Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 395: Phương Bác Văn rời đi (length: 13973)

Chu Việt Thâm: "..."
Hắn xoa xoa lông mày, đứa nhỏ này lúc nào học tính ranh mãnh, thật sự là còn khó hầu hạ hơn cả mẹ nó.
Lúc này cũng dám oán thầm hắn từ tận đáy lòng.
Xem ra chính mình đối với hắn vẫn là quá ôn nhu rồi.
Tư Niệm cười liếc Chu Việt Thâm một cái, nói: "Tiểu Hàn nói rất đúng, ba ba của ngươi quá sơ ý, sau này hoa hồng của mụ mụ đều để tiểu Hàn nuôi."
Chu Việt Thâm lại nghẹn họng.
Vừa mới đều nói xong không tức giận mà.
Được, hóa ra cái tính thù dai của tiểu Hàn là học từ Niệm Niệm.
Được mẹ khen, tiểu lão hai lập tức càng vui vẻ hơn.
Ngay cả mặt đơ của cha nó cũng không sợ, cao hứng ăn hết hơn hai bát cơm.
Nói xong cha của hắn, hắn vẫn chưa đủ, còn muốn khiêu khích anh trai hắn, "Đại ca, cơm anh nấu không thơm bằng mụ mụ nấu, mụ mụ nấu ngon hơn."
Chu Trạch Đông thâm trầm liếc hắn một cái.
Quay người lại khiêm tốn nói với Tư Niệm: "Mụ mụ, con sẽ càng cố gắng học hỏi hơn."
Tư Niệm xoa đầu hắn, bảo từ từ sẽ quen, nhìn tiểu lão hai đang vênh váo tự đắc, thật sự là mình đã làm hư hắn rồi.
Lúc này chọc giận cha hắn còn chưa đủ, còn muốn đắc tội cả anh trai hắn.
Tư Niệm nghĩ đến đây, cố ý nghiêm mặt nói: "Tiểu Hàn, con là em, không được chỉ trỏ anh trai, anh trai làm rất tốt rồi."
"Phải trừ một bông hoa hồng nhỏ làm bài học, lần sau không được như vậy nữa biết không?"
Nụ cười đắc ý của Chu Trạch Hàn nhất thời cứng đờ.
Không đợi hắn giả bộ đáng thương, Tư Niệm đã nói tiếp: "Không có quy củ thì không thành nề nếp, sau này nói sai, làm sai chuyện, đều phải nhận trừng phạt, làm tốt ta thưởng các con hoa hồng nhỏ, làm sai, ta cũng thu hồi một bông hoa hồng nhỏ, hiểu chưa?"
"Tiểu Đông đã nỗ lực, bây giờ có mười bông hoa hồng nhỏ, có thể đổi thưởng rồi, ngày mai con cứ nghỉ một ngày đi, học cả ngày cũng không phải là chuyện hay."
"Tiểu Hàn chỉ có năm bông, bị trừ một bông còn bốn bông, phải cố gắng hơn nha."
"Các con có vấn đề gì không?"
Hai đứa bé: "..." Bọn hắn nào dám có ý kiến gì.
Chỉ cần không bị mất hoa hồng là mừng lắm rồi.
Chu Trạch Hàn hối hận muốn chết.
Nếu biết vậy, mình đã không nói anh trai nấu cơm không ngon bằng mẹ.
Hức hức, hắn sai rồi!
Tư Niệm lại nói: "À đúng rồi, không chỉ có hai anh em các con có hoa hồng nhỏ đâu, em gái cũng có, hôm qua đã thuộc ba bài thơ, được một bông hoa hồng nhỏ, hôm nay thuộc xong một trăm chữ, lại có thêm một bông hoa hồng nhỏ, hiện tại em gái có hai bông hoa hồng nhỏ rồi."
Dao Dao vui vẻ giơ thìa lên: "Hoa hồng nhỏ ~ hoa hồng nhỏ ~ hơn hẳn nhị ca hư."
Nha đầu vẫn còn nhớ chuyện tiểu lão hai nói muốn vụng trộm bỏ đi với mẹ, không mang bọn chúng đi.
Từ lúc đó, Dao Dao đã cảm thấy nhị ca là một tên tiểu xấu xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Trạch Hàn đỏ bừng.
Hắn vội vàng vùi đầu ăn cơm, không được, đã bị mất hoa hồng, hắn nhất định phải cố gắng giành lại.
Chu Việt Thâm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của con trai út, khóe miệng cong lên một vòng.
Nhưng một giây sau, hắn cũng không thoát khỏi xui xẻo, Tư Niệm cuối cùng mới quay sang nói với hắn: "Chu Việt Thâm, hôm nay anh làm hỏng một viên gạch với một cái bình hoa, thế này không được, điểm danh phê bình anh một lần, lần sau còn làm hỏng đồ của tôi, anh liền ngủ với tiểu lão hai."
Nụ cười của Chu Việt Thâm cứng đờ, nghiêm mặt gật đầu.
Tiểu lão hai lập tức vui vẻ.
** Ban đêm, Chu Việt Thâm chủ động nấu nước cho Tư Niệm tắm rửa.
Tư Niệm giận dữ xưa nay không thể hiện quá rõ ràng, nhưng nàng cũng không phải người hẹp hòi, giận nhanh cũng chóng quên.
Nếu như người ta biết điều nhận lỗi, nàng có khi sẽ tha thứ ngay.
Nhưng điều đáng sợ nhất ở phụ nữ không phải là khi họ giận dữ, mà là khi họ lôi chuyện cũ ra.
Tư Niệm vốn đang vui vẻ chuẩn bị đi tắm, nhưng nhìn thấy bồn nước thì xúc cảnh sinh tình, nhớ đến hoa hồng của mình, dù Chu Việt Thâm đã trồng lại xuống đất rồi, nhưng mà khi thay chậu hoa mà bất cẩn thì hoa sẽ chết ngay.
Nàng còn muốn nếu như lần này nuôi được cây hoa hồng, thì chứng tỏ mình có thiên phú trồng hoa, sau này không những làm vườn hoa hồng mà còn có thể lấy hoa hồng tắm.
Nhưng ý tưởng tươi đẹp bao nhiêu thì thực tế lại phũ phàng bấy nhiêu.
Thế là bắt đầu dày vò Chu Việt Thâm.
Nàng chống hai tay bên thành bồn, ra lệnh: "Chu Việt Thâm, nước hơi nguội."
Chu Việt Thâm đang dỗ con gái ngủ trên lầu nghe tiếng, liền lập tức xuống dưới mang nước nóng lên.
Trong phòng tắm nóng hầm hập, không khí ngày hè oi bức tụ lại thành hơi nước trên người người đàn ông.
Trời nóng như vậy, chỉ có Tư Niệm mới có thể ngâm mình trong bồn tắm.
Chu Việt Thâm toàn tắm nước lạnh.
"Sao vậy?"
Hắn nhìn Tư Niệm đang khẽ nhíu mày, khẽ hỏi.
Tư Niệm thở dài: "Muốn ngâm mình với hoa hồng."
Ngày xưa đi làm về mệt mỏi, nàng thể nào cũng về nhà chuẩn bị kỹ càng bồn nước tắm, điểm thêm vài cánh hoa đào hoặc rượu vang đỏ.
Tận hưởng chút cô đơn, hơi men chếnh choáng.
Mà bây giờ nhìn người đàn ông đứng tuổi, cô đơn thì không có, rượu vang cũng chẳng, ngay cả cảm giác ngâm mình trong hương hoa hồng cũng không có.
Chu Việt Thâm: "..." Nàng vẫn còn nhớ chuyện này.
Chu Việt Thâm lấy khăn tắm từ trên kệ xuống, nhỏ giọng nói: "Trời nóng, đừng ngâm lâu quá."
Tư Niệm thích nhiệt độ hơi cao, trời nóng như thế này mà ngâm lâu thì cả người sẽ nhũn ra.
Hắn cúi người, dịu dàng lau giọt nước trên mặt nàng.
"Mặc quần áo vào, ta đưa Dao Dao về phòng ngủ."
Tư Niệm lẩm bẩm một tiếng, nhìn bước chân hắn vội vã ra ngoài, lúc này mới cười ranh mãnh.
Đợi Chu Việt Thâm đưa con gái về phòng ngủ trở lại, Tư Niệm đã nằm xuống, giả vờ như ngủ say rồi.
Bất đắc dĩ, hắn vào phòng tắm rửa mặt, rồi mới vén chăn lên giường, ôm nàng vào lòng.
Tư Niệm không giả bộ được nữa, đạp hắn một cước: "Nóng, đừng dính vào tôi."
Chu Việt Thâm suýt nữa bật cười.
Tiểu lão hai vẫn còn rất sung sức, Chu Trạch Đông đang làm bài tập, nhìn thấy ba hắn còn đầy năng lượng, không khỏi nói: "Mẹ bảo ban đêm mà hoạt động nhiều thì không cao được đâu."
Tiểu lão hai giật mình.
Lập tức leo lên giường đi ngủ.
Không đến hai phút sau, liền ngáy o o.
Ngày hôm sau, Chu Việt Thâm không cần gọi hắn dậy, tiểu lão hai tự mình thức dậy.
Cái dáng vẻ hừng hực khí thế của hắn khiến người cha cũng phải cau mày.
"Ba, hôm nay con muốn chạy sáu cây số, ba đừng khuyên con."
Ban đêm không được tập, vậy ban ngày phải tranh thủ rèn luyện nhiều chút.
Chu Việt Thâm: "..."
"Ba ơi, hôm nay con ngồi xổm nửa tiếng, con không hề thấy mệt."
Tuy rằng Tưởng Cứu không theo kịp hắn, nhưng sau thời gian dài luyện tập này, thể lực của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Mấy chỗ mềm mềm trên người cũng bắt đầu săn chắc.
Chu Việt Thâm rèn luyện xong cho con trai, lại ra ngoài.
Dù dạo gần đây hắn ở nhà nhiều hơn, nhưng ban ngày vẫn chủ yếu là ra ngoài làm việc.
Mỗi ngày đều phải chạy khắp nơi.
Còn tiểu lão hai thì không được rảnh rang, Chu Việt Thâm vẫn giao việc cho hắn làm.
Hôm nay Chu Trạch Đông được nghỉ, dắt em gái ra công viên chơi.
Nhìn thấy em trai đang chống đẩy, hắn không hề có chút biểu cảm nào.
Tiểu lão hai nghiến răng, hận không thể cắn nát răng.
Tư Niệm cảm thấy dạo gần đây mình hơi buông thả, không cần đi làm, không cần học, thỉnh thoảng đọc sách, chăm sóc con cái.
Ba đứa trẻ hiện tại ngày càng hiểu chuyện, biết nấu cơm lại còn biết quét dọn.
Chu Việt Thâm về nhà cũng nhiều, giúp việc, nàng nhất thời cũng không biết làm gì.
Vậy là người rảnh nhất nhà bây giờ là nàng và Đại Hoàng.
Cả ngày chỉ có ăn với ngủ, ngủ xong lại ăn.
Nàng cảm thấy bụng mình hơi bị nhiều mỡ.
Đang nằm phơi nắng trên ghế thì cửa có người gõ.
Nàng nhìn lại thì thấy người nhà họ Phương ở sát vách.
Là Tiêu Nghị và Phương Bác Văn, Phương Bác Văn đeo cặp sách, Tiêu Nghị tay xách một túi hành lý.
Tư Niệm hơi nhíu mày, đứng dậy ra đón.
"Đồng chí Tiêu, bạn Phương Bác Văn, các người muốn đi đâu à?"
Tiểu lão hai cũng tò mò nhìn sang.
Tiêu Nghị đảo mắt nhìn quanh sân, thấy chỉ có Tư Niệm và tiểu lão hai, nói: "Đúng vậy, tôi định đưa Bác Văn về Kinh, chờ ở đây lâu cũng không ổn. Cố ý sang chào hỏi mọi người, trước đó cảm ơn mọi người đã chiếu cố Bác Văn."
Phương Bác Văn nắm tay ba, mặt có chút phức tạp, lại mơ hồ mang chút không nỡ: "Cô Tư, con phải về với ba, con sẽ nhớ cô."
Tư Niệm cười xoa đầu hắn.
Nhìn Phương Bác Văn sắc mặt đúng là tốt hơn nhiều rồi.
Xem ra Tiêu Nghị đã định đưa Phương Bác Văn đi từ trước rồi, chỉ là do cơ thể hắn không tốt, nên phải ở lại dưỡng bệnh.
Cũng phải, những nơi như Kinh Thị thích hợp với đứa trẻ này hơn.
Còn Phương Tuệ, xem ra phải ở lại đây vài tháng bóc lịch mới được về.
"Ừ, cô cũng sẽ nhớ con."
Tiêu Nghị thu mắt lại, nói: "Cô Tư, tôi nghe kể nhiều về cô rồi, lần này cô thi đỗ thủ khoa khối tự nhiên cấp tỉnh, thật sự là chúc mừng cô, hẳn là cô cũng chọn về Kinh phát triển đúng không?"
Tư Niệm khẽ gật đầu.
Trước đó trường học khuếch trương, gửi giấy báo nhập học đến tận nhà cho nàng, cả khu dân cư đều náo động, Tiêu Nghị biết chuyện cũng không có gì lạ.
Đương nhiên, Tư Niệm cũng định sau khi về sẽ tổ chức ăn mừng, nên gần đây không hề đề cập đến chuyện này.
Tiêu Nghị nói: "Không giấu gì cô, tôi hiện đang là giáo sư khoa luật tại Đại học Kinh Thị, nếu như cô cần gì hay cần giúp đỡ thì cứ liên lạc với tôi."
Tư Niệm có chút kinh ngạc.
Nàng nhìn Tiêu Nghị thì biết ông ta là một trí thức.
Nhưng không ngờ lại là giáo sư.
Thảo nào bây giờ mới đến, thời gian này trường đại học cũng đang nghỉ.
Tuy giật mình, nhưng Tư Niệm cũng không nói nhiều, khẽ gật đầu.
Vẻ mặt không sợ vinh nhục của nàng ngược lại khiến Tiêu Nghị nhìn nàng thêm vài lần, hắn để lại danh thiếp cùng số điện thoại, chân thành nói: "Hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại."
Tư Niệm cười gật đầu nói nhất định.
Tiêu Nghị nói xong nhìn về phía con trai mình.
Phương Bác Văn có chút xoắn xuýt cắn môi.
Nhìn thoáng qua tiểu lão hai đang nghe lén ở đằng xa, muốn nói gì đó.
Nhưng không thể nói ra lời.
Tiêu Nghị cười nói: "Bác Văn, con không định nói gì với bạn nhỏ của con sao?"
"Con sắp phải đi rồi, sau này... sẽ không còn gặp lại nữa."
Cuối cùng khi nghe những lời này, vành mắt Phương Bác Văn lập tức đỏ hoe.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng kết bạn.
Vì mẹ không cho hắn chơi với người có thành tích không tốt, hắn luôn tập trung học tập, chưa từng có một người bạn chân thành.
Tiểu lão hai là người đầu tiên chơi với hắn.
Hắn lần đầu tiên nhận được đồ ăn của người khác.
Lần đầu tiên chơi cờ caro cùng bạn đồng trang lứa.
Lần đầu tiên có người hỏi han khi hắn bị ốm.
Trong lòng Phương Bác Văn thực sự rất vui, nhưng ba cho hắn thời gian lâu như vậy, hắn cũng không thể chủ động đến tìm bọn họ chơi một lần, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Lúc này nghe ba nói sẽ không còn được gặp lại, lập tức rất buồn, nước mắt không tự chủ liền trào ra.
Hắn chớp chớp mắt, nghẹn ngào nói: "Ta... Ta, ba, ta không nói nên lời."
Tư Niệm thấy hắn khóc, vội vàng quay người gọi tiểu lão hai đến.
Tiểu lão hai còn chưa hiểu chuyện gì, thấy Phương Bác Văn quay mặt đi chỗ khác lén khóc, hắn ngơ ngác hỏi: "Sao vậy mụ mụ? Tại sao Phương Bác Văn lại khóc?"
Phương Bác Văn lớn tiếng nói: "Ta, ta mới không có khóc."
Tiểu lão hai đáp: "Rõ ràng là ngươi đang khóc."
Phương Bác Văn vừa nãy còn rất buồn, lúc này lại có chút không khóc nổi.
Tư Niệm giải thích: "Phương Bác Văn phải theo cha đi, đến thành phố rất xa để sinh sống."
"Phương Bác Văn muốn chào tạm biệt con."
Tiểu lão hai nghe xong, lập tức trở nên nghiêm túc, "Là phải ngồi xe lửa rất dài, đi đến nơi rất xa sao?"
Tư Niệm nhẹ gật đầu.
Tiểu lão hai trong nháy mắt cũng có chút khó chịu, dù không tiếp xúc nhiều với Phương Bác Văn, nhưng hắn đã coi cậu là bạn.
"Mụ mụ, không thể không đi sao?"
Hắn không nói được lời chia ly, khó chịu hỏi Tư Niệm.
Tư Niệm lắc đầu.
Tiểu lão hai lại hỏi, "Mụ mụ, vậy sau này hắn có quay lại không?"
Tư Niệm lại lắc đầu.
Tiểu lão hai trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, hắn lại không biết phải làm sao.
Người hay náo nhiệt nhất, bây giờ lại buồn bã không nói được một lời.
Phương Bác Văn lại muốn khóc, thấy hắn cúi đầu, bĩu môi, nói: "Đồ ngốc, đồ ngốc, có gì mà buồn, dù sao chúng ta cũng không thân nhau lắm."
Tiểu lão hai mím môi, "Ta đương nhiên buồn, cờ caro ta còn chưa thắng ngươi."
Phương Bác Văn: "..."
Tiêu Nghị cười nói: "Được rồi, nếu muốn gặp nhau cũng không khó, sau này dì Tư cũng muốn đi Kinh thị, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại, đi thôi."
Tư Niệm khẽ gật đầu.
Phương Bác Văn siết chặt nắm tay nhỏ, ngoài miệng lại rất ương ngạnh: "Ta mới không muốn gặp lại hắn, ta chỉ là không nỡ cô Tư thôi."
Nói xong, hắn nhìn sắc mặt của Chu Trạch Hàn, nói: "Ngươi, ngươi sau này phải học thật giỏi."
Nói xong, dứt khoát quay người.
Một bộ dạng như không muốn nói thêm gì nữa.
Tư Niệm không nhịn được bật cười.
Chờ hai bóng lưng một lớn một nhỏ đi xa, Tư Niệm mới cúi đầu nhìn con trai.
Thấy hắn vẻ mặt thất vọng: "Mụ mụ, mẹ nói xem, tại sao người ta cứ phải chia ly?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận