về, tôi trả tiền công cho dì là để dì làm việc, còn dì làm thế nào, trong lòng dì hẳn phải rõ, tôi không so đo những chuyện này là nể tình đều là người cùng thôn, nếu thật sự muốn dây dưa, dì còn phải trả lại một phần tiền cho tôi đấy, nếu không muốn làm ầm ĩ lên thì mời dì đi."
Dì Lưu cứng họng, muốn bà ta trả lại tiền, đây không phải là muốn mạng bà ta sao?
Bà ta hoàn toàn luống cuống, sợ dây dưa thêm sẽ bị tra ra chuyện mình đã biển thủ tiền trước đây, bẽ bàng rời đi.
Trong phòng cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.
Chu Việt Thâm nhìn sang Tư Niệm, thấy cô cũng đang nhìn chằm chằm mình, hắn nói: "Xin lỗi, không giữ bà ta lại, không phải ý muốn bắt em phải làm hết mọi việc, sau này anh sẽ cố gắng giúp em, nếu em thấy phiền thì không cần phải cố ý mang cơm cho anh, chỉ cần giúp anh chăm sóc Dao Dao là được."
Hắn lo Tư Niệm sẽ cảm thấy, cô vừa mới đến, hắn liền sa thải dì Lưu, là coi cô như bảo mẫu đối đãi.
Mặc dù Chu Việt Thâm hy vọng có người thực tâm chăm sóc bọn trẻ, nhưng cũng không muốn làm khó con gái người ta.
"Sau này mỗi tháng anh đưa em hai trăm tiền sinh hoạt, ngoài chi tiêu của bọn trẻ, còn lại em cứ tiêu xài."
Tư Niệm kinh ngạc.
Hai, hai trăm...
Người đàn ông này phung phí đến thế sao?
Hai trăm đồng tương đương với ba bốn ngàn, thậm chí nhiều hơn ở tương lai, kể cả ở tương lai cũng hiếm có người đàn ông nào cho phụ nữ mấy ngàn tiền tiêu vặt một tháng đâu?
Hoắc! Rốt cuộc là hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền thế này!
Tư Niệm cảm thấy mình vớ được món hời.
"Vậy, vậy cái, có phải nhiều quá không... Vậy tôi không khách sáo vậy."
Nhìn bộ dạng ngoài miệng khách sáo nhưng ánh mắt lại sáng lên long lanh của cô, đáy mắt Chu Việt Thâm hiện lên chút ý cười nhạt.
"Yên tâm đi, tiền của anh cất cũng kha khá, đủ cho mọi người tiêu xài, chỉ cần em sống vui vẻ là được."
Cha mẹ Chu Việt Thâm mất sớm, nên hắn là người ăn no cả nhà không đói bụng, hắn từ nhỏ đã đi tham gia quân ngũ, ở biên giới làm lính tám năm, xuất ngũ với quân hàm sĩ quan, nếu hắn không xuất ngũ thì bây giờ đã là đoàn trưởng.
Nhưng vì một số chuyện ngoài ý muốn, không thể không rời đi, tiền bạc tích góp những năm này vẫn luôn được cất giữ, chưa tiêu một xu nào, phí xuất ngũ vẫn còn nguyên, sau khi trở về liền xây trang trại chăn nuôi, là nhận chuyển nhượng lại từ những đơn vị có ít nhân lực với giá thấp từ trước kia, nên không tốn bao nhiêu tiền.
Năm nay chỉ cần có gan, không động đến những thứ cấm kỵ, thì cơ bản đều có thể thành công.
Chỉ là không được làm quá lớn, nên Chu Việt Thâm cũng chỉ làm trong thôn.
Nhưng thực tế danh tiếng của hắn đã sớm nổi, nắm phần lớn thị trường cung cấp thịt tươi.
Lợi nhuận đương nhiên không ít.
Bây giờ hắn chỉ còn chờ mở rộng toàn diện.
Nhưng mà kiếm được nhiều tiền như vậy, lại không có thời gian tiêu, đến cả mấy đứa con cũng không nuôi nổi.
Có lúc Chu Việt Thâm cũng nghi ngờ bản thân mình.
Nhưng hôm nay, khi hắn thấy thằng út cõng trên lưng một cái cặp sách mới toanh, vẻ mặt đầy kích động, phấn khởi giới thiệu với hắn về những món đồ mà Tư Niệm mua, hắn bỗng nhiên tìm thấy ý nghĩa của việc kiếm tiền.
Thì ra không phải là không có ý nghĩa, chỉ là trước kia luôn sử dụng sai mục đích.
"Yên tâm đi! Năm nay không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được!" Tư Niệm cười tít mắt nói.
Không sai, trong cuộc sống có tám mươi phần trăm trở ngại là vì tiền.
Chỉ cần giải quyết được vấn đề tiền bạc, thì còn gì khó nữa đâu?
Dì Lưu bị đuổi đi, Tư Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm, cô luôn cảm thấy dì Lưu này mà không đi thì giống như một quả bom hẹn giờ, lúc này đi cũng tốt.
Cô đi vào bếp xem nồi canh sườn, lửa nhỏ vẫn phải hầm thêm nửa tiếng nữa, sườn phải mềm nhừ mới ngon, nếu không thì trẻ con không nhai được.
Tư Niệm thêm củi vào bếp, lập tức đi qua một bên bắt đầu rửa rau củ, trong nhà chẳng có gì, mấy thứ mới đều là cô mua, một ít khoai tây cà chua và rau xanh.
Lúc cô đang bận rộn thì cảm thấy sau lưng dường như có người đi tới, nhìn lại thì thấy là Chu Việt Thâm.
Phòng bếp rất rộng, nhưng thân hình hắn cao lớn, đứng đó giống như một ngọn núi, làm cho cả phòng bếp trong nháy mắt có vẻ hơi chật chội.
"Có cần giúp gì không?"
Nhìn bóng lưng đang bận rộn xoay người của cô, khác hẳn với những người phụ nữ thôn quê khác, dù là nấu ăn cô cũng trông rất xinh đẹp, gọn gàng ngăn nắp, không hề luộm thuộm.
Bóng lưng mảnh mai phản chiếu ánh chiều tà, vòng eo nhỏ nhắn như một nắm, tựa hồ chỉ cần dùng một chút sức là có thể bẻ gãy.
Một cô gái như cô, vốn dĩ sinh ra là để hưởng phúc.
"Được đó, anh giúp tôi dọn dẹp phòng bếp đi, vừa mới rửa sườn làm cho sàn ẩm ướt trơn trượt hết cả rồi." Tư Niệm cũng không khách khí, cô rất thích nấu ăn, nhưng ghét nhất là sau bữa ăn bày ra một đống hỗn độn, dọn dẹp rất phiền.
Nhưng có người giúp thì lại khác.
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, cầm chổi bắt đầu quét dọn.
Trong phòng bếp thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt, căn phòng trống trải tràn ngập hơi thở ấm áp của khói bếp.
Ngôi nhà này mới xây được hai ba năm, vẫn luôn lạnh lẽo, ở đây luôn cảm thấy không thoải mái.
Chu Việt Thâm vẫn cảm thấy, thiếu một chút hương vị.
Nhưng trước giờ vẫn không biết, thiếu cái gì.
Nhưng bây giờ, hắn đã biết.
Tư Niệm ban đầu an tâm thái thịt, nhưng rất nhanh sau đó cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông.
Cô bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, người đàn ông này, làm gì mà cứ nhìn cô mãi thế chứ!
Mặc dù cô thừa nhận mình đúng là có dung mạo xinh đẹp, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, da mặt cô có dày đến mấy cũng khó tránh khỏi có chút đỏ lên.
Có lẽ ở niên đại này, dáng vẻ cao lớn, đầu ngựa như Chu Việt Thâm không được mấy ai để ý.
Nhưng ở tương lai, một người đàn ông mạnh mẽ như thế chính là món hàng hiếm đó.
Cô trước kia thấy mấy ông đồ tể cũng toàn bụng phệ, hay hút thuốc lá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận