Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 81: Chu Việt Thâm một tay đưa nàng ôm vào xe (length: 8697)

Sao cảm giác hai người này cho người ta cảm giác đều như thế này nhỉ.
Hắn lại nhìn một chút Chu Việt Đông, sửng sốt một chút, rõ ràng là cùng tuổi, nhưng Chu Việt Đông cho người ta cảm giác thật kỳ quái. . . . Quái chín chắn.
Lâm Phong khó được nhíu nhíu mày, hắn không có đứa em ngốc nghếch như vậy, còn hoàn toàn không hiểu rõ quan hệ, đã tỷ tỷ gả cho ba ba của Chu Việt Đông, thì chính là mẹ kế của Chu Việt Đông.
Mẹ kế của Chu Việt Đông là tỷ tỷ của mình, vậy đã nói rõ, mình thành trưởng bối của Chu Việt Đông?
Chu Việt Đông còn lớn hơn mình một tuổi, lúc này nhưng phải gọi năm thứ hai mình là cậu?
Vậy hắn nên hay không nên đây?
Chín chắn như Lâm Phong đã bắt đầu lo lắng cho tương lai.
Mấy đứa bé mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, mụ Lâm dẫn Chu Việt Thâm vào phòng, để hai đứa bé chiếu cố hai anh em Chu Việt Đông Chu Việt Hàn.
"Không cho phép bắt nạt anh hai và em hai biết không?" Trước khi đi mụ Lâm còn cảnh cáo thêm một câu.
Người vừa đi, Lâm Vũ ương ngạnh liền đứng dậy, chống nạnh nhìn hai cái thằng nhóc còn chưa cao bằng mình, giơ cằm hỏi: "Uy? Vì sao mẹ ta lại gọi các ngươi là anh hai với em hai vậy?"
Chu Việt Hàn mờ mịt nhìn hắn một chút, lại nhìn anh trai nhà mình một chút, thấy anh không nói gì, mới ngơ ngác nói: "Bởi vì người khác đều nói ba ba ta là anh cả của bọn họ, chúng ta là con của hắn, cho nên mới gọi chúng ta là anh hai em hai."
Lâm Phong đối với việc hai người kia có một ông ba bá khí, ngầu lòi, cao to uy mãnh kia, rất là chua xót.
Lại nhìn hai người ôm cô em gái đáng yêu, một trận hâm mộ, ước chừng mắng xéo một câu: "Ta cũng muốn để cha mẹ ta cho ta sinh một cô em gái đáng yêu!"
Chu Việt Hàn ôm em gái nhà mình nói: "Cha mẹ ta không cần sinh, ta cũng có em gái rồi, ngươi nhìn này."
Hắn kiêu ngạo giơ em gái của mình lên.
Làm Lâm Vũ xì mũi: "Chẳng phải chỉ là em gái sao, ta về bảo mẹ ta sinh cho."
Nói xong đùng đùng đùng chạy vào phòng, nắm lấy tay mẹ lớn giọng hô: "Mẹ, mẹ!"
Mụ Lâm đang cùng con gái con rể nói chuyện, bị con trai lớn tiếng làm gián đoạn, giơ tay lên cho hắn một cái: "Thằng nhóc thúi, la hét cái gì đấy!"
"Mẹ, mẹ nhanh sinh cho con một cô em gái, con cũng muốn em gái!" Lâm Vũ ấm ức nói.
Mụ Lâm nghe lời này, mặt đỏ bừng, hận không thể đem con trai nhét trở về nấu lại mà tạo thành.
"Đồ ngốc, ngươi cho rằng em gái muốn sinh là sinh được sao! Nhanh đi chỗ khác chơi."
Hai đứa con trai của bà vốn đã là con của tuổi già, lúc này mà sinh nữa, sợ là cũng bị người chê cười mất!
Lâm Vũ thất vọng bị đuổi ra khỏi nhà, cảm thấy càng thêm đau lòng.
Người khác có xe máy còn có em gái, mình không có gì hết.
Trên thế giới tại sao lại có người thảm như hắn chứ.
Lâm Vũ đang đau khổ, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe.
Hắn nghi hoặc liếc nhìn, đã thấy chiếc xe con xinh đẹp kia bên trên đi xuống người tỷ tỷ đã bỏ rơi bọn họ, Lâm Tư Tư!
Lâm Tư Tư khác hẳn so với trước đây, nàng mặc váy bạc kim sa, giày da nhỏ, trên đầu còn đội mũ hoa, trên mặt trét những đồ kỳ kỳ quái quái, giống như mấy cô nàng ăn chơi.
Một bên khác còn đi xuống một người khác mặc quân trang, mặt mày nhìn hơi đáng sợ.
Hắn khẽ run rẩy, quên đi đau buồn, vội vàng hét to vào nhà: "Mẹ, mẹ!"
Bị làm gián đoạn nhiều lần, mụ Lâm bị con trai làm cho tức điên, đang muốn giơ tay giáo huấn hắn một trận, liền nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Mẹ, con đến thăm mẹ đây."
Mụ Lâm kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy con gái nuôi ăn mặc rất tinh tế.
Hôm nay con bé trang điểm lộng lẫy, từ đầu đến chân đều rất tinh xảo!
Bà từ nhỏ đã cưng chiều cô con gái nuôi, cho nên Lâm Tư Tư mặc dù có hơi đen, nhưng so với các cô gái khác trong thôn vẫn còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
Mọi người cũng không ngớt lời khen ngợi con bé.
Lúc này có thêm trang điểm cầu kỳ, đừng nói là trông rất tây.
Nếu là bình thường, mụ Lâm chắc chắn sẽ bị dáng vẻ này của con gái nuôi làm kinh ngạc.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của con gái ruột mình, thì Lâm Tư Tư lại lộ ra hơi quê mùa.
Nói thế nào nhỉ, chính là một loại cảm giác xinh xắn một cách quê mùa.
Mặc đồ lên người nhưng lại mang một cảm giác không hợp nhau.
Mụ Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy sau lưng Lâm Tư Tư lại đi tới một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn như cây cột.
Đối phương còn mặc quân phục, cái dáng vẻ kia, khí thái kia, nhìn lên liền biết không phải người bình thường!
Bà nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi biến đổi, liền nghe Lâm Tư Tư lên tiếng: "A, thật là đúng dịp, Tư Niệm tỷ tỷ các người cũng ở đây à, chúng ta đến đón các người!"
Tư Niệm vừa cho Chu Việt Thâm tô mì, ngồi đối diện với hắn, đã nhìn thấy hai người đi đến.
Trước đó Lâm Tư Tư còn đe dọa cô, nói là muốn dẫn Phó Dương tới tìm bọn họ cùng nhau đi chụp ảnh cưới.
Cô vốn cho là, với cái độ chán ghét của Phó Dương đối với nguyên chủ, chắc là sẽ không đồng ý mới đúng.
Thật không ngờ, Lâm Tư Tư thế mà làm được thật!
Không hổ là nữ chính, có thể để nam chính đối đãi đặc biệt như vậy.
Tư Niệm đều muốn bội phục cô ta.
Không hề có sự ghen tỵ hay kích động như Lâm Tư Tư dự liệu, Tư Niệm thậm chí còn không đứng dậy, mà gắp một quả trứng luộc đã chuẩn bị sẵn vào chén của người đàn ông, mới từ từ nói: "Được thôi, vừa khéo chúng ta cũng muốn vào thành một chuyến, hai vị mời ngồi."
Cô một bộ ra vẻ mình là chủ ở đây.
Chu Việt Thâm một tay cầm đũa, nghe thấy mùi hương thoang thoảng từ người cô bay đến khi cô đưa tay. Hắn gắp một gắp mì cho vào miệng, cắn một cái quai hàm đường cong lộ ra rõ ràng.
Đôi mắt nhìn vào mặt cô, nhìn nụ cười của cô.
Không giống ngụy tạo.
Lâm Tư Tư cắn răng, thầm nghĩ cô ta chắc chắn là đang ngụy tạo, cô ngược lại muốn xem cô ta có thể giả bộ được đến bao giờ.
Phó Dương vừa vào cửa đã chú ý đến Tư Niệm đang cười không ngớt ngồi đối diện với Chu Việt Thâm, mày mắt ôn nhu như nước.
Hắn cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi, nếu không thì tại sao lại cảm thấy một màn này thật chướng mắt.
Mà biểu hiện của Tư Niệm lại hoàn toàn trái ngược với dự liệu.
Một chút kinh ngạc cũng không có, phảng phất như đã đoán trước được!
Sự chênh lệch lớn này, khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Nhìn lại người đàn ông kia, tuổi còn lớn hơn hắn không ít.
Cô ấy thực sự để ý đến một người đàn ông như vậy sao?
Hay là nói, làm hết tất cả, đều chỉ là vì cố ý kích thích, trả thù việc hắn đã từng coi nhẹ cô?
Phó Dương nhíu chặt mày kiếm, khó mà chấp nhận việc cô ta chăm sóc một người đàn ông khác ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt như vậy, khiến Chu Việt Thâm liếc mắt nhìn hắn.
Ánh mắt lướt qua bộ quân phục của hắn, bình thản không gợn sóng.
Ánh mắt như vậy, khiến Phó Dương trong nháy mắt nheo mắt lại!
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm xâm lược khiến người không thích.
Đó là điều mà người bình thường không có.
Chỉ có trên người những lão binh từng chinh chiến trên chiến trường lâu năm mới có thứ khí tức này, và giờ khắc này, hắn lại cảm nhận được điều đó trên người người đàn ông này.
Phó Dương đánh giá người đàn ông trước mắt, trong lòng càng không thoải mái.
"Đã hai vị còn muốn ăn cơm, vậy chúng tôi đi trước, dù sao thời gian của tôi rất bận, không có thời gian chậm rãi ngồi chờ các người ở đây."
Hắn vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo như thường lệ!
Hắn muốn cho Tư Niệm thấy rõ ràng sự khác biệt giữa đối phương và mình!
Hắn muốn đi, cô ta chắc chắn sẽ không giả bộ được, mà sẽ lập tức chạy theo sau.
Phó Dương rất tự tin về xe của mình, Lâm Tư Tư vội vàng đuổi theo.
Chưa kịp hỏi, chỉ thấy Phó Dương quay đầu nhìn cô ta, cô ta vừa lo lắng thì đã thấy ánh mắt của hắn lại lướt qua cô ta mà nhìn ra ngoài.
Đã thấy Tư Niệm chạy ra ngoài.
Cô mặc quần jean đơn giản, giày da nhỏ, là kiểu mà cô thích nhất!
Lập tức Chu Việt Thâm cũng đuổi theo ở phía sau, trong tay xách theo túi của cô.
Một mặt vừa không hài hòa lại vừa tương phản như vậy rơi vào mắt cô ta, hơi chướng mắt.
Lúc này, Phó Dương giống như là đang hờn dỗi mà khởi động xe.
Lâm Tư Tư mặt làm ra vẻ lo lắng, nhưng trong lòng thì lại đắc ý.
Phó Dương không muốn chở bọn họ, vậy bọn họ đi đường mà thôi.
Cô ta vô ý thức đi nhìn phản ứng của Tư Niệm, đã thấy hai người đi về phía bên kia.
Lâm Tư Tư ngây người ra, Phó Dương cũng đang nhìn gương chiếu hậu.
Một giây sau, một chiếc xe máy đã được rửa sạch dừng bên đường hiện lên trong gương chiếu hậu.
Chu Việt Thâm một tay ôm Tư Niệm lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận