Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 143: Tôn trọng người khác vận mệnh (length: 8492)

Sau khi bàn bạc xong chuyện hôn lễ, nhà họ Phó liền rời đi.
So với sự phấn khích của bố mẹ Tư, Lâm Tư Tư lại không vui vẻ đến vậy, khi nhà họ Phó vừa đi, nụ cười của nàng liền tắt ngấm.
Bởi vì ngày hôm đó Phó Dương đã không chạm vào nàng.
Khi nghe thấy từ miệng Phó Dương thốt ra hai chữ "Niệm Niệm", nội tâm Lâm Tư Tư kinh hoảng sợ hãi.
Vì kiếp trước, ít nhất là ba năm trước, Phó Dương vốn không yêu Tư Niệm.
Nhưng kiếp này, Tư Niệm rời đi vào thời điểm hắn ghét nàng nhất, người đàn ông lẽ ra phải vui mừng này, vậy mà lại gọi tên Tư Niệm khi say rượu.
Người ta thường nói say rượu nói thật.
Cho dù Phó Dương có thể không yêu Tư Niệm, nhưng theo tình hình hiện tại mà xem, trong lòng hắn chắc chắn là có Tư Niệm.
May mắn là, Tư Niệm và Chu Việt Thâm đã kết hôn rồi.
Phó Dương kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không cho phép bản thân đi phá hoại hôn nhân của người khác.
Chỉ là nàng không cam lòng.
Rõ ràng mình đã cố gắng nhiều như vậy, vì sao vẫn không thể có được trái tim của Phó Dương.
Sắc mặt Lâm Tư Tư đầy vẻ lo lắng.
Ngoài nàng ra, Tư gia còn có một người khác cũng sắc mặt khó coi.
Đang đeo tạp dề trong bếp, Lưu Đông tái nhợt mặt dựa vào tường.
Nàng không ngờ hôn kỳ của Lâm Tư Tư và Phó Dương lại nhanh đến vậy.
Nàng trở tay không kịp, lúng túng.
Nghĩ đến người đàn ông tuấn mỹ cao lớn như ánh mặt trời, sắp kết hôn cùng người phụ nữ khác.
Tim Lưu Đông như bị ai xé rách, đau đớn.
Tư Niệm căn bản không biết ở quân khu đang có phong ba bão táp, nàng ngủ một giấc đến tận ba giờ chiều.
Không có việc gì làm, nàng liền chở Dao Dao bằng xe đạp dự định ra ngoài đi dạo một vòng cho thoáng khí.
Ban đầu định đi dạo một lát sẽ về, ai ngờ lại thấy phía trước tụ tập rất nhiều người.
Người đi đường xung quanh đều hướng về phía đó nhìn, tò mò, nàng cũng theo đến, liền thấy trong con hẻm nhỏ nhà họ Trương ở phía trước không xa, truyền ra tiếng khóc nức nở.
Không ít người đều đang xem náo nhiệt.
Tư Niệm thấy cánh cổng liền nhận ra, đây là nhà bà Chu, người trước kia tìm đến mình mua bánh đậu xanh.
Nàng tò mò, dừng xe lại, kéo Dao Dao đi vào xem.
Trước cổng nhà họ Trương, bà Chu – Chu Vân đang ôm hai đứa bé, lếch thếch ngồi ở cửa lau nước mắt, tóc tai rối bù.
Hai đứa bé bị nàng ôm còn nhỏ hơn hai đứa con trai nhỏ tuổi nhất và con trai thứ của Tư Niệm nhiều, tầm ba bốn tuổi, đều là con gái.
Hai cô bé khóc lóc thảm thiết, những người qua đường xung quanh đều thở dài ngao ngán, xì xào bàn tán.
“Nghe nói Chu Vân lén lút để dành tiền riêng, mang về cho nhà mẹ đẻ.”
“Bị bà mẹ chồng và em chồng phát hiện, lại lục soát tiền ở dưới gối của nàng, náo loạn lên, muốn ly hôn với nàng, hai con gái về nàng, con trai út về nhà họ Trương, đúng là nghiệp chướng.”
“Không thể nào, Chu Vân bình thường nhát gan như vậy, sao dám giấu tiền riêng chứ, to gan vậy, mà nói đi, nàng lấy đâu ra tiền cho nhà mẹ đẻ.”
“Ai biết được, chắc là lén lút cất đấy thôi, chồng nàng là Trương Hùng làm công nhân bốc vác trên trấn, kiếm không ít tiền, biết đâu sau lưng còn giấu nhiều tiền.”
Ở cổng nhà họ Trương, Chu Vân vừa khóc vừa tuyệt vọng kêu lên: “Mẹ ơi, con không có lấy tiền cho người nhà con mà.”
“Vậy ngươi nói thử xem số tiền ở dưới gối ngươi từ đâu mà có, con trai ta còn chưa có chia gia tài, mà ngươi lại dám giấu tiền riêng, ta cứ thắc mắc dạo này tiền bạc trong nhà sao càng ngày càng ít, hóa ra là do cái loại người ăn cháo đá bát như ngươi lén lấy đi. Cháu của ta còn không có bánh ngọt mà ăn, ngươi lại dám lén mua bao nhiêu là đồ ngon cho hai đứa bồi tiền như thế, ta thấy ngươi là muốn chết phải không!”
Mẹ chồng Chu Vân là bà Trương chỉ tay vào trán nàng đâm mạnh, Chu Vân ngay cả tránh cũng không dám tránh.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, có vài điểm giống bà Trương ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác: “Chị dâu ơi, chị còn giả vờ làm gì, em đã thấy chị đưa tiền cho người nhà chị rồi, anh em vất vả làm việc như vậy, cuối cùng tiền kiếm được lại để cho chị nuôi người khác, cũng quá khiến người ta đau lòng rồi.”
Nhà họ Trương có ba con trai một con gái, các con trai đều ra ngoài làm việc, chưa chia gia tài, cho nên mỗi tháng đều có thể dành dụm được không ít tiền.
Cuộc sống khá ổn.
So với những nhà khác thì ít nhất cũng là gia đình khá giả trung bình.
Nhưng bởi vì hai người chị dâu của Chu Vân nhà điều kiện khá giả hơn nàng, tính cách lại mạnh mẽ, bà Trương là người lấn yếu sợ mạnh, đương nhiên sẽ trút mọi cơn giận lên người con dâu út.
Chu Vân cũng không dám cãi lại, thêm việc sinh liên tiếp hai con gái, càng không được bà ta chào đón.
Trong nhà, bao nhiêu đứa cháu trai cũng không nỡ mua chút bánh kẹo, Chu Vân vậy mà dùng tiền đi mua bánh đậu xanh quý hiếm cho con gái ăn, tức đến bà Trương gần chết, hận không thể đánh chết cái đồ ăn cháo đá bát này.
Lúc này nghe con gái nói thế, lại càng nổi cơn tam bành, đôi mắt hẹp dài như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Vân.
Trong đám người, Tư Niệm thấy cảnh tượng này, mới biết chuyện này hóa ra là do bánh đậu xanh của mình mà ra.
Nàng biết rất nhiều gia đình trong thôn có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không được tốt đẹp cho lắm.
Nhưng không ngờ lại kinh khủng đến thế.
Nhìn bà Trương mang bộ mặt cay nghiệt giống hệt Lưu đại thẩm, Tư Niệm cũng không nhịn được mà rùng mình.
Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy may mắn vì bố mẹ của Chu Việt Thâm đã sớm qua đời.
Chu Vân run rẩy như cầy sấy, mặt mày trắng bệch: “Con, con không có, con không có mà, số tiền này đều là do con trước kia thêu thùa may vá kiếm được, tiền của lão Tam con một đồng cũng không cầm.”
Nàng để dành số tiền này, chính là để dành cho con gái đi học, kết quả chỉ vì mua bánh đậu xanh, lại bị em chồng để mắt tới.
Tiền bị cướp mất không nói, bà mẹ chồng còn muốn la hét đòi ly hôn.
Chu Vân hết sức hoảng sợ, nàng có ba đứa con, nếu ly hôn thì nàng phải sống sao đây.
Chồng nàng đối xử với nàng rất tốt, mặc dù ở nhà chồng luôn không được chào đón, nhưng nàng biết kiểu gì cũng sẽ phân gia, luôn mong chờ cái ngày đó, thận trọng từng li từng tí. Ai có thể ngờ được, sự tình lại xảy ra vào cái thời điểm mấu chốt này.
Chu Vân cảm giác như trời cũng sắp sập.
“Mày xạo sự, một cái loại rách nát như mày có thể kiếm được mấy đồng tiền, không biết xấu hổ, ly hôn, hôm nay cút ngay về nhà mẹ mày cho tao!”
Tư Niệm nhíu mày, vừa định tiến lên, đã thấy Chu Vân bỗng nhiên ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin: “Mẹ, con sai rồi, cầu xin mẹ đừng đuổi con đi, sau này con không dám lén lút để dành tiền nữa.”
Tư Niệm dừng bước chân lại.
Vốn định giải thích một chút chuyện bánh đậu xanh, nhưng đôi khi sự giải thích của mình là vô ích.
Không thể không nói những người như vậy rất đáng thương, nhưng nếu ngay cả mình còn không yêu lấy mình, người khác thì sao có thể giúp được nàng?
Tôn trọng số phận của người khác là nguyên tắc sống của nàng.
Nàng chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ nàng vừa quay người, Trương Thiến đang xem trò vui ở cửa, đột nhiên mắt sáng thấy nàng.
Nàng đứng phắt dậy, la lớn: “Đây chẳng phải là Tư Niệm sao? Chị dâu tôi chính là mua bánh đậu xanh của cô đúng không, cô chắc chắn thấy nàng ta cầm tiền.”
Người xung quanh cũng ‘xoát’ một cái đều quay đầu nhìn về phía Tư Niệm.
Tư Niệm dừng bước.
Chu Vân tái mặt nhìn sang.
Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Tư Niệm yêu kiều duyên dáng.
Ánh mắt nàng hờ hững nhìn cảnh này, rõ ràng có chút mất kiên nhẫn.
Ánh mắt nàng có chút hy vọng nhìn Tư Niệm, không cầu nàng giúp mình nói vài lời, chỉ hy vọng nàng làm rõ một chút, rằng mình thật không có nhiều tiền như vậy.
Tư Niệm liếc nàng một cái, liền thu lại ánh mắt, nói: “Đúng vậy.”
Chu Vân không thể tin mà ngẩng đầu nhìn nàng.
Trương Thiến lập tức cười lạnh một tiếng, nhìn đám người kinh nghi xung quanh, nói: “Mọi người nghe rõ rồi chứ, không phải nhà họ Trương chúng tôi cố tình gây sự muốn đuổi bà ta đi, mà là do bà ta quá đáng, tự ý lấy tiền cho nhà mẹ đẻ, lén lút ăn vụng sau lưng chúng tôi, hành động như vậy hỏi mọi người ai có thể nhịn cho nổi?”
Đám đông kinh ngạc, ban đầu bọn họ không tin Chu Vân gan lớn đến vậy.
Nhưng ngay cả Tư Niệm cũng nói là tận mắt thấy, hẳn là không sai.
Nhìn Trương Thiến đắc ý, Tư Niệm mở miệng: “Ngươi cuống lên làm gì, ta còn chưa nói hết mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận