Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 350: Nàng không thể cho hắn tìm phiền toái (length: 7585)

Tư Niệm nghe xong, cũng trầm mặc.
Virus thứ này, vô luận là vào niên đại đó, đều tương đương trí mạng.
Tỷ lệ lây nhiễm cực lớn không nói, còn nguy hiểm.
Sơ ý một chút, chính là toàn quân bị diệt.
Đến từ tương lai nàng cũng trải qua virus hoành hành, biết rõ việc phong tỏa cách ly quan trọng nhường nào.
Tư Niệm trong lòng rất lo lắng, vì trong lịch sử, dịch tả lợn đã xảy ra quá nhiều lần.
Trong tiểu thuyết chỉ viết về việc lão nam nhân ở trại nuôi heo, vì là vai phụ nên sẽ không viết chi tiết sự tình phát sinh ra sao.
Lúc này cũng khó tránh khỏi lo lắng.
Nàng cảm thấy mình đến không đúng lúc.
Bởi vì bản thân hình như không có cách nào giúp hắn được gì.
Ngược lại còn làm chậm trễ thời gian của hắn.
Nàng biết Chu Việt Thâm sẽ không bỏ nàng ở đây, mà mình đi làm việc.
Tư Niệm muốn đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt nhu hòa của người đàn ông nhìn mình, lại cảm thấy không nỡ.
. . .
Chu Việt Thâm thường hay bận đến quên cả ăn cơm.
Theo lệ cũ, đều là Vu Đông ở trong bếp gọi hắn.
Hoặc là trực tiếp mang cơm tới cho hắn.
Ngày hôm nay mọi người cũng nghĩ vậy, đồ ăn vừa ra khỏi nồi, thìa đầu tiên chắc chắn là để lại cho xưởng trưởng.
Kết quả còn chưa kịp sắp xếp mang qua, thì đã thấy Chu Việt Thâm tới.
Bên này chỉ có khu bếp, không lớn lắm.
Mọi người thường hay ngồi ăn trên ghế đẩu.
Đàn ông đối với mấy cái này cũng không quá coi trọng, ăn xong thì tìm chỗ nào đó ngủ trưa một lát.
Chỉ có Chu Việt Thâm có văn phòng riêng, thường thì do công việc bận rộn nên mua cơm vào phòng làm việc ăn.
Chu Việt Thâm bình thường rất ít khi cười, luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, mọi người đều tương đối sợ hắn.
Chỉ có Vu Đông dám trêu ghẹo hắn.
Lúc này thấy hắn đến, đang cười nói đều không hẹn mà cùng yên lặng, lên tiếng chào hỏi.
"Lão đại."
"Lão đại hôm nay sao tự mình tới đây?"
"Lão đại, nghe nói tẩu tử đến tìm ngươi?"
Chu Việt Thâm lên tiếng, không nói nhiều lời.
Tiến lên cầm hai bộ bát đũa lấy cơm, sau đó liền đi.
Mọi người thấy thế, cũng hiểu ra.
Hóa ra là cố ý đến lấy cơm cho tẩu tử.
Bọn họ cũng biết, người thường bận đến quên ăn như anh ấy, làm sao tự nhiên chạy đến lấy cơm chứ.
Thì ra là để lấy cho tẩu tử.
Chu Việt Thâm khi trở về, Tư Niệm đang quét nhà.
Thấy hắn tới, Tư Niệm nói: "Chỗ này của anh có chút ẩm thấp, không tốt cho sức khỏe, có thời gian vẫn nên sửa lại mái nhà đi."
Mặt đất vốn không phải xi măng, mà rất ẩm ướt.
Nói xong, nàng đi đến bên cạnh mở cửa sổ.
Ai ngờ cửa sổ còn chưa kịp đẩy ra, "lạch cạch" một tiếng đã rơi xuống.
Tư Niệm: ". . ."
Văn phòng chìm vào im lặng như chết.
Chu Việt Thâm ho khẽ một tiếng, để cơm lên bàn, khẽ giọng nói: "Phòng này hơi cũ, cửa sổ cũng hỏng, nhưng mà ở đây cũng không nhiều, ta nên không có sửa."
Khóe miệng Tư Niệm giật giật.
Nhìn chiếc cửa sổ gỗ cũ kĩ nằm trên đất, "Giờ làm sao?"
Chu Việt Thâm nói: "Chút nữa tìm người sửa lại là được, em ăn cơm trước đã."
Tư Niệm thở dài nói được.
Vừa nãy không trách Lý Diễm Hồng chê bai hoàn cảnh ở đây không ra gì.
Giờ xem ra cũng không phải không có lý do.
Đồ ăn không ngon lắm, nhưng cũng không khó ăn.
Trại chăn nuôi không bao giờ thiếu thịt, với đại đa số người thì chỉ cần có thịt đã là rất xa xỉ rồi.
Nhưng Tư Niệm vốn có chút cầu kỳ về ăn uống, dù sao nàng cũng xem như một người yêu thích ẩm thực.
Lúc này ăn một chút đã thấy ngán.
Chu Việt Thâm thấy nàng ăn không vào, cũng không chê, lấy phần cơm thừa của nàng đổ vào bát mình, hai ba lần đã ăn hết sạch.
Chu Việt Thâm nói: "Ở đây mọi người ăn tương đối tùy ý, không có quá coi trọng."
Tư Niệm khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu.
Nhưng vẫn đề nghị: "Căn phòng này quá cũ rồi, lúc nào sập thì khó nói, chờ thời tiết tốt thì nhờ người sửa sang lại chút, anh ở cũng dễ chịu hơn."
Chu Việt Thâm quen với việc nghe lời nàng, lần này cũng không cự tuyệt mà nói được.
Hắn dù không để ý, nhưng Tư Niệm đã nhắc, tự nhiên cũng ghi nhớ trong lòng.
Tuy bản thân hắn không quan trọng, nhưng nàng thỉnh thoảng mới tới, ở đây không có cả chỗ ngồi, quả thật bất tiện.
Tư Niệm lại nói: "Vậy anh tranh thủ sửa sang lại cho tốt, sau này nếu anh ở đây lâu, em mang bọn trẻ đến thăm anh."
Trước kia ở thôn, trại chăn nuôi ở gần đó.
Mấy đứa nhỏ dạn dĩ lên thì cũng thường xuyên chạy đến trại chăn nuôi chơi.
Tư Niệm cũng thường mang cơm cho hắn.
Bây giờ Chu Việt Thâm ở khá xa, không cần nàng mang nữa.
Lại thêm ở trong hoàn cảnh thế này, làm người khác thấy xót xa.
Bọn họ ở nhà thì thảnh thơi ở nhà lớn, tận hưởng cuộc sống.
Còn hắn lại ngày đêm vất vả, đêm ngủ ở trong cảnh chật chội, tồi tàn thế này.
Chu Việt Thâm dừng lại một chút, rồi đồng ý.
Tư Niệm còn nói: "Nếu anh tin em, em có thể giúp anh quản sổ sách, anh cũng không cần mỗi ngày mệt mỏi như vậy."
Trong xưởng của Chu Việt Thâm đều là đám người thô kệch, không có mấy chữ.
Trước đó thì là Vu Đông trông coi.
Nhưng từ khi Vu Đông đi, dù có Lý Diễm Hồng tới, nhưng đương nhiên cô ta không thể giống như Vu Đông toàn năng được, chưa quen thuộc cũng không dám giao cho.
Cô ta chỉ có thể đi làm chút nghiệp vụ gì đó.
Những việc còn lại tự nhiên đổ lên đầu Chu Việt Thâm.
Tư Niệm vừa nhìn sổ sách của hắn, cũng chỉ toàn là những thứ rất đơn giản.
Nàng thi đại học xong, dự định tạm nghỉ một năm.
Chờ Dao Dao đi lớp mẫu giáo xong, mới quay lại đi học.
Nàng đã chuẩn bị ý định thi vượt cấp, dù sao việc lấy được bằng đại học đối với nàng không phải chuyện gì khó.
Tư Niệm thiếu là thiếu cái bằng.
Hơn nữa nàng còn muốn thi vào trường tốt nhất.
Ở thế giới của mình, nàng vốn dĩ đã không kém cạnh, đến đây, đương nhiên cũng sẽ không chịu lùi bước.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Tư Niệm nhúng tay vào chuyện của xưởng nhà Chu Việt Thâm.
Trước kia nàng lười biếng, chưa từng hỏi tới.
Nhưng bây giờ cảm thấy, mình cứ ngồi mát ăn bát vàng kiểu này thì cũng không ổn.
Sao thì bản thân cũng coi như là bà chủ.
Chu Việt Thâm do dự một chút, không phải hắn không muốn giao cho Tư Niệm, mà là Tư Niệm còn muốn thi đại học, còn muốn đi học, còn muốn trông con, nàng có lo hết được không?
Tư Niệm mà biết hắn nghĩ vậy, chắc chắn sẽ nói ngay rằng những cái khác đều không xong, nhưng tính toán tiền nong thì nàng vẫn rất thích.
Dù sao đây đều là tiền của nhà mình mà.
Tính cho người khác thì không có hứng thú.
Nhưng tính cho mình thì hứng thú lại lớn.
Chu Việt Thâm thấy nàng có vẻ thực sự muốn làm, cũng không dám nói gì nhiều.
Sợ Tư Niệm nghĩ hắn không muốn cho nàng quản.
Hắn rất nhạy cảm nhận thấy được, loại chuyện này, nhất định phải nghe nàng.
Sợ nàng không hiểu.
Chu Việt Thâm bắt đầu giới thiệu cách quản lý tài khoản trong trại chăn nuôi trong thời gian gần đây.
Hắn nói chuyện luôn ngắn gọn, súc tích, giọng trầm thấp, thỉnh thoảng ngón tay thon dài chỉ vào chỗ đánh dấu trên tờ đơn, cùng với một vài công nợ hợp tác lâu dài, hắn giải thích ai cần tính sổ sách, cái nào là hàng tháng kết toán.
Tư Niệm im lặng lắng nghe.
Vô cùng chăm chú.
Đây là xưởng của Chu Việt Thâm.
Nàng là vợ của hắn, nàng không thể gây thêm phiền phức cho hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận