Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 96: Đại Hoàng có như thế nghe lời sao (length: 7811)

"Cứu mạng với, giết người!" Chu Đình Đình thấy cảnh này, lớn tiếng thét lên.
Nếu là mẹ chồng ở chỗ này xảy ra chuyện, trở về nhà chồng chắc chắn người không lột da cũng phải tróc vẩy.
Tư Niệm gọi Đại Hoàng một tiếng: "Đại Hoàng."
Khá lắm, nổi điên Đại Hoàng lập tức dừng gấp.
Vẫy vẫy cái đuôi hướng nàng đi tới.
Mọi người nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Không phải chứ, Đại Hoàng có ngoan ngoãn nghe lời vậy sao?
Trước đó nó cắn dì Lưu, người xung quanh hét đến khản cả giọng, nó có thèm dừng lại đâu.
Lúc ấy mọi người đã cảm thấy súc sinh chính là súc sinh, căn bản cũng không thể nghe hiểu tiếng người.
Nhưng hiện tại xem ra, nó không phải nghe không hiểu tiếng người, chỉ là không thèm nghe bọn họ mà thôi.
"Mẹ, mẹ ơi tỉnh lại đi!" Chu Đình Đình khóc lớn lay Vương mụ mụ, thật cho là bà ấy bị dọa ngất xỉu rồi.
Tư Niệm chạy tới, hoảng sợ nói: "Bác gái, bác gái không sao chứ, đừng chết nha ~"
Mí mắt Vương mụ mụ bỗng nhiên giật giật, lỗ mũi nở lớn.
Tư Niệm thấy thế, liền biết bà già này giả vờ, tay vừa dùng sức, nhéo một cái.
"A ——!" Vừa nãy còn giả chết Vương mụ mụ kêu thảm như mổ heo rồi nhảy dựng lên, một tay liền hướng về phía Tư Niệm đánh tới: "Đồ tiện nhân!"
Tư Niệm tránh né nhanh, tiện tay kéo Chu Đình Đình sang một bên.
Cái tát thô kệch này liền 'bốp' một tiếng đánh vào mặt Chu Đình Đình.
Một tát này dùng mười thành sức lực, chỉ đánh cho Chu Đình Đình choáng đầu hoa mắt, ong cả tai.
"A!"
Vương mụ mụ giận điên lên, vừa định bổ nhào về phía Tư Niệm, thì thấy Đại Hoàng đang đứng bên cạnh xông tới, trực tiếp đụng bà ta văng ra đất.
Lần này là ngất xỉu thật sự.
** Đến khi Vương mụ mụ tỉnh lại thì trước mặt nàng đã đứng mấy người cảnh sát.
Họ nói muốn đưa bà ta về đồn công an điều tra, Vương mụ mụ tại chỗ ngồi bệt xuống đất, suýt chút nữa lại hôn mê bất tỉnh!
Đến đồn công an, nàng còn thấy cả đứa con trai thứ hai đang bị thương.
Lúc này sắc mặt bà ta thay đổi, đau lòng nói: "Quân Minh, sao con lại ở đây?"
Lý Minh Quân là bị một đám người ở trại chăn nuôi áp giải tới, lúc này sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám hé răng.
Chỉ cúi đầu.
Vương mụ mụ sững sờ một chút, lập tức mắng lớn: "Các ngươi lũ súc sinh này, đánh con ta đã đành, hiện giờ còn bắt cả con trai ta đang bị thương tới, nó có mệnh hệ gì, ta liều mạng với các ngươi!"
Mấy người cũng chẳng có tâm trạng đôi co với bà ta, cười lạnh một tiếng: "Nói liều mạng với ai, chưa biết ai liều với ai đâu."
Vương mụ mụ còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Chu Đình Đình và Tư Niệm bị cảnh sát áp giải đi ra.
Chu Đình Đình mặt mũi hốc hác, trông vô cùng khó coi.
Tư Niệm thì trông đáng thương, một bên có cảnh sát còn đang an ủi nàng.
Bà ta lập tức hung hăng trừng Tư Niệm, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Tư Niệm lập tức núp sau lưng đồng chí công an.
Công an lập tức nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Vương mụ mụ.
Lúc này liền trầm mặt: "Đồng chí Tư, cô yên tâm, ở đây không ai dám gây khó dễ cho cô đâu."
Tư Niệm đỏ hoe mắt nói: "Vị bác gái này nói bố nàng làm ở cục công an, không ai dám động đến nàng... ta sợ quá."
Vương mụ mụ: "..."
Công an lập tức đen mặt: "Tôi ngược lại không biết cái đồn công an này là do nhà bà ta mở, còn không ai dám đụng tới bà ta!"
Mặt Vương mụ mụ trắng bệch, lúc ấy bà ta nói như vậy, chỉ là để trấn an mọi người, quả thực bà ta có quen biết.
Không ngờ lại thật sự náo loạn đến cục công an.
Bà ta lập tức 'ác nhân cáo trạng trước': "Đồng chí công an, đừng nghe nó nói bậy, rõ ràng là chính nó không chịu được cô đơn, quyến rũ con trai tôi, hại con trai tôi bỏ cả công việc, còn bị đánh vào viện, tôi chỉ là đến tìm nó nói lý mà thôi, ai ngờ nó lại thả chó cắn người!"
Tư Niệm cau mày, vẻ mặt oan ức: "Bác gái có phải mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi không vậy, cháu dung mạo như tiên nữ, con của bác chỉ là đống bùn dưới đất, cháu có thể để mắt đến nó sao?"
Vương mụ mụ giận tím tái mặt: "Mày, mày đồ tiện nhân này..."
"Ngậm miệng!"
Công an quát lớn một tiếng, làm thầy giáo mà mở miệng ngậm miệng tiện nhân, thật sự là sỉ nhục cái nghề giáo viên.
Lại nói đồng chí Tư Niệm người ta cũng không nói sai, người ta dáng dấp đúng là như tiên nữ, nhìn lại cái tên Lý Minh Quân kia xem, nhìn kiểu gì cũng không ra gì.
Làm sao lại nhất định là người ta có thể để mắt tới nó chứ?
Vương mụ mụ mặt mày trắng bệch, mềm nhũn trên ghế: "Đồng chí công an, con nhỏ đó nói dối đấy, con trai tôi vô tội mà!"
Tư Niệm đầu lông mày nhíu chặt: "Bác gái à, bác thật đáng thương, nuôi mấy chục năm mà còn không phân biệt được con trai mình là người hay là chó."
Nói xong, nàng nhìn về phía đồng chí công an bên cạnh nói: "Đồng chí, chuyện này, mọi người ở trại chăn nuôi chúng tôi đều biết chuyện gì đã xảy ra, bao gồm cả lý do vì sao hắn bị đánh..."
Đồng chí công an lập tức nhìn về phía đám đàn ông đến từ trại chăn nuôi.
Một đám người đi lên trước nói: "Chuyện này chính là Lý Minh Quân đáng đời, hắn ỷ vào có quan hệ với nhà họ Chu, đã nhiều lần đến quấy rối chị dâu tôi, còn lừa gạt chị dâu tôi là anh cả tôi sai hắn đi đưa thịt, trước đây anh cả bảo chúng tôi đi cho chị dâu, thằng nhãi ranh này tự tiện đòi đi giúp, chúng tôi cũng không nghĩ nhiều."
"Chị dâu tôi không để ý tới hắn, hắn liền giận quá hóa rồ ở trại chăn nuôi cùng các anh em khác dùng lời lẽ vũ nhục chị dâu tôi dụ dỗ hắn, kết quả bị anh cả tôi nghe được, mới ra tay."
Vương mụ mụ nghe xong, mặt mũi trắng bệch: "Không, không thể nào, con trai ta không phải người như vậy."
"Bọn tôi đều nghe thấy được, còn có thể giả sao?"
"Đúng vậy, hôm đó hắn hăng hái nói là có việc ở nhà họ Chu, tiện tay giúp tôi đưa thịt, tôi mới nhờ hắn, ai ngờ thằng nhãi này to gan như vậy, đến chị dâu tôi cũng dám ra tay!"
"Xì! Con trai mình là người thế nào, trong lòng còn không có chút hiểu biết à?"
Nhiều người làm chứng như vậy, Vương mụ mụ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Chu Đình Đình cũng không nghĩ sẽ ra nông nỗi này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Một bên bỗng nhiên có cảnh sát nhận ra nàng: "Ơ, cô không phải là lần trước nộp tiền bảo lãnh cho tên trộm kia, ngược lại còn bị trộm mất ngọc bội, đồng chí Chu sao? Sao lần này lại vướng vào chuyện như thế?"
Sắc mặt Chu Đình Đình trắng bệch, chuyện này nàng một mực chắc chắn là do mẹ chồng làm, vì thế mối quan hệ của hai người không được tốt, nàng còn giả bộ hào phóng không so đo.
Đương nhiên không dám nói cho bà biết là thật sự bị dì Lưu trộm mất.
Ai ngờ lại bị người ta nhận ra.
Vương mụ mụ nghe xong như thế, suýt nữa tức ngất xỉu.
"Đồ vong ơn bội nghĩa! Ta đánh chết mày!"
Bà ta nghĩ tới lần này cũng là do Chu Đình Đình nói là Tư Niệm dụ dỗ con trai bà, mới dẫn tới việc con trai bà bị đánh.
Nên bà ta mới tức giận như vậy dẫn người đến gây chuyện.
Kỳ thực con trai không nói gì về tình hình, bà ta đã cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng vì đó là con trai của mình, cho nên bà ta không nghĩ nhiều.
Lần này thì hay rồi, chuyện này làm lớn chuyện rồi, sau này ai còn dám gả cho con trai mình!
Đến lúc này, Vương mụ mụ còn lo lắng cho việc sau này con trai mình không kiếm được vợ, thật là kỳ hoa.
Bà ta xông lên túm lấy tóc Chu Đình Đình, dồn hết lửa giận trong khoảng thời gian này lên người nàng ta.
Một màn này khiến Tư Niệm trợn tròn mắt, cái gia đình này đúng là (bị) điên (không) nhẹ!
Lúc Chu Việt Thâm chạy tới thì thấy nhà mình mẹ chồng nàng dâu đang đánh nhau, còn con em gái ngơ ngác đứng bên cạnh xem trò vui...
Bạn cần đăng nhập để bình luận