Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 326: Nhị trung (tu (length: 15058)

Rất nhanh, tiểu lão nhị hai mươi chín cái thỏ trắng nhỏ, liền bị cướp sạch.
Không chỉ có người trong lớp muốn mua, người ở lớp khác cũng nghe tiếng chạy đến nói muốn mua thỏ hoang của hắn.
Về đến nhà, tiểu lão nhị lập tức đưa tiền cho Tư Niệm.
Đắc ý dương dương nói, thỏ nhỏ của mình đã bán hết sạch.
Còn nói, lứa thỏ nhỏ tiếp theo đã được học sinh các lớp khác đặt trước.
Trong vở hắn còn viết lớp XX, người XX đặt một con thỏ nhỏ.
Tư Niệm nhìn thấy buồn cười.
Như vậy cũng tốt, còn hơn lúc nào đó mang ra chợ bán cho người ta làm món thỏ cay tê, chi bằng bán cho đám trẻ con cũng thích động vật.
Bồi dưỡng lòng yêu thương của trẻ nhỏ.
Tiền nàng nhận, lấy danh nghĩa đẹp giúp hắn để dành cưới vợ.
Tiểu lão nhị rất vui vẻ, nói cuối cùng mình đã có tiền cưới vợ cùng với anh trai.
Đợi khi lớn lên, nhất định hắn cũng muốn cưới một người vợ xinh đẹp giống như mẹ.
Thứ tư, Tư Niệm muốn tham gia kỳ thi, cho nên nàng xin nghỉ một ngày.
Buổi sáng học xong, nàng liền chuẩn bị về.
Vừa mới định trở về văn phòng thu dọn đồ đạc, liền nghe thấy bên trong có tiếng nhạc.
Là radio, vì dạy tiếng Anh nên thường xuyên dùng đến, cho nên trường học cũng cấp cho Tư Niệm một chiếc radio, nàng đã mua không ít băng nhạc.
Nhưng mà rõ ràng lúc này nghe thấy nội dung không phải băng nhạc, mà là một chương trình nào đó của đài nước ngoài.
Radio của trường bọn họ nghe nói đều là hàng nhập khẩu, loại xịn nhất.
Nhưng nàng còn chưa nghe đài nước ngoài bao giờ, dù sao cũng rất phiền phức, không bằng dùng băng nhạc.
Tư Niệm còn tưởng là các giáo viên khác đang nghe.
Nhưng khi nàng kéo cửa phòng làm việc đi vào, mới thấy âm thanh đó chính là phát ra từ vị trí bàn làm việc của mình.
Ngẩng đầu lên, trước bàn đứng đó chỉ để lộ nửa cái đầu nhỏ của Dao Dao.
Hai cái bím tóc nhỏ nhô lên rất cao, một bàn tay nhỏ mũm mĩm đang ấn tới ấn lui trên chiếc radio, chưa được bao lâu lại đổi đài khác.
Tư Niệm hơi sửng sốt, Vương Hiểu Lệ bên cạnh thấy nàng về cười nói: "Cô Tư, tan học rồi à? Hôm nay Dao Dao vẫn ngoan lắm nha, không cần tôi trông, cứ ở đó chơi cái radio của cô từ sáng đến giờ."
Lại ngờ vực nói: "Mà cái radio của cô sao nhiều chức năng thế, tôi thấy con Dao Dao nhà cô đổi không biết bao nhiêu đài rồi, bé có vẻ thích nghe lắm, lần sau cô dạy tôi đi, hôm nào tôi về cũng mở cho con gái nghe."
Tư Niệm há hốc miệng rồi lại ngậm lại.
Cái loại radio này, nàng chỉ gặp hồi cấp hai thôi, sau này lớn lên thì dần dần bị loại rồi.
Bản thân cũng là đến cái thời đại này mới bắt đầu làm quen lại.
Bình thường cũng chỉ dùng để mở băng nhạc.
Radio trong nhà, nàng cũng chỉ biết điều kênh phát thanh của thành phố để nghe.
Kênh nước ngoài nàng căn bản không hiểu.
Nàng lúng túng tằng hắng một cái nói: "Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là Dao Dao ấn lung tung."
Nói rồi, nàng bước đến, ôm lấy Dao Dao, tắt radio.
Dao Dao đang vừa nghe radio vừa hát theo thì bị cắt ngang.
Thấy là Tư Niệm, bé liền vui vẻ ôm lấy cổ nàng, "Mẹ ơi ~ mẹ tan học rồi à~"
Tư Niệm cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Đúng rồi, Dao Dao đã làm gì thế?"
Dao Dao ngồi trong lòng nàng, đếm bằng ngón tay: "Dao Dao nghe được nhiều bài hát lắm, là hát của chú Michael, hay lắm đó, mẹ có biết chú Michael không?"
Nói rồi, bé bắt chước nhịp chân nhún nhảy: "Động lần, đánh lần, động lần, đánh lần, động lần đánh lần…Not my lover, Billie Jean is not my lover…"
Giọng trẻ con nhỏ xíu mà có cảm giác tiết tấu vang lên, lập tức khiến Vương Hiểu Lệ bên cạnh bật cười ha ha.
"Cô Tư, Dao Dao nhà cô đáng yêu quá!"
Trong lòng Tư Niệm lại một lần nữa bị chấn động, bài hát này đương nhiên nàng đã từng nghe qua, là ca khúc kinh điển của Michael.
Vương Hiểu Lệ bên cạnh thì nghĩ rất đơn giản, cứ cho rằng là Tư Niệm dạy bé, căn bản không nghĩ nhiều.
Dù sao thì ngày nào Dao Dao cũng theo Tư Niệm lên lớp, đôi khi còn theo các thầy cô khác đi học, học được chút ít cũng không có gì lạ.
Bình thường bé cũng thường xuyên ngồi vào vị trí của Tư Niệm lẩm nhẩm hát, vẽ vời.
Càng không cảm thấy có gì kỳ quặc.
Tư Niệm hít sâu một hơi, hỏi Dao Dao: "Vậy Dao Dao mở đài đó bằng cách nào thế?"
Thật sự chẳng lẽ là do ấn lung tung thôi sao?
Dao Dao lắc đầu nói: "Không phải mẹ, là con học theo thầy Ngô."
Trong văn phòng có thầy Ngô, nghe anh hai nói là tiến sĩ rùa đen, từ nước ngoài về.
Lại rất tốt với bé, sẽ cho bé kẹo ăn.
Những lúc mẹ không có ở đây thì cũng hay nói chuyện với bé.
Hôm đó cô Vương đi lấy cơm cho bé, bé thấy thầy Ngô xách cái radio về, sau đó ấn vài lần, bên trong liền phát ra âm thanh không giống trong radio của mẹ.
Còn có thể tự ý đổi kênh, rất là thú vị.
Thế là bé liền học được một chút, không ngờ lại bắt được nhiều giọng nói của người nước ngoài.
Chơi thích lắm.
Dao Dao nhắc đến chuyện này thì mặt mày rạng rỡ, như vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Chỉ là sợ mẹ tức giận nên bé đều lén nghe một chút lúc mẹ không có ở đó thôi.
Không ngờ hôm nay mẹ lại về sớm thế.
Tư Niệm nghe xong, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là Ngô Nhân Ái dạy bé.
Vậy thì tốt, nếu không đứa trẻ con mà tự mò được ra thì thật sự quá khó tin.
Tư Niệm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa bé về nhà.
Vừa ra khỏi văn phòng thì gặp Ngô Nhân Ái vừa tan học.
Ngô Nhân Ái vui vẻ, vội chỉnh lại âu phục rồi chào hỏi nàng, "Niệm… à Tư giáo sư, về nhà sao?"
Tư Niệm khẽ gật đầu, lịch sự đáp lại: "Vâng, buổi chiều không có tiết nên về sớm."
Ngô Nhân Ái vừa muốn nói gì đó thì lại nghe nàng nói: "Cảm ơn anh đã dạy Dao Dao nhà tôi dùng radio, để bé ở một mình trong văn phòng chẳng phải rất chán sao."
Ngô Nhân Ái có chút ngơ ngác, trong đầu hiện lên một dấu hỏi, "Radio?"
Tư Niệm gật đầu, nói: "Vâng, không có gì vậy tôi đi trước."
Đợi nàng đi rồi, Ngô Nhân Ái vẫn còn chưa hoàn hồn, mình đã dạy Dao Dao điều radio bao giờ?
Đến khi về lại văn phòng, Vương Hiểu Lệ liền chạy đến hỏi: "Thầy Ngô, thầy có thể dạy tôi cách chỉnh đài nước ngoài được không? Cái món đồ chơi này tôi không rành, thấy ngày nào bé Dao Dao cũng nghe, học được không ít bài hát, lúc về nhà cho con gái nghe chút cũng tốt."
Ngô Nhân Ái càng thêm mờ mịt: "Đài nước ngoài?"
"Đúng đó, vừa nãy tôi nghe con bé Dao Dao bảo, là thầy dạy."
Ngô Nhân Ái cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhưng mà thật sự là hắn có dạy Dao Dao điều radio đâu.
Do đặc thù công việc nên radio của bọn họ mua không phải loại thông thường, mà là loại có thể bắt được đài nước ngoài, tất nhiên hắn mua cũng là vì học tập chứ bình thường dạy học thì chắc chắn không dùng đến.
Ở nước ngoài có thói quen nghe radio, lúc về nhà rảnh rỗi không có việc gì thì hắn cũng sẽ nghe một chút.
Lúc này mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Lần trước hắn có nghe ở văn phòng một lần, lúc đó thấy Dao Dao một đứa trẻ nhỏ đứng ngay vị trí của Tư Niệm ngóng nhìn mình, hắn còn tưởng là con bé đói bụng, thấy tội nên mua kẹo cho bé ăn.
Vậy nên khi đó con bé nhìn chằm chằm hắn đâu phải là vì đói bụng mà là hiếu kì việc mình nghe radio sao?
Nhưng mà hắn chỉ nghe một lần thôi mà, đứa bé này sao lại học được chứ?
Chẳng phải bé mới ba tuổi thôi sao?
Trong đầu Ngô Nhân Ái toàn là một đống dấu chấm hỏi lớn.
Tư Niệm mang radio về nhà.
Nghĩ đến việc bé thích nghe cũng là chuyện tốt.
Tất nhiên nàng cũng rất hiếu kì, Dao Dao rốt cuộc điều chỉnh nó như thế nào.
Radio ở nhà là loại đời cũ, không có những chức năng đó.
Không thể không nói, đồ của Mỹ vẫn là tiên tiến hơn một chút.
Về đến nhà liền để Dao Dao làm mẫu cho nàng xem.
Quả nhiên, ngón tay Dao Dao ấn loạn một hồi, rồi trước ánh mắt mờ mịt của Tư Niệm, nhận được tín hiệu của đài nước ngoài.
Tư Niệm rất nhanh chóng chấp nhận sự thật mình là người bình thường.
Thấy con gái thích nghe, nàng cũng mặc kệ bé.
Bản thân xuống lầu nấu cơm.
Buổi chiều.
Phương Tuệ vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng bài hát tiếng Anh quen thuộc từ nhà bên cạnh truyền đến.
Vô ý thức, nàng nhìn về phía nhà sát vách, chỉ thấy một chiếc radio trông có vẻ không hề rẻ tiền đang được đặt trên bàn trong thư phòng của nhà Tư Niệm.
Loại radio này, nàng đã từng thấy ở trường tiểu học của kinh thành rồi, nghe nói là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, đắt đỏ lắm.
Người bình thường còn mua không nổi.
Phương Tuệ dạo này cho con trai đi học không ít lớp luyện thi, lại còn mời cả giáo viên về dạy kèm tại nhà, tốn không ít tiền.
Với một cái radio như này, nàng thực sự không nỡ mua.
Nhưng mà nghĩ đến nhà Tư Niệm cũng có thì nàng cắn răng, cầm tiền đi ra ngoài.
Rất nhanh, Phương Tuệ xách về một chiếc radio mới toanh.
Tư Niệm đang ở trước sân, liền nhìn thấy Phương Tuệ mang một chiếc radio y hệt, thấy nàng liền hếch cằm lên chào hỏi: "Cô Tư, tan làm sớm thế?"
Tư Niệm thuận miệng đáp một tiếng, không nói nhiều.
Phương Tuệ không nói gì, vui vẻ xách radio về nhà.
Nhưng khi mở radio ra, nàng mới phát hiện dù có mở bao nhiêu băng nhạc, hay có điều như thế nào cũng không thể có được âm thanh giống như cái radio nhà Tư Niệm.
Phương Tuệ tức đến phát điên, cho là mình mua phải hàng nhái.
… Thứ tư, Tư Niệm nhờ Chu Việt Thâm đưa Dao Dao đi.
Vì nàng muốn đi thi, mà Dao Dao lại không ai trông.
Chu Việt Thâm có chút lo lắng, hỏi có cần hắn đưa nàng đi không.
Tư Niệm nói không cần.
Chu Việt Thâm đưa Dao Dao và Đại Hoàng đến trại heo.
Dao Dao vừa tới liền bị một đám đàn ông lực lưỡng vây xem, đỏ cả mắt nhìn chằm chằm Chu Việt Thâm. Thật sự không nghĩ ra, một đại ca hung dữ mặt mày nhăn nhó lại có một đứa con gái bé xíu đáng yêu như vậy.
"Này, bé Dao Dao, để chú ôm một cái nào."
"Đáng yêu quá đi, ta cũng muốn sinh một đứa con gái."
"Để chú đưa con đi chơi có được không."
Một đám ông chú mặt mày hớn hở nhìn Dao Dao.
Dao Dao vừa định đưa tay ra liền bị Chu Việt Thâm ép vào lòng, ánh mắt hung tợn liếc qua đám thuộc hạ đê tiện.
Chu Việt Thâm mặt mày lộ rõ vẻ ghét bỏ, không vui nói: "Các ngươi thật thối, tránh xa con gái ta ra một chút."
Mọi người vô thức đưa tay lên hít hà, nói: "Đâu có thối, ta hôm qua mới tắm xong."
Chu Việt Thâm mặc kệ bọn hắn, ôm con gái sải bước đi về văn phòng.
Tư Niệm bên này cũng đạp xe đến trường trung học số hai.
Thời gian thi là đúng chín giờ.
Nàng cũng không có ý định đến sớm.
Khi đến nơi thì đã có mười mấy người đang chờ bên ngoài.
Ngoài học sinh thi lại còn có cả học sinh xếp lớp.
Tư Niệm vốn là học sinh trường khác chuyển đến, người coi thi là chủ nhiệm lớp 12, điểm danh từng học sinh theo trường.
Đến lượt nàng, ông ta liếc nhìn nàng một cái, "Học sinh trường nhất à, trường nhất sao lại đến trường ta, không đến trường nhất sao?"
Phải biết rằng trường nhất là trường cấp ba tốt nhất cả thành phố, từ trước đến nay luôn áp đảo bọn họ.
Hơn nữa học sinh trường nhất cũng rất kiêu ngạo, căn bản không thèm để ý đến trường khác ngoài trường mình.
Bọn họ vạn năm thứ hai cũng đã quá nổi tiếng trong thành phố rồi.
Tư Niệm cũng không giấu giếm, nói: "Vì trường không nhận."
Nàng biết những trường này chắc chắn sẽ tìm hiểu nguyên nhân, mình nói dối chỉ tự chuốc phiền phức.
Lời này khiến mấy thầy giáo sửng sốt.
Lập tức thương hại nhìn nàng: "Trường nhất hà khắc quá, nhưng mà em cứ yên tâm, trường nhất không nhận người thì tự có nơi nhận. Trường ta sẽ không bỏ rơi học sinh nào nỗ lực học tập."
Bọn họ cho rằng Tư Niệm thành tích quá kém nên trường nhất mới không nhận.
Dù sao chỉ cần thành tích học tập tốt một chút thì dù ở trường nhất cũng có học sinh học lại.
Nhưng nếu trường nhất không nhận thì chắc chắn là vì lo lắng thành tích quá kém sẽ kéo tỉ lệ đỗ đại học xuống.
Năm nay số người thi đỗ đại học dù sao cũng không nhiều.
Trường của bọn họ mặc dù cũng có yêu cầu nhưng không quá hà khắc, chỉ cần học sinh chịu cố gắng, không phải quá kém thì họ vẫn sẵn lòng cho các em một cơ hội.
Tư Niệm thành công nhận được ánh mắt thương hại của đám thầy giáo.
Những người khác phần lớn là học sinh của trường, số học sinh từ trường khác đến không nhiều, còn lại là học sinh xếp lớp.
Vì đều là học sinh lớp 12 nên mọi người cùng thi.
Rất nhanh Tư Niệm theo đám người vào phòng thi.
Chỉ có mười mấy người nên mỗi người ngồi rất xa nhau để phòng gian lận.
Tư Niệm được xếp ở giữa.
Ngồi chưa được bao lâu thì bắt đầu phát đề.
Tư Niệm nhận đề kiểm tra qua một lượt, thấy cơ bản không khó.
Nàng cầm bút bắt đầu viết.
Bản thân vốn đã có kiến thức nền tảng, lại ôn luyện nhiều nên mấy bài này nàng cơ bản không cần suy nghĩ nhiều.
Tư Niệm cũng muốn nhanh chóng thi xong.
Vì thành tích là bước đi đầu tiên, mình có thành tích thì mới có thể bàn điều kiện với trường được.
Nếu như nàng đến thành tích cơ bản cũng không có thì trường cũng không thể nhận một học sinh bỏ học ở nhà tự học như nàng.
Mặc dù hiệu trưởng trường tiểu học ngoại ngữ nói sẽ giúp đỡ nhưng Tư Niệm vẫn từ bỏ con đường đi cửa sau.
Mình có thực lực này, không cần thiết phải đi cửa sau.
Để tránh phiền phức, nàng mới tự mình đi làm.
Mấy thầy giáo đi qua đi lại giám sát.
Rất nghiêm ngặt.
Các bạn học khác thì mồ hôi nhễ nhại còn Tư Niệm thì không có chút cảm giác gì.
Dù sao mình đã từng là giáo viên, tâm lý vững vàng hơn người thường rất nhiều.
Đúng lúc nàng sắp làm xong thì sự cố bất ngờ xảy ra.
Một nam sinh xin phép đi vệ sinh đột nhiên ném tờ giấy cho thí sinh phía trước.
Ai ngờ tờ giấy lại lăn đến bên cạnh Tư Niệm.
Nam sinh phía trước mặt tái mét, không biết làm sao.
Tư Niệm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một thầy giáo mặt nghiêm nghị đi về phía nàng.
Ngay lập tức nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, nghiêm giọng hỏi: "Em học sinh, đứng lên, chuyện gì xảy ra?"
Tư Niệm cũng ngây người.
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy tờ giấy từ đâu đến, vừa rồi còn mải mê làm bài.
Nhưng thấy mọi người đều nhìn mình, nàng vẫn đứng lên.
Các thầy giáo khác nhao nhao đi đến, mở tờ giấy ra, quả nhiên bên trong là một vài đáp án.
Trong nháy mắt mặt họ biến sắc.
Không thể tin nhìn Tư Niệm.
Không ngờ rằng nàng lại gian lận.
Vừa rồi bọn họ còn thấy thương cho nàng vì trường nhất không nhận.
Không ngờ nàng lại là người như vậy.
Mặt các thầy giáo lập tức khó coi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận