Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 92: Đáng đời Tư Niệm không cần ngươi nữa (length: 7727)

Chu Việt Thâm: "..."
Đầu trọc tai to, bụng phệ?
Vu Đông suýt chút nữa cười sặc.
"Ngươi nói đúng, ta cũng cảm thấy." Hắn chế nhạo nhìn lão đại trước mặt một chút.
Phó Thiên Thiên gặp có người tán đồng mình, lập tức xả giận càng hăng.
"Còn không phải sao, ngươi nói xem, ba đứa con kia đều đã lớn như vậy rồi, sao hắn lại dám xuống tay với bạn bè trẻ trung xinh đẹp của ta chứ!" Nàng khoa trương làm điệu bộ.
Vu Đông bị nàng chọc cười đến ngả nghiêng, miệng cũng không khép lại được.
Phó Thiên Thiên vừa định nói thêm gì, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến.
Nàng lập tức nổi da gà khắp người.
Kỳ quái, trời nóng thế này, gió lạnh từ đâu ra?
Chẳng mấy chốc, xe đến thị trấn, nhưng không hề dừng lại.
Phó Thiên Thiên lập tức thấy không ổn.
Chẳng lẽ nàng gặp phải bọn buôn người rồi sao!
Trong đầu ngay lập tức hiện lên cảnh cô thiếu nữ mười tám tuổi ngây thơ xinh đẹp bị lừa bán về vùng nông thôn hẻo lánh, bán cho lão già tám mươi tuổi làm vợ đầy kinh hoàng!
Da đầu nàng sắp nổ tung!
Vừa rồi mình còn cười nói huyên thuyên với bọn họ, không có chút cảnh giác nào!
Mình điên rồi sao!
Khó trách từ đầu đến giờ, mình cứ cảm thấy lành lạnh! Lưng phát rét!
"Ờm, tôi xuống xe ở đây là được rồi, tôi tự bắt xe."
Nàng vội mở miệng.
Mắt láo liên nhìn hai người, má ơi, ngồi còn cao hơn mình nhiều vậy, cơ bắp thế này, dáng người vạm vỡ này, mà muốn đánh nhau thì chắc chắn mình không lại rồi!
Mình phải làm sao đây?
Đang cuống, Vu Đông bên cạnh thờ ơ nói: "Chỗ này cách nhà ga còn xa, với cả xe cộ cũng không có nhiều, chúng ta cũng định vào thành, tiện đường đưa ngươi."
Phó Thiên Thiên nói: "Không, không cần đâu, tôi tự đi từ đây được rồi."
Lúc này có nhiều người, có lẽ vẫn còn có cơ hội được cứu.
Nếu mà thật đến nơi hoang vu, vậy thì xong thật!
Vu Đông còn muốn nói thêm, Chu Việt Thâm đã đạp phanh.
Bọn hắn muốn đi thẳng vào thành, tự nhiên sẽ không cố ý đưa cô đến nhà ga.
Vu Đông có chút tiếc nuối nói: "Thôi được, vậy ngươi cẩn thận nhé."
Nhìn hai người dễ dàng cho mình xuống xe như vậy, Phó Thiên Thiên ngơ người một lúc, nhất thời cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.
Hai người đàn ông này nhìn dù có vẻ cao to thô kệch, giống hai quả núi, đặc biệt là người phía trước, nửa đường mình nói bao nhiêu câu, hắn một chữ cũng không hé răng!
Nhưng lông mày cũng không giống người xấu chút nào!
Nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ vì mình đã nghĩ xấu về người khác, lập tức lấy tiền đưa cho hai người.
Vu Đông vội đẩy tay nói: "Không cần không cần, khách sáo quá!"
Dù sao cũng là bạn của chị dâu, sao hắn có thể nhận tiền được chứ.
Phó Thiên Thiên cũng không muốn làm mất thời gian của hai người, nên nói: "Thôi được, vậy lần sau tôi đến, nếu có cơ hội gặp lại, tôi mời các anh ăn cơm, đúng rồi, hai anh tên gì, tôi tên Phó Thiên Thiên."
Vu Đông lẩm bẩm tên này một lần, mới cười nói: "Tôi tên Vu Đông."
Ngay sau đó, hắn nhìn lão đại nhà mình, đầy ẩn ý nói: "Còn hắn, tên Chu Việt Thâm."
Chu Việt Thâm giọng trầm thấp vang lên: "Đi thôi."
Vu Đông lập tức ngậm miệng, chỉ là hướng về phía Phó Thiên Thiên lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Khiến Phó Thiên Thiên khó hiểu.
Xe tải nhanh như gió rời đi, bỗng có người cất tiếng hỏi nàng.
"Cô gái, cô là người yêu của Vu Đông hả?"
Phó Thiên Thiên nghe vậy giật nảy mình, đỏ mặt nói: "Bác, bác hiểu lầm rồi, tôi, tôi không phải, tôi chỉ là tiện đường đi cùng họ thôi, bác quen họ hả?"
Cô bán rau cười nói: "Ha ha ha, đương nhiên quen, chúng tôi đều cùng thôn cả mà, thường hay đến trang trại chăn nuôi của họ mua thịt heo."
Vừa nãy bà thấy Vu Đông đi cùng một cô gái xinh xắn, lại thấy Vu Đông cười tươi như hoa, cứ tưởng là người yêu của Vu Đông chứ.
"A? Trang trại chăn nuôi?" Phó Thiên Thiên nghe vậy thì sững người, vẫn chưa kịp phản ứng.
"Trang trại chăn nuôi gì ạ?"
"Ấy, cô không biết à, là trang trại nuôi heo lớn nhất Hạnh Phúc thôn chúng tôi đấy! Vừa lái xe chính là ông chủ trại heo, ông Chu đấy! Quanh vùng ai chẳng biết, vậy mà cô không biết?" Bà thím hơi kinh ngạc.
Ban đầu nhìn Phó Thiên Thiên từ xe của Chu Việt Thâm bước xuống, còn cùng Vu Đông cười nói, cứ tưởng là người quen của họ chứ.
Không ngờ lại không biết chuyện này.
Đầu Phó Thiên Thiên ong ong, thốt lên: "Chính là cái ông ly dị, mang theo ba đứa con, lớn tuổi đi lấy vợ hai làm chủ trại nuôi heo ấy ạ?"
"Ôi dào, gì mà lớn tuổi, người ta mới có ba mươi thôi mà, so ra thì đúng là lớn hơn một chút, nhưng vóc dáng cao ráo! Với cả bọn trẻ đâu phải con của ông ấy."
Phó Thiên Thiên càng ngơ ngác: "Không phải con của ông ấy ạ?"
"Đúng vậy, là con của chị gái ông ấy đã mất, không còn cách nào khác nên nhận về nuôi dưỡng dưới tên mình thôi, cũng chỉ vì thế nên mới chưa cưới vợ nữa đó."
"A? Thế vợ mới của ông ấy có phải tên là Tư Niệm không?"
"Ai chà? Cô quen con bé Tư Niệm à?"
"Bác cũng biết sao?"
"Sao mà không biết, vợ của ông Chu nhà mình mà, cả thôn không ai không quen cả!"
Phó Thiên Thiên: "?"
*** Mãi đến khi về đến nhà, Phó Thiên Thiên vẫn chưa thể hoàn hồn từ chuyện cái anh đẹp trai lái xe tải lại là chồng của cái bà cô Tư Niệm già cả, đã từng có hai đời chồng.
Nàng nhớ lại, lúc đó mình đã nói những lời như vậy, bỗng thấy lạnh toát cả người.
Vốn còn nghĩ hai người kia bụng dạ không tốt.
Không ngờ mình lại ngay trước mặt người ta mà nói xấu sau lưng!
Thảo nào lúc đó cái tên Vu Đông kia, lại cười như vậy!
Lúc đi còn cố ý lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý....
Phó Thiên Thiên giờ nghĩ lại, chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chui vào.
Thật là mất mặt quá đi!
Vừa bước lên lầu, nàng đã đụng ngay phải ông anh cả bị ba mắng xong, đang từ thư phòng bước ra.
Phó Dương vốn dĩ đã không vui, liền lập tức trầm giọng hỏi: "Phó Thiên Thiên, em làm cái gì thế?"
Phó Thiên Thiên lập tức giật mình, nhìn vẻ mặt dữ tợn của ông anh trai mình, chợt thấy im lặng.
Vừa rồi cái tên Chu Việt Thâm kia, ấn tượng của nàng vẫn rất sâu sắc, dù sao thì người đàn ông ấy cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt sắc sảo.
Nàng cứ lo mình nói chuyện sẽ chọc giận người ta, nên nói rất nhỏ nhẹ.
Lại còn không ngờ người mà mình buông lời xỉ vả lại chính là người tốt bụng cho mình đi nhờ xe.
Dù là ngay trước mặt người ta nói như vậy, hắn cũng không hề đuổi mình xuống xe, lại càng không tức giận.
Có thể thấy sự bình tĩnh, tự chủ và không hề nhỏ nhen của hắn.
Nhìn lại ông anh trai mình xem, rõ ràng đã hai mươi sáu hai mươi bảy rồi, mà cái tính khí nóng nảy, cùng cái thói tự cao tự đại thì vẫn trước sau như một.
Đối xử với người khác thì không có chút lễ phép nào!
Ngày trước còn lạnh lùng với Tư Niệm như thế!
Nàng bỗng thấy rằng, chuyện Tư Niệm bỏ hắn cũng đáng đời!
Tư Niệm bây giờ không thích hắn, cũng là có nguyên nhân của nó.
Gặp được một người vừa có vẻ ngoài tuấn tú, lại còn giàu có và biết kiềm chế cảm xúc như thế, Tư Niệm có mù mới đi để ý đến anh ta.
Phó Thiên Thiên liếc mắt: "Em làm gì thì mắc mớ gì đến anh, đụng vào em mà còn không biết tránh sao? Cứ thích đâm vào em làm gì? Nói trắng ra là bị ba mắng cho nên không vui, muốn trút giận lên người em đúng không!"
"Hừ, đáng đời Tư Niệm không cần anh nữa."
Nói xong, nàng liếc mắt, lướt qua Phó Dương rồi đi mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận