Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 10: Dựa vào nam nhân không đáng tin cậy (length: 7680)

Ánh nắng chiều tà, trong thôn trang dâng lên từng đợt khói bếp, bốn phía một vùng yên tĩnh.
Tư Niệm vào phòng, liếc qua hai tên nhóc, Chu Việt Đông vẫn đang cắm cúi đọc sách, còn Chu Việt Hàn thì rõ ràng không yên, bộ dạng buồn ngủ rũ rượi.
Thấy nàng trở về, hắn mới giật mình ngồi thẳng dậy, ra vẻ rất chăm chú học hành, nhưng mắt thì láo liêng nhìn đống đồ nàng mang về.
Thấy bao bánh kẹo to đùng, mắt hắn sáng rỡ.
Tư Niệm đặt gói kẹo đường thỏ trắng lớn và bánh quy lên bàn, còn rau quả thì để vào bếp.
Chu Việt Hàn dụi mắt, "Anh hai, anh mau nhìn kìa, nàng mua nhiều bánh quy với cả kẹo!"
Chu Việt Đông liếc qua rồi lại dời mắt đi, "Đâu có mua cho ngươi, có gì đáng xem."
Trước kia cha dượng cũng cho mẹ kế tiền để bà ta mua đồ ăn cho bọn họ, nhưng bà ta toàn mua về giấu đi ăn, chứ chẳng bao giờ quan tâm đến bọn họ.
Chu Việt Hàn nuốt nước miếng ừng ực, ngại ngùng nói: "Cũng đúng."
Tư Niệm đang ở bếp sắp xếp đồ vừa mua, bày các loại gia vị ra ngay ngắn, rồi đổ mì sợi vào vại, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vừa nấu cơm, vừa nghĩ xem sau này mình sẽ làm gì.
Dù sao hiện giờ trong tay cô chỉ có một trăm đồng, hôm nay đi chợ đã tiêu hết mười đồng rồi.
Tuy nói cô và Chu Việt Thâm kết hôn, nhưng bây giờ vẫn chưa đăng ký kết hôn, đối phương cũng không biết nghĩ thế nào, cô lại không thích mở miệng xin xỏ ai tiền nong, nên cô chỉ có thể nghĩ cách kiếm chút tiền mới được.
Không thể đến khi mình đi thi đại học lại còn phải ngửa tay xin tiền đàn ông.
Nhà Chu Việt Thâm nhìn có vẻ to, nhưng thấy mấy đứa trẻ gầy như khỉ, cô cũng nhất thời không xác định nhà này bây giờ có phải là ngoài mặt thì oai phong lẫm liệt mà bên trong rỗng tuếch không.
Dù sao đi nữa, dựa vào đàn ông thì không được.
Vẫn phải dựa vào chính mình.
Tư Niệm lấy nửa miếng thịt còn lại từ sáng ra rửa sạch, dùng dây buộc lại, lập tức cho hành gừng tỏi rượu và gia vị bát giác vào ướp trong nửa tiếng cho ngấm.
Đợi cơm chín, cô tăng lửa cho dầu nóng lên rồi cho thêm lát gừng vào phi thơm, sau đó cho thịt vào nồi, thêm gia vị bắt đầu ninh nhỏ lửa cho đến khi nước sánh lại, từng miếng thịt chuyển màu đỏ au.
Trong nồi hơi nước bốc lên mang theo mùi thịt nồng nàn, mùi thơm tỏa ra khắp gian bếp.
Bình thường giờ này Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đã đi ngủ rồi, nhưng nghe mùi thơm, Chu Việt Hàn không tài nào dời chân đi được, mắt dán chặt vào bếp, bọn họ một ngày chỉ ăn có hai bữa, bữa sáng và bữa tối.
Cô Lưu hàng ngày đi làm sớm rồi về, phải về nhà nấu cơm cho người nhà, cho nên bữa ăn cuối cùng của bọn họ thường là vào khoảng bốn giờ rưỡi chiều.
Sau đó không ăn gì nữa, đêm đến đói bụng cũng phải nhịn.
Hôm nay hắn ăn hơn một cái bánh bao thịt, thật ra không đói lắm.
Nhưng mùi thịt mềm mại trong bếp gọi hắn nuốt nước bọt ừng ực, chân không tài nào nhấc nổi.
Quên bé mất là mình đã từng thề sẽ không ăn cơm của mẹ kế này nữa.
Buổi chiều được ăn bánh bao thịt đã là quá ngạc nhiên rồi.
Giờ tối thế mà lại còn có mùi thơm của thịt và cơm gạo, nhìn Tư Niệm bưng đĩa thịt kho tàu nóng hổi đi ra, Chu Việt Hàn ngây người, không tin vào mắt mình nữa.
Cơm gạo, thịt kho tàu? Trứng tráng cà chua? Hôm nay là ngày gì?
Không đúng, dù là Tết thì bọn họ cũng chỉ được ăn qua loa miếng thịt mỡ thôi.
Bởi vì thời gian càng khó khăn thì ba càng tệ.
Mọi khi cô Lưu đều làm qua loa cho họ ăn chút gì đó thôi.
Trong nhà tuy có gạo, nhưng chủ yếu vẫn là ăn cơm ngô.
Canh dưa muối thì hắn có thể ăn hai bát.
Dù có cơm gạo cũng là nấu thành cháo, cơm thì ít lắm.
Trước kia thịt cũng chiên khô cong, tuyệt không giống món thịt kho tàu bóng loáng đỏ au nàng đang bưng ra!
Chu Việt Hàn chân đứng không vững nữa.
Ngước mắt nhìn Tư Niệm một cái, rồi lại quay sang nhìn anh trai mình đang ngây ra như phỗng.
Chu Việt Đông thì tuyệt đối không tin có người phụ nữ nào sẽ nấu thịt cho bọn họ ăn, từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, mẹ hắn không đánh thì mắng, chẳng bao giờ quan tâm đến hắn sống chết ra sao, chỉ khi gã đàn ông kia đến, mẹ hắn mới có thái độ tốt hơn một chút, nhưng nếu gã đàn ông kia không đến, bà ta lại nổi điên lên mà đánh hắn, có lần hắn đã suýt bị đánh chết.
Sau khi người đàn bà kia chết rồi, hắn lại bị ba đưa đến đây.
Mấy người đàn bà thường chỉ có một bộ mặt thôi.
Mới đầu thì nịnh bợ ba ba, cười nói ngọt ngào với hắn.
Ba vừa đi thì lập tức thay đổi mặt ngay.
Bất kể là ai cũng đều như vậy.
Nghĩ rằng có lẽ người đàn bà này cũng đang dùng chiêu bài này để mê hoặc bọn họ, cuối cùng cũng sẽ đuổi bọn họ đi hoặc thậm chí còn sát hại bọn họ, ánh mắt Chu Việt Đông liền hiện lên một nỗi oán hận sâu sắc.
Tư Niệm ngẩng lên nhìn thoáng qua hai đứa, đối diện với ánh mắt của Chu Việt Đông, trong lòng cô giật thót.
Ác ý thật lớn.
Đáy lòng cô chợt lạnh toát, trong tích tắc nổi hết da gà.
Không hổ là đại boss tương lai thâm sâu khó lường nhất, tuổi còn nhỏ mà đã có khí tràng như vậy.
Trong tiểu thuyết, tình tiết của các vai phụ thực ra không được viết kỹ, cô cũng chỉ biết kết cục của những người này sau này mà thôi.
Biết rằng nguyên chủ từng ngược đãi hắn, cho nên hắn mới hận nguyên chủ đến thế.
Nhưng bây giờ, bản thân cô chưa hề ra tay gì, mà đứa trẻ này đã tràn đầy ác ý với cô.
Giống như một con sói con đang cảnh giác, âm thầm quan sát, chờ đến ngày cô không còn phòng bị nữa thì cắn đứt cổ họng cô vậy.
Tư Niệm có chút bất lực, tính cách đã định thì không dễ thay đổi như thế.
Nhưng dù thế nào, cô cũng phải cố gắng thay đổi vận mệnh của bọn chúng một chút, dù sao thì mấy đứa nhỏ này có liên quan đến vận mệnh tương lai của cô.
Bây giờ không đối xử tốt với chúng thì sau này cho dù cô rời khỏi Chu Việt Thâm, chưa chắc sẽ không bị bọn chúng trả thù.
"Ngây người ra đó làm gì, ăn cơm thôi."
Tư Niệm không mấy khách khí buông một câu, sau đó bỏ mặc hai đứa rồi lên lầu gọi Dao Dao còn đang ngủ.
Dao Dao ngủ rất ngon, mặt nhỏ hồng hào đáng yêu.
Bị cô đánh thức cũng không khóc, ê a cười, đưa tay lên sờ mặt cô.
Trẻ con đúng là đáng yêu quá mức!
"Dao Dao, ăn cơm nhé, ăn no rồi mình ngủ tiếp có được không." Dỗ dành cô nhóc xuống lầu, liếc nhìn sắc trời, đã tối đen.
Cô không kìm được hỏi: "Ba các con khi nào về?"
Hai nhóc liếc nhau, cuối cùng Chu Việt Đông mở miệng: "Ba làm xong việc thì về."
Chu Việt Thâm thường về muộn, có khi là nửa đêm, có khi trực tiếp không về.
Tư Niệm nhíu mày, cô còn định buổi tối ông chồng về, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, nên đã làm hơi nhiều một chút.
Xem ra, Chu Việt Thâm rất ít khi ở nhà ăn cơm.
Cô cho Dao Dao một chén cơm mềm, vừa đút cho bé, vừa tranh thủ gắp một miếng cơm bỏ vào miệng.
Vị cơm thơm lừng vừa vào miệng, khiến Tư Niệm suýt nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận