Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 23: Vạch trần (length: 7427)

"Không cần!" Tư Niệm dứt khoát từ chối, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Công việc của ta là do chính ta dựa vào thực lực của mình mà có được, không liên quan gì đến cha mẹ ta, ngươi đừng có chuyện gì cũng lôi cha mẹ vào, chúng ta đâu còn là trẻ con mà cần cha mẹ quyết định. Ta chỉ biết là, ta chưa từng chuyển nhượng công việc cho bất kỳ ai."
Nói xong, nàng không để ý sắc mặt khó coi của Lâm Tư Tư, nhìn về phía Trần tỷ đang nghi hoặc: "Trần tỷ, chắc chị cũng biết em không phải là người vô trách nhiệm, dù có muốn chuyển nhượng cho ai, thì người đó cũng phải có năng lực chứ không phải bừa bãi cho một người ngoài ngành. Chuyển nhượng cũng phải có chữ ký của người đó, mà em còn chưa tới đây, sao có thể chuyển cho cô ta được? Em không biết rốt cuộc có chuyện gì ở đây, lại càng không biết từ khi nào mà đơn vị có thể tự ý tặng công việc cho người khác mà không cần sự đồng ý của người đương nhiệm."
"Đương nhiên là không phải!" Trần tỷ lập tức bác bỏ, "Đơn vị chúng ta coi trọng nhất là năng lực, kẻ vô dụng dù có quan hệ thì cũng không thể ở lại lâu được!"
Lời này của bà rõ ràng là đang mỉa mai Lâm Tư Tư không có năng lực.
Vốn dĩ bà đã rất tức giận vì Tư Niệm không hiểu sao lại đem công việc tặng cho người không liên quan.
Giờ mới hay, đối phương còn dùng cái chiêu đi cửa sau mà bà ghét thứ hai.
Thậm chí Tư Niệm còn không hề hay biết!
Trần tỷ là ai, bao năm nay tự mình lèo lái mới leo lên được vị trí này, bà gặp không ít người không có năng lực gì nhờ có quan hệ mà bị ép vào, nhưng trơ tráo như vậy thì đúng là lần đầu thấy.
Chuyện này chẳng khác gì mấy đứa dùng thành tích của người khác để thay mình đi học đại học.
Trần tỷ nhìn Lâm Tư Tư đầy ẩn ý.
Lâm Tư Tư cứng cả người, suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt, giữa ánh mắt ngờ vực của mọi người, nàng đành cúi đầu, cắn môi ra vẻ oan ức: "Chị Tư Niệm, em thật sự không biết gì cả, em chỉ nghe theo sắp xếp của ba mẹ thôi, là do họ bảo em tới mà."
Nàng ta thật là giỏi giả vờ vô tội, Tư Niệm biết cha mẹ nguyên chủ có chút xu nịnh, nhưng cũng không đến nỗi làm chuyện quá đáng như thế này, nếu Lâm Tư Tư không giở trò thì ma mới tin.
Nàng cười nhạt một tiếng: "Cô nói đúng đấy, cha mẹ chỉ lo tôi không trở lại làm việc được thôi, nhưng không sao, giờ tôi về rồi thì cô cũng không cần phiền phức nữa, cô về đi."
Lâm Tư Tư: "..."
Vậy mấy ngày nay nàng ta khổ sở và bị mắng là vì cái gì?
Lâm Tư Tư tức đến bốc khói.
Tư Niệm không để ý đến nàng, mà quay sang nói với Trần tỷ: "Thực ra cha mẹ tôi cũng không sai, hiện tại tôi về nông thôn thật sự không tiện làm việc, nhưng tôi lo để lâu thì sẽ gây phiền phức cho Trần tỷ, cho nên hôm nay tôi mới tranh thủ đến giải quyết chuyện này."
Trần tỷ gật đầu, bà cũng biết ít nhiều về hoàn cảnh của nàng, thấy nàng còn ôm con mà vẫn nghĩ cho mình, không khỏi mềm lòng đôi chút, thở dài nói: "Cô định thế nào?"
"Cứ để một người không chuyên môn thay tôi đi làm thì cũng không ổn, vừa gây thêm phiền phức cho chị, mà trong lòng tôi cũng không yên."
Lâm Tư Tư nghe vậy thì mặt mày tái mét.
Nhưng đây không phải nhà Tư gia, nàng ta không có quyền lên tiếng.
Lại nghe Tư Niệm nói: "Cho nên tôi định bán lại công việc này, bán cho những nhân viên chuyên nghiệp của đơn vị, tôi tin rằng những người bỏ tiền ra mua công việc thì chắc chắn sẽ tận tâm với nó."
Lời này vừa nói ra, Phó Thiên Thiên đang xem kịch vui cũng dựng đứng tai, chỉ thiếu mỗi việc viết ba chữ to "Bán cho tôi" lên mặt.
Mơ ước lớn nhất của cô chính là trở thành người dẫn chương trình.
Bây giờ giấc mơ ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay!
Cô căng thẳng nhìn Tư Niệm, nhất thời hơi hối hận vì trước đây đã cãi nhau với nàng.
Nếu cô thân thiết với nàng một chút, có phải bây giờ có thể nhường cho mình rồi không?
Mặt Phó Thiên Thiên đỏ bừng vì hồi hộp.
Trần tỷ nghĩ cũng phải, cái nghề "mỏ vàng" này, có bao nhiêu người muốn mua cũng không được, mà cũng không có mấy ai chịu bán, trừ khi bất đắc dĩ.
"Cô có người giới thiệu chưa?" Trần tỷ hỏi.
Tư Niệm gật đầu nói: "Tôi thấy Phó Thiên Thiên cũng rất khá, giọng nói khỏe, phát âm tiếng phổ thông cũng rất chuẩn, với lại trước kia cô ấy cũng cùng tôi đi phỏng vấn, tôi thấy thực lực của cô ấy không kém tôi là bao."
Phó Thiên Thiên: "Ơ?!"
Có phải cô nghe nhầm không?
Tư Niệm lại giới thiệu mình?
Trần tỷ cũng khá quen Phó Thiên Thiên, biết rõ thân phận tiểu thư nhà giàu của cô nàng, tuy có chút kiêu căng ngạo mạn nhưng chưa bao giờ dựa vào gia thế để tiến thân, mà lại chọn cách công bằng để cạnh tranh như mọi người.
Bà cũng có thiện cảm với cô gái này.
"Vậy cô hỏi thử xem cô ta có chịu mua của cô không..." Trần tỷ nhìn Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên có chiều cao không đạt chuẩn, nếu không có sự chống lưng từ gia đình thì cả đời cô cũng không thể làm MC.
Dù sao thì ngoại hình và khí chất tốt cũng là một trong những tiêu chí quan trọng để tuyển chọn.
"Em chịu, em chịu!" Phó Thiên Thiên sợ nàng đổi ý, vội vàng nói.
"Cô bớt tiền lại bán cho tôi được không?" Cô nắm lấy tay Tư Niệm.
Tư Niệm hỏi lại: "Cô chịu chi bao nhiêu?"
"Tôi cho cô hai nghìn được không?" Phó Thiên Thiên vẫn còn ngây thơ, cộng thêm việc nhà cô có tiền, chịu chi.
Đây là cái "mỏ vàng" đấy!
Nhưng những người chủ động chi tiền thường tương đối khờ khạo, Tư Niệm cũng nhận ra điều này, đứa trẻ này dù không hợp với nguyên chủ nhưng tâm tính lại không xấu.
Nên nàng cũng không tham lam, gật đầu nói: "Được, bán cho cô."
"A a a!!!" Phó Thiên Thiên vốn định đến gây sự, giờ lại vui mừng múa may chân tay nói: "Đi, chúng ta đi làm thủ tục ngay thôi."
Cô sợ Tư Niệm trở mặt, phải nhanh chóng làm xong thủ tục, đến lúc đó muốn hối hận thì đừng trách cô.
Ở bên cạnh, Lâm Tư Tư thấy mình bị lơ, mà Tư Niệm còn định bán cái công việc này, thì không ngồi yên được.
Nàng ta vội vàng chặn lại nói: "Chị Tư Niệm, chuyện lớn như vậy, sao chị có thể quyết định nhanh như thế được, ba mẹ đã đồng ý chưa!"
Lời vừa thốt ra thì lập tức bị Phó Thiên Thiên lườm một cái.
Tư Niệm giễu cợt nói: "Tôi lớn rồi, công việc của tôi thì tôi tự quyết được, hơn nữa, cha mẹ đã tìm thấy con gái ruột của mình rồi, tôi vì báo đáp mấy chục năm nuôi nấng, xuống nông thôn gả thay cho cô, dọn dẹp cục diện rối rắm của cô, tôi không thấy mình còn nợ nần gì của các người."
"Đã không còn là cha mẹ của tôi thì cũng không có quyền nhúng tay vào quyết định của tôi, không cần cô phải bận tâm." Tư Niệm nói xong thì ôm con cùng Phó Thiên Thiên đi làm thủ tục.
Phó Thiên Thiên biết rõ người phụ nữ kia chắc chắn đang nhòm ngó cái vị trí này, trong lòng cũng dấy lên sự cảnh giác với Lâm Tư Tư.
Không khỏi cũng nói móc: "Để cô ta làm chị dâu tôi thà để cô còn hơn đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận