Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 80: Hiện tại còn không phải tội nghiệp muốn mụ mụ tiểu đậu đinh? (length: 7796)

"Tiểu Chu? Sao ngươi lại đến đây?" Đang chuẩn bị đưa con gái đi ra ngoài, mẹ Lâm ngơ ngác nhìn người đàn ông dẫn theo hai đứa bé tới, có chút ngạc nhiên.
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi: "Lâm thúc, Lâm thẩm."
Rồi nhìn sang Tư Niệm đang xách đồ đạc hình như chuẩn bị ra ngoài, hơi nhíu mày: "Nghe Niệm Niệm nói hai bác chuẩn bị đồ cần thiết cho hôn lễ, ta làm xong việc thì tới, không thể để cái gì cũng làm phiền hai bác được."
Nghe vậy, mẹ Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, còn lo không biết có phải vì con gái về nhà mấy hôm rồi vẫn chưa quay lại, nên Chu Việt Thâm có ý gì không.
Bà hài lòng nhìn chàng rể cao lớn vững chãi trước mắt, mừng rỡ vô cùng, vội nói: "Niệm Niệm vừa nãy còn nói lo lắng cho hai con, còn tính về sớm một chút đó, không ngờ các con lại tới, thật là tốt quá!"
Nghe vậy, Chu Việt Thâm khựng lại, nhìn về phía Tư Niệm, đôi mắt đen láy.
Hắn tưởng nàng phải mấy hôm nữa mới về.
Không ngờ nàng lại nghĩ về lúc này... Là ở nhà đợi không quen, hay là vì bọn hắn...
Mẹ Lâm nói xong, ý vị nhìn con gái một cái.
Nhìn xem, con gái và con rể hợp ý nhau quá, đều ngầm nghĩ tới đối phương! Đây là điềm lành!
Chàng rể tuy có ba đứa con, tuổi có hơi lớn, nhìn ngoài mặt thì lạnh như băng, nhưng hiểu rõ rồi thì biết đây là người tâm lý, sẽ thương người.
Chỉ cần con gái không ngại những điều này, sau này nhất định sẽ sống hạnh phúc.
Mấy đứa bé dường như cũng không đáng sợ như lời đồn, cái gì mà đuổi mẹ kế, hất mặt các kiểu.
Theo bà thấy, mấy đứa nhỏ quý con gái mình lắm đó!
Xem xem, khi vừa nhìn thấy con gái thì ánh mắt đã rạng ngời, rõ ràng đều xem cô là người một nhà.
Mẹ Lâm từng có con, nên bà thừa sức nhìn ra tâm tư của hai đứa nhỏ.
Có điều bây giờ nhìn kỹ, hai đứa nhỏ có hơi gầy, thậm chí còn không bằng hai đứa con trai của bà, phải biết rằng con của bà là sinh đôi, nên từ nhỏ dinh dưỡng đã không đủ, luôn chậm lớn hơn những đứa trẻ bình thường.
Mà hai đứa bé này lại...
Nghĩ đến tình hình hai đứa bé qua lời con trai, mẹ Lâm cũng thở dài trong lòng.
Thấy anh trai mình, Dao Dao cũng là người phản ứng nhanh nhất, vội dang tay nhỏ chạy tới ôm lấy anh trai.
Chu Việt Đông xoay người ôm lấy em gái, xoa đầu em.
Lâm Vũ bên cạnh thì ước ao ghen tị một trận, đây chẳng phải là cậu học sinh ngày nào cũng có xe máy đưa đi học sao?
Ngày nào cũng được ba ba chở đi học đã đành, em gái đáng yêu như vậy lại còn là của cậu ta!
Chẳng lẽ thế giới chỉ có mình cô đơn không có em gái sao?
Dao Dao đối với anh trai thì nhiệt tình hơn, ôm chặt cổ anh không rời.
Gương mặt nhỏ bình thường nghiêm túc của Chu Việt Đông cũng khó khi lộ ra vẻ cưng chiều.
Tư Niệm không để ý đến mấy đứa bé, sau khi tỉnh hồn từ tiếng gọi "Niệm Niệm" của Chu Việt Thâm, lại bị mấy lời của mẹ ruột làm cho hơi bối rối.
Thật ra nàng cũng không quá mong về như vậy, chỉ là tính nàng ở quen một chỗ, đổi chỗ khác sẽ có chút không quen thôi.
Chỉ không ngờ Chu Việt Thâm lại dẫn bọn nhỏ đến đây.
Nàng hơi ngại ngùng vén tóc, nhìn về phía Chu Việt Thâm: "Công việc trong xưởng của anh rảnh chứ?"
Giọng hắn trầm thấp, tùy ý: "Ừm, mọi việc trong khoảng thời gian này đều đã sắp xếp ổn thỏa."
Mọi người đều biết hắn sắp kết hôn, dù sao đây là việc trọng đại cả đời, nên đều làm việc rất nghiêm túc, không muốn làm phiền hắn, không có hắn cũng làm được.
Tư Niệm lại đánh giá người đàn ông, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mặc quần áo thoải mái ngoài bộ quân phục, một bộ đồ bó sát màu đen tương tự đồ tác chiến, bên hông có thắt lưng được thiết kế tinh xảo, khiến dáng người vốn đã cao lớn của hắn càng thêm thon dài.
Bụng phẳng, ống tay áo hơi xắn lên, để lộ ra đường cong cơ bắp hoàn hảo của cánh tay… Bộ quần áo này, mặc trên người hắn, đẹp trai đến động lòng người!
Tóc hình như cố ý cạo ngắn, là tóc húi cua, khiến đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo, ngũ quan thâm thúy.
Trước kia Tư Niệm không thích cái kiểu dùng quân phục hay lễ phục để đánh giá một người, nhưng giờ nàng cuối cùng đã hiểu… Thật là thơm!
Ông chú mặc quần áo giản dị mà vẫn đẹp trai.
Mặc đồ bó sát người lại càng đẹp trai không thể diễn tả bằng lời!
Tư Niệm cũng nghi ngờ mình có phải đã bị hắn bỏ bùa, dù nhìn góc độ nào cũng thấy hắn đẹp trai bức người, quyến rũ chết người!
Khi gọi tên nàng thì giọng nói cũng êm tai đến lạ… "Vậy thì tốt, ta đang định bảo Niệm Niệm về nói với con việc chọn đồ trong thành phố, ta thấy vẫn còn thời gian, muốn cùng chị dâu tự tay làm cho con bộ áo cưới."
Mẹ Lâm vỗ tay một cái, vui vẻ nói.
Chu Việt Thâm nhìn sang Tư Niệm, mặt nàng hơi đỏ, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lại có chút si mê.
Hắn khựng lại một chút, rồi thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu.
"Được."
Thời gian, hắn có.
Dù là đi chọn vải vóc, chụp ảnh cưới, hay đi xem nhẫn cưới, chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể đi.
Hắn biết người trong thành rất coi trọng những chuyện này, kết hôn đều sẽ mua rất nhiều đồ trang sức, quần áo.
Hắn sẽ cho nàng tất cả.
Tư Niệm lặng lẽ nhìn Chu Việt Thâm, hắn rất nghiêm túc lắng nghe mẹ Chu nói về những đồ cần dùng.
Gương mặt bên rõ nét.
Nàng nuốt nước miếng… Mẹ nàng và người đàn ông không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nàng một cái.
Tư Niệm: "Khụ…"
"Niệm Niệm, con cùng Tiểu Chu đi đi, ta giúp các con trông bọn trẻ." Mẹ Lâm nhanh chóng nói.
Con gái và con rể hạnh phúc, bà sẽ vun vén. Mẹ Lâm quyết định làm hậu phương vững chắc!
Tư Niệm lại nhìn Chu Việt Thâm một chút, thấy hắn không có ý kiến, nên nói: "Được."
Mẹ Lâm giúp nàng trông con, nàng cũng vui vẻ mà nhẹ nhõm.
Hai cậu con trai mong ngóng nhìn lại, rõ ràng là có tâm sự, nhưng không dám nói với Tư Niệm, mà lại len lén giật vạt áo ba: "Ba muốn đi sao?"
Bọn nhỏ không quá quen với hoàn cảnh xa lạ này, rất sợ hai người rời đi.
Chu Việt Thâm hạ thân mình to lớn ngồi xuống, dù vậy vẫn cao hơn con trai cả cái đầu, bàn tay to ráp xoa đầu con trai, khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa: "Ba đi cùng mẹ mua ít đồ, lúc về sẽ mang đồ ngon cho các con và em gái, ở nhà bà ngoại phải ngoan nhé."
"Mỗ mỗ?" Chu Việt Hàn ngơ ngác nhìn cha, lại sợ sệt liếc mẹ Lâm một cái.
Mẹ Lâm nở nụ cười hiền từ: "Bé ngoan, ta là mỗ mỗ, yên tâm đi, ở nhà bà ngoại chơi, mỗ mỗ sẽ làm đồ ngon cho con."
Vừa nghe đến đồ ngon, mắt Chu Việt Hàn sáng lên.
Mỗ mỗ là mẹ của mẹ kế, mẹ kế nấu cơm ngon như vậy, chẳng lẽ cơm của mỗ mỗ còn ngon gấp đôi sao!
Cậu lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Con sẽ ở nhà bà ngoại chờ ba mẹ về."
Chờ về, cậu nhất định sẽ lấy hết can đảm nói với mẹ, để mẹ đến dự buổi họp phụ huynh cho mình!
Cậu kích động nhìn Tư Niệm một chút, thấy nàng có vẻ hơi khó hiểu.
Có điều hai ngày không gặp, có cảm giác như bọn trẻ thân với nàng hơn rồi thì phải.
Xem ra đây là một dấu hiệu tốt.
Ai da, cái gì mà Đại Ma Vương tương lai, xã hội đen, bây giờ còn chẳng phải là mấy nhóc con đáng thương đang cần mẹ hay sao?
Tư Niệm đưa tay xoa đầu cậu, cậu út liền đỏ mặt chạy ra sau anh trai mình.
Lâm Vũ chua chát nói: "Hừ, có gì hay mà làm ra vẻ."
Lâm Phong nhìn Chu Việt Hàn một chút, lại nhìn em trai của mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận