Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 172: Phản sát (length: 7527)

Hủy đi một đứa bé trong tương lai, chuyện này mà truyền ra thì thật khó nghe quá.
Không biết người khác còn tưởng rằng Tư gia bọn họ ở phía sau lưng nhúng tay vào nữa.
Bọn họ nuôi Tư Niệm mấy chục năm trời, chuyện nhỏ này cũng có thể quyết định, không thể để nàng làm như vậy.
Tư Niệm nói: "Thím, bác à, con nhất định không đi đâu, mọi người muốn đi thì cứ tự nhiên đi thôi, công an đồng chí đã nói, Lâm Vĩ không chỉ trộm cắp vặt, mà còn có khuynh hướng bạo lực nữa.
Hắn là một thành phần nguy hiểm, một tên cặn bã của xã hội, những kẻ phạm tội như thế này thì tỉ lệ tái phạm rất cao, nhất định phải đưa đi trại cải tạo lao động, con nhất quyết muốn vạch rõ giới hạn với cái loại mà ngay cả người thân cũng không tha, sẵn sàng gây thương tích cho người khác như thế. Mọi người nếu thương hắn đến thế, vậy mọi người đi giúp hắn đi, dù gì mọi người cũng là người trong quân đội, cho dù cứu được hắn ra thì sau này hắn phạm pháp, gây ảnh hưởng đến thanh danh của mọi người thì cũng không ai dám gây khó dễ cho mọi người, dám báo cáo mọi người đâu!"
Tư phụ Tư mẫu nghe vậy liền giật mình, lập tức phản ứng lại, sắc mặt cũng biến đổi.
Chính là bởi vì bọn họ là người của quân đội, thân phận đặc biệt, một chút chuyện nhỏ cũng có thể lấy mất nửa cái mạng của họ!
Cho nên bọn họ mới muốn phải cẩn trọng hơn trong mọi việc.
Lúc này nghe Tư Niệm nói vậy, cả sống lưng bọn họ lạnh toát, mồ hôi lạnh đua nhau tuôn xuống.
"Hồ đồ, nói năng linh tinh cái gì vậy, ta có nói là muốn giúp nó đâu, đây dù sao cũng là chuyện nhà của các ngươi, người ngoài như chúng ta làm sao mà nhúng tay vào được!" Tư phụ vội vàng lớn tiếng nói.
Tư Niệm cười: "Không phải là đại bá mẫu kêu mọi người đến để giúp sao, thím, bác mà không giúp thì chắc đại bá mẫu sẽ thất vọng lắm đó."
Vương Thúy đứng bên cạnh nghiến răng ken két.
Lúc đầu định là Tư gia sẽ nhúng tay vào, không ngờ lại bị con nhãi ranh chết tiệt này dọa cho sợ hết hồn.
Nàng nghiến răng, "Niệm Niệm cô nói chuyện quá lên rồi, rõ ràng chỉ cần các cô rút đơn là xong, có cần gì làm cho mọi chuyện rắc rối thế đâu, ta thấy cô chỉ là không muốn nghe lời cha mẹ mình thôi."
Tư phụ Tư mẫu nghe xong liền sực tỉnh, nhíu mày nhìn về phía Tư Niệm, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Tư Niệm lại thở dài một hơi, khổ sở nói: "Đại bá mẫu nói dễ nghe thật, chuyện này cục công an đã vào cuộc điều tra, lúc này mà chúng con đột nhiên rút đơn, bên công an nhất định sẽ nghi ngờ chúng con chạy cửa sau, nói không chừng đến lúc đó lại điều tra đến cha mẹ nuôi của con thì sao, bản thân con thì không sao, nhưng mà chuyện như thế này thì dù sao cũng không tốt cho cha mẹ nuôi của con, cô và họ không có tình cảm nên không quan tâm chứ con thì khác, bọn họ đã nuôi con mấy chục năm trời, con có thể nào không quan tâm đến danh dự, tiền đồ của họ, mà lại gây chuyện cho họ chứ?"
"Cha nuôi của con đang muốn được thăng chức, nếu như vào đúng thời điểm mấu chốt này mà bị người ta nắm thóp. . . . ."
Tư Niệm nói đến đây thì ngậm miệng.
Quả nhiên, sau khi nghe xong câu này, mặt Tư phụ trong nháy mắt trắng bệch!
Chuyện thăng chức của ông đã bị đè xuống rất lâu rồi, vì thế mà còn phàn nàn với người trong nhà không biết bao nhiêu lần, trước kia còn kêu Tư Niệm đến Tư gia nói chuyện với Phó thủ trưởng.
Bởi vì có đối thủ cạnh tranh, nên luôn bị người ta đè đầu.
Hiện tại thì ông sắp sửa kết thân với Phó gia, thành sui gia với nhau.
Đối phương chắc chắn sẽ không dám giành giật với ông nữa.
Nếu mà vào cái thời điểm mấu chốt này lại gây ra chuyện, bị người ta nắm được điểm yếu, thì coi như xong đời!
Lúc này ông hít một hơi lạnh, nhìn Tư Niệm ánh mắt đã biến thành cảm kích và may mắn.
Trong lòng lại có mấy phần áy náy.
Dù gì thì cũng là đứa con gái mà mình nuôi mấy chục năm, dù bây giờ mình có nghi ngờ nó đi chăng nữa, thì nó không những không tức giận mà lại còn một lòng vì mình mà suy nghĩ.
Tư phụ cảm thấy mình đúng là một kẻ tồi tệ.
Lại nghe Tư Niệm nói: "Đương nhiên, nếu như cha mẹ nuôi của con chịu bỏ tiền bồi thường tiền thuốc men và tổn thất tinh thần cho cha mẹ của con thì chuyện này chắc chắn cũng dễ giải quyết thôi, dù sao thì mọi người cũng là người thân với nhau, chúng ta cũng không muốn ầm ĩ khó coi như vậy, chắc chắn sẽ không bắt ép con trai cô đi tù đâu, bên phía công an cũng đã nói, mọi người bồi thường thỏa đáng thì chuyện này coi như là xong."
Nghe nói đến việc phải bồi thường tiền, thì đến lượt mặt Trương Thúy Mai tái mét lại.
Nàng không phải là thánh mẫu, tại sao phải đi bồi thường tiền cho nhà ông Lâm chứ.
Huống chi hai nhà chẳng có quan hệ thân thích gì!
Bọn họ chỉ là nghe nói con trai của bà phải đi tù nên thấy tội nghiệp, mới giúp bà ta nói vài câu thôi.
Thế là nàng ta lập tức phủi sạch quan hệ nói: "Đã không cần phải đi tù thì tốt rồi, còn lại thì tự các cô xử lý đi, chúng tôi cũng không nhúng tay vào nữa."
Nói tới nói lui, cuối cùng thì vẫn là phải bồi thường tiền.
Vương Thúy tức đến đau cả tim gan phèo phổi.
Lại nghe thấy Tư Niệm buồn bã nói: "Con cũng đâu cần mọi người phải bồi thường bao nhiêu, ba trăm đồng là được rồi, bác sĩ nói mẹ con phải nằm viện một thời gian, còn bị tổn thương đến xương cốt nữa, đều nói là thương cân động cốt một trăm ngày, chắc chắn là chưa thể về được, đại bá mẫu không chịu thì bọn con cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cha mẹ nuôi giúp thôi."
Tư phụ Tư mẫu nghe xong những lời này thì liên tục lùi lại hai bước.
"Đây là nói cái gì vậy, không phải đã nói bồi thường tiền rồi sao, còn giúp cái gì nữa, chúng tôi không giúp được chuyện này, theo tôi thì vẫn là chính bọn họ nên tự mang tiền ra bồi thường mới đúng."
Tư Niệm gật đầu nói: "Vẫn là thím, bác hiểu đại nghĩa, con cũng ủng hộ ý kiến của mọi người."
Tư phụ Tư mẫu thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thúy: ". . . . ."
Cuối cùng, Vương Thúy mặt mày xanh mét rời đi.
. . .
Tư phụ Tư mẫu cảm thấy rất ngại, dù sao thì ban nãy bọn họ còn la hét bắt Tư Niệm đi thả người ra, giờ thì vẫn còn chút kinh hồn, không tiện ở lâu nữa, vội vàng để lại một câu: "Niệm Niệm, ngày kia là hôn lễ của Tư Tư và Phó Dương, con cứ thoải mái dẫn chồng con đến ăn một bữa cơm nhé."
Tư Niệm khó xử nói: "Hôn lễ long trọng như vậy sao? Nhưng mà tiền của con đã đưa cho mẹ con đi chữa bệnh rồi, không còn tiền mua quần áo đẹp nữa, đến lúc đó qua đó, con sợ làm mất mặt mọi người, chắc là con không đi đâu."
Tư phụ Tư mẫu quan tâm nhất đến thể diện, nghe nói vậy thì lập tức nói: "Sao có thể như thế được chứ, chẳng phải chỉ là một cái váy thôi sao, chỗ ta sẽ đưa cho con, con mua bộ nào đẹp đẹp, cho cả cái anh Chu kia. . . chồng con nữa, cũng mua cho anh ta một bộ ra hồn, biết không?"
Tư phụ vừa lấy ra một tờ đại đoàn kết đưa tới, Tư Niệm lại thở dài nói: "Nghe nói bây giờ một bộ âu phục đã mười đồng rồi, con không mua đâu, mắc quá, mà còn phải mua cả giày da, làm tóc nữa chứ, lỡ mà luộm thuộm thì sẽ bị nhà người ta cười cho, . . ."
Tư phụ đang định lấy tiền ra thì khựng lại, nghiến răng, lại móc thêm ra hai tờ đại đoàn kết nữa.
Tư Niệm lại tiếp tục cúi đầu nói lầm bầm: "Áo âu phục nam cũng đắt lắm, thôi hay là chúng con vẫn là không. . . ."
"Được rồi, năm mươi có đủ chưa?"
Tư phụ một tay lấy năm tờ đại đoàn kết đưa qua, đau cả ruột gan.
Sao mà mỗi lần gặp cái con bé con nuôi này là mình phải tốn một đống tiền vậy nhỉ.
Hơn nửa tháng lương lại đi tong.
Tư phụ càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Ai ngờ Tư Niệm vẫn còn nói: "Nhưng mà đến lúc đó còn phải mua quà cáp đến nữa, mà con lại chẳng mua nổi cái gì tốt, không đưa có khi Phó gia sẽ cảm thấy. . ."
Cuối cùng, sau khi móc ra thêm một trăm đồng, Tư phụ mặt mày xanh xám rời khỏi bệnh viện. . . . .
—— Số liệu xoát xoát xong chưa nhân ái ta đúng không (uy hiếp)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận