Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 259: Mượn chó (length: 8119)

Có vẻ có dạng vô cùng.
Sau đó nàng mới làm ra vẻ mệt muốn chết, xoa xoa mồ hôi trên trán.
Bùn đất trên tay dính lên mặt, loáng thoáng biến thành một con mèo con lem luốc.
Tư Niệm cho bùn đất vào nước, tính đợi hai đứa con trai về nhà cùng nhau trồng rau.
Mặc dù mấy cái thùng xốp không thể so với vườn trong nhà, nhưng hành với rau thơm thì tối thiểu sau này không cần phải mua.
Còn có thể trồng một ít đậu Hà Lan leo với rau xanh.
Nàng bình thường thích ăn mì trộn hành phi, rau xanh lại mau lớn, ngắt một ít nấu với mì ăn, vừa tươi vừa non, ngon hết sẩy!
Làm xong hết thảy, mới xách cái cục bột nhỏ bẩn thỉu vào nhà tắm rửa.
Đại Hoàng trên mặt đất giẫm giẫm bùn, lúc này mới vẫy vẫy đuôi đi theo vào.
Trong khoảng thời gian này, nó cũng đã quen thuộc nhà mới.
Chó mẹ hiện tại cũng chẳng thèm quản nó, chẳng mấy chốc nơi này sẽ là thiên hạ của Đại Hoàng.
Chu Việt Thâm không ở nhà, nhưng mà đưa về không ít thịt.
Sườn đều được chặt gọn.
Lo về nhà có trẻ con, cho nên khối tương đối nhỏ.
Một bên còn có mấy khúc xương ống lớn, bị chặt thành mấy đoạn.
Có thể thấy rõ phần tủy ở giữa.
Tư Niệm lấy ra rửa sạch, định tối ăn sườn rang tỏi với xương ống hầm canh.
Nàng mua một ít nấm mọc trên núi, dùng để nấu canh rất tươi.
Trẻ con hiện tại là lúc đang tuổi lớn, phải ăn nhiều thịt với canh hầm xương, sau này mới có thể cao lớn, xương cốt phát triển tốt.
Đem xương rửa sạch sẽ rồi chần qua nước sôi, đổ nước lạnh vào nồi hầm.
Thịt trên xương không nhiều lắm, nhưng mà cho Đại Hoàng cũng đủ gặm cả ngày.
Tư Niệm cũng nghĩ là đến thành phố một mực bận bịu, không hề cho Đại Hoàng ra ngoài chạy nhảy, hôm nay còn để nó làm việc vất vả.
Làm xong thu xếp rồi thưởng cho nó.
Tư Niệm thích làm canh hầm xương, cũng là vì đơn giản, tuy nói thời gian hơi lâu, nhưng cơ bản không cần nàng làm gì cả.
Nếu có thể hầm đủ một đêm, hương vị đó thì khỏi phải nói.
Lại rửa chút đồ ăn kèm là được.
Nàng thong thả thả hành gừng tỏi vào nồi canh xương.
Cửa lớn bị người gõ.
Không có cửa, bếp ngay đối diện, nàng mở cửa sổ, thấy là người lạ, hỏi: "Ai vậy."
"Nhà họ Chu đây phải không, ta là người ở khu bên cạnh. Vừa mới thấy con chó nhà ngươi hình như rất lợi hại, đến xem một chút."
Là một phụ nữ trạc ba bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo chất liệu tốt.
Khu phố cổ này ngoài những nhà có tiền kia thì những nhà khác đều là nhà tập thể của công ty.
Nghe nói là nhà tập thể của một xí nghiệp dệt gần đây.
Rất lớn.
Vừa rồi Tư Niệm cũng là đào đất ở bên kia.
Người bên đó không giống như bên này điều kiện tốt như vậy, ai cũng tự trồng rau.
Tư Niệm đậy nắp nồi, đi ra ngoài.
Đại Hoàng vẫy vẫy đuôi đuổi theo, Dao Dao cũng lập tức đi theo sau đuôi chó.
Đối phương xách một giỏ rau, xem ra cũng mới về nhà không lâu.
"Thím, thím có việc gì sao?" Tư Niệm hỏi.
"Ta vừa thấy cô đào nhiều đất vậy, có phải muốn trồng rau ở trong sân không?" Người kia tinh mắt chú ý đến mấy thùng xốp Tư Niệm để ở góc tường.
Mấy người ở lầu trên nhà cô ta cũng có người làm vậy, mọi người để tiết kiệm tiền, những chỗ đất dưới lầu, chẳng có chỗ nào trống cả, đều bị mọi người trồng đầy rau.
Chỉ là cô ta không may, lúc cô ta đến, phòng còn lại ở khu tập thể lại ở tầng bốn.
Nhà bọn họ lầu năm tầng, sân thượng thì bị người ta chiếm rồi, dưới lầu cũng bị người ta chiếm mất, ở giữa thì đương nhiên là không có phần.
Chỉ có thể trồng một ít rau ăn ở ban công.
Nhưng nhà cô ta lầu bốn, leo lên xuống rất mệt.
Vừa nhìn thấy Tư Niệm dùng chó nhà kéo cày, liền lập tức đến đây.
"Tôi cũng muốn trồng một chút rau, nhưng nhà tôi ở lầu bốn, leo lên vất vả. Có thể nhờ con chó nhà cô kéo cho tôi một ít đất lên được không?"
Tư Niệm kỳ lạ liếc nhìn bà ta một cái, cái gì chứ, bọn họ có quen biết sao?
Ngay cả tên cũng không biết, liền đến mượn chó nhà nàng.
"Thật ngại quá thím, Đại Hoàng nhà tôi quen người nhà, sợ người lạ, chắc không giúp gì được cho thím rồi."
Vẻ mặt đối phương lập tức có chút ngượng ngùng: "Không sao đâu, cô cứ đi nhìn là được rồi, dù sao cũng là hàng xóm quê hương."
Tư Niệm cười: "Thím nói phải, nhưng Đại Hoàng nhà tôi làm việc phải có thịt nó mới chịu làm. Nếu thím bằng lòng mua thịt cho Đại Hoàng nhà tôi, tôi chắc chắn dẫn nó đến giúp thím."
Đối phương lập tức quay người lảng đi, làm như chưa từng đến.
Tuy rằng ở không xa, nhưng Tư Niệm ở đây lâu như vậy, ngoài bà Tưởng ở cạnh ra, cũng chưa tiếp xúc với người ở đây bao giờ.
Có lẽ cũng là dạo gần đây mấy đứa nhóc to gan lớn mật, chạy khắp nơi cho nên người ta mới chú ý tới nhà bọn họ.
Hàng xóm quê hương giúp đỡ gì đó, nàng không phải là không giúp được, nhưng chỉ giới hạn ở mấy chuyện nhỏ thôi, kiểu như cô mượn đồ tôi, tôi cho cô ít đồ gì đó.
Chuyện mang đất mệt mỏi như thế, mà còn ở lầu bốn, đối phương chẳng có chút thành ý nào, thật là nghĩ hay thật đấy.
Tư Niệm quay vào phòng, nhìn nồi canh xương sôi sùng sục, vặn lửa nhỏ tiếp tục hầm.
Thấy còn sớm, nàng giở sách ra chuẩn bị cho bài ngày mai.
Vốn nghĩ đợi hai đứa bé về thì sẽ nấu cơm, ai ngờ người thì chưa thấy, lại có điện thoại của trường gọi đến.
Tư Niệm nghe nói Chu Trạch Đông bắt nạt bạn học, vẻ mặt không thể tin.
Cho là mình nghe nhầm.
Nếu là mấy đứa nhỏ hơn nàng có khi còn không bị sốc đến thế.
Hơn nữa lại còn là Chu Trạch Đông ra tay trước.
Tư Niệm tức tốc chạy đến trường.
Con bé kia vẫn còn đang run rẩy, mắt khóc sưng cả lên.
Chu Trạch Đông đứng một bên, nghiêng đầu, vẻ mặt rất hờ hững.
Ngô Nhân Ái đau đầu nhìn hai đứa trẻ.
Một đứa thì chỉ biết khóc.
Một đứa thì không nói gì.
Thấy Tư Niệm tới, anh ta lập tức ném ánh mắt cầu cứu.
"Niệm...cô Tư, cô hỏi mau hỏi con trai nhà cô đi, nó cứ nhất quyết không chịu nói vì sao bắt nạt bạn nữ."
Nghe thấy giọng, Chu Trạch Đông bỗng quay đầu nhìn Tư Niệm.
Gương mặt luôn không có biểu cảm hiếm khi lộ ra vài phần ủy khuất, dường như một giây sau sẽ khóc òa lên.
Hình như hắn sợ Tư Niệm sẽ trách mắng hắn, lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Mẹ, con không có bắt nạt bạn."
Tư Niệm nghe mà lòng tan nát, đứa lớn nhà nàng trước nay rất kiên cường, nhẫn nhịn.
Chưa từng thấy hắn động tay động chân với ai bao giờ.
Cũng rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt nàng lộ vẻ ủy khuất như vậy.
"Tiểu Đông, con nói với mẹ, vì sao lại đánh bạn trước?"
Chu Trạch Đông mấp máy môi, nói: "Bạn ấy muốn cướp bánh ngọt của con, con không cho, bạn ấy liền đổ cơm hộp của con."
Ngô Nhân Ái nghe vậy thì đau đầu nói: "Thì cũng không thể đánh người chứ! Con trai sao có thể đánh con gái được?"
Hắn khi còn bé ở khu nhà lớn, có khi còn toàn bị con gái đánh cho tơi bời.
Tư Niệm nghe vậy thì nhíu mày, "Tiểu Đông không thích cho người khác ăn đồ của mình sao?"
Nàng thấy khi ở nhà, nó toàn phần đồ ngon cho hai đứa em.
Không ngờ lại vì một cái bánh ngọt mà động tay động chân.
Chu Trạch Đông nói một cách hiển nhiên: "Không thích."
Mẹ làm đồ ăn cho hắn, hắn chỉ cho em trai và em gái thôi.
Người khác thì hắn không cho!
Tư Niệm còn đang định nói thì có một phụ nữ trung niên lo lắng chạy đến.
Trên tay còn cầm cặp sách.
Thấy con gái khóc, bà ta kêu lên một tiếng rồi chạy đến.
"Niếp Niếp, Niếp Niếp nhà ta làm sao vậy, rốt cuộc là ai dám đánh con!"
...
Không phải là chưa từng thử viết nhiều, nhưng mà không biết vì sao cứ hễ số chữ đạt đến bốn ngàn là ta lại không viết được chữ nào nữa, Ta chắc mắc một chứng cứ đến bốn ngàn chữ là không viết tiếp được ...Tuy nghe mọi người nói tăng thêm sẽ có quà, ta cũng rất ham, nhưng hình như ta không có số đó, hu hu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận