Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 258: Tiểu lão đại phát giận (length: 7847)

Tư Niệm kết thúc chương trình học, liền mang theo Dao Dao đi mua thức ăn.
Cô bé hiện tại đi đường đã rất vững, bước chân nhỏ líu ríu đi theo phía sau nàng, trong tay ôm củ hành tây gần như cao bằng cô bé, khiến người ta rất lo lắng có thể bị nó đè ngã không.
Tư Niệm vốn không muốn cho con bé cầm, nhưng cô bé kiên quyết muốn giúp mẹ giảm bớt gánh nặng.
Chợ nông sản tuy không xa, nhưng Tư Niệm thực sự không muốn thường xuyên mua những thứ này.
Nàng đã bắt đầu nhớ về khoảng thời gian ở nông thôn, mảnh vườn rau nhỏ trước nhà mình.
Trong nhà người đàn ông không thích ăn rau, Tư Niệm trồng một mảnh nhỏ như vậy, liền không mua rau ở bên ngoài.
Lúc này không có đất, ngược lại có chút không quen.
Mà ở trong thành cái dở là, đất vườn đều cứng, hơn nữa phía trên đều lát đá.
Muốn đào đất rất phiền phức.
Tư Niệm đi dạo hai vòng, dừng lại ở một cửa hàng đồ tươi.
Không phải nàng lại muốn ăn cá, mà là những thùng xốp trước cửa thu hút sự chú ý của nàng.
Hồi nhỏ nhà nàng hay dùng lốp xe cũ, chậu nhựa và thùng xốp để trồng rau ăn.
Thùng xốp cũng khá là tiện dụng, không chỉ có thể giữ ấm hàng, khoét thêm vài lỗ là có thể trồng rau.
Rất nhiều trung tâm bồi dưỡng đều dùng thùng xốp.
Nàng lập tức chỉ vào hỏi: "Lão bản, mấy cái thùng xốp này còn cần không?"
Lão bản liếc mắt nói: "Cô muốn à? Cô muốn thì tôi cho, nhà tôi có nhiều lắm."
Tư Niệm cười đáp ứng, ôm mấy thùng xốp lớn liền về nhà.
Đặt thùng xốp ở góc tường, Tư Niệm vừa chuẩn bị ra ngoài đào đất.
Tuy nói ở trong thành, nhưng nơi này khai thác chưa nghiêm trọng, vẫn còn một vài khoảnh đất bị người dân ở khu Lão Đông Nhai dùng để trồng rau.
Tư Niệm dắt Dao Dao mang theo cả Đại Hoàng không biết bao nhiêu chương không xuất hiện liền ra ngoài đào đất.
Lúc này ở trong trường học.
Tiểu lão đại và Tiểu lão nhị vẫn đang học.
Trong thành không giống ở nông thôn, thầy giáo rất nghiêm khắc.
Tiểu lão nhị học cả ngày, cường độ học tập cao khiến hắn có chút không thích ứng được.
Thêm nữa lại có chứng hiếu động, cái mông cứ nhấp nhổm mãi không thoải mái.
Buổi chiều đã bắt đầu gà gật.
Cái đầu nhỏ gục lên gục xuống.
Chỉ có tiếng chuông tan học mới khiến hắn lập tức tỉnh lại.
Hắn vội vàng lấy hộp cơm của mình ra khỏi ngăn kéo.
Tuy buổi trưa đã ăn cơm, nhưng bây giờ đã xế chiều rồi.
Hắn đói bụng lắm.
Buổi sáng mẹ cho hắn bánh đường, giữa trưa hắn đã muốn ăn.
Nhưng anh trai cản hắn lại, bảo để dành đến xế chiều đói bụng ăn tiếp.
Lúc đó hắn còn có chút không vui, cho đến bây giờ.
Tiểu lão nhị mới phát hiện, biết ta không ai bằng ca.
Mấy đứa trẻ xung quanh cũng mặt mày mệt mỏi, không còn ồn ào như buổi sáng nữa.
Đến khi hắn mở hộp cơm ra, một mùi thơm ngọt ngào tràn vào mũi, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
"Oa! Nhị ca, ngươi ăn gì ngon vậy, oa! Thơm quá! Nhị ca, ta cũng muốn, ta cũng muốn." Tưởng Cứu Hưu vừa buồn ngủ bỗng nhiên chạy tới, múa may tay chân.
Chu Trạch Hàn hào phóng cầm một miếng đưa cho cậu: "Ngươi là em út của ta, đi theo ta, không để ngươi đói."
Tưởng Cứu nhìn hắn đầy sùng bái.
Những người khác nghe vậy cũng xôn xao chạy đến, đồng thanh hô: "Nhị ca!"
Chu Trạch Hàn: "!"
Anh trai đã dạy hắn câu đó nói như thế nào ấy nhỉ.
Trọng trách lớn từ trên trời rơi xuống, người chết gánh vậy!
Tuy không biết vì sao phải là người chết, nhưng hắn cảm thấy, người sống cũng có thể làm được!
Hắn chính là người sống duy nhất đó!
Lầu ba, lớp A năm thứ tư.
"Ách xì!" Chu Trạch Đông vừa lôi hộp cơm từ dưới bàn lên đã hắt xì một cái.
"Đây là cái gì?" Cô bạn bàn mập mạp bên cạnh thấy hộp cơm của hắn thì xáp lại.
Chu Trạch Đông cau mày, im lặng ôm hộp cơm quay người.
Tiểu Bàn Đôn nuốt một ngụm nước bọt, cô bé đã ngửi thấy từ sáng. Từ khi người này bỏ hộp cơm vào ngăn kéo, xung quanh chỗ ngồi cứ thoang thoảng một mùi thơm, làm cô nhỏ cả rãi.
Quả nhiên, Chu Trạch Đông vừa mở ra, đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
Bình thường vì kén ăn không thích ăn cơm, ngày đầu tiên đi học cô bé đã bắt đầu thấy đói.
Lập tức xáp tới, thấy đối phương đang cầm miếng bánh đường vàng ruộm từ từ gặm.
Mùi thơm của hạt mè kích thích vị giác của cô bé, cô bé khó khăn nuốt nước miếng, vội hỏi: "Ngươi ăn cái gì vậy?"
Chu Trạch Đông vẫn không thèm để ý tới cô.
Tiểu Bàn Đôn giận tím mặt, chống nạnh lớn tiếng nói: "Ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?"
Chu Trạch Đông nhíu mày quay đầu liếc cô bé một cái.
Cô bé hung dữ, mặt vừa to vừa tròn.
Miệng léo nhéo không biết đang nói gì.
Thật là phiền phức.
Hắn không thích bạn cùng bàn này.
Hắn tiếp tục ăn bánh ngọt.
Tiểu Bàn Đôn bị cơn thèm hành hạ bụng réo ùng ục, la to lên: "Này, ngươi, ngươi cho ta một miếng nếm thử đi!" Cô bé thèm quá, bình thường người nhà mua cho rất nhiều đồ ngon, cô đều không thèm để ý, cảm thấy không có cái này thơm.
Chu Trạch Đông nắm chặt tay, "Không cho."
Tiểu Bàn Đôn tức đến thịt mỡ toàn thân run lên, ngón tay mập mạp chỉ vào hắn, "Ngươi… Ngươi sao lại keo kiệt như vậy?"
Chu Trạch Đông căn bản không quan tâm cô bé có tức giận hay không, hắn cầm cái bánh đường cuối cùng, định ăn xong rồi đi rửa hộp cơm.
Bây giờ hắn đã không thích ăn đồ ngọt nữa, cảm thấy dính. Nhưng đồ mẹ làm, đều là ngọt mà không ngán, càng ăn càng thơm.
Cho nên Chu Trạch Đông ăn rất chậm, từng chút từng chút, vị mè ngấm vào miệng đủ để hắn dư vị nửa ngày. Vừa cầm cái cuối cùng chuẩn bị ăn thì một bàn tay mập ú xông tới, hất chiếc hộp cơm hình heo nhỏ của hắn xuống đất.
Chu Trạch Đông nhìn tay không, chậm rãi quay đầu lại, thấy cô bạn bàn đang chống nạnh đắc ý.
Hộp cơm trên đất lăn lông lốc một vòng mới dừng lại, cái bánh đường cuối cùng bị một bạn học đi ngang qua giẫm lên —— Chu Trạch Đông trong nháy mắt nổi giận, dùng sức đẩy bạn cùng bàn ra.
Hắn chạy tới, nhặt chiếc bánh đường và hộp cơm lên.
Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhặt miếng bánh đường dơ bẩn bỏ vào miệng ăn từng miếng.
Tiểu Bàn Đôn bị cảnh tượng quái dị làm cho kinh hãi, chờ đến khi Chu Trạch Đông mặt mày âm trầm xách hộp cơm đi ra khỏi lớp. Cô mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng mình bị người ta đẩy, "Oa" lên một tiếng khóc òa.
Trong phòng học lập tức náo loạn hết cả lên.
… Tư Niệm chạy tới chạy lui hai vòng liền xong việc.
Với thể lực của nàng như thế này, chắc chắn không thể kéo đất được.
Lúc này, Đại Hoàng không mấy khi được nhắc đến bỗng nhiên phát huy tác dụng.
Tư Niệm dùng hai túi giả da rắn, thắt nút ở giữa rồi đặt lên lưng Đại Hoàng.
Đại Hoàng chỉ cần chạy đi chạy lại hai lần là đủ.
Vì Đại Hoàng trông hơi dữ dằn, Tư Niệm lo nó không quen ở thành phố nên tạm thời không thả ra ngoài.
Lúc này bỗng xuất hiện một con chó to như vậy, khiến mọi người xung quanh nhìn nó mấy cái, ai nấy đều muốn tránh xa cả dặm.
Cũng may Đại Hoàng tỏ vẻ không hứng thú với con người, mà bộ dạng giúp kéo đất cũng thật lạ lùng, không ít người đi rất xa rồi vẫn quay đầu lại nhìn.
Dao Dao vác cuốc nhỏ, một tay nắm lấy cái túi nhỏ, trong túi đựng đất.
Về đến nhà cô bé giày dép lấm lem, lạch bạch lạch bạch đổ đất vào thùng xốp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận